Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 529: Chương 529: Bạn gái của lôi kinh vũ




Tiêu Quân lại cảm thấy đề nghị này cũng được.

Tất cả bạn bè từ nhỏ cùng tụ họp lại, không chừng sẽ giúp ích cho trí nhớ của Yến San. Mà lần tụ họp này chỉ có những người bạn từ nhỏ thôi, người bên ngoài nhóm này đều không tham gia.

Mặc Diệu Dương suy nghĩ, thấy cũng có đạo lí. Có lẽ sau khi ôn lại tình bạn thuở bé, Lôi Kinh Vũ sẽ thay đổi suy nghĩ của mình thêm lần nữa. Dù sao thì Mạnh Yến San và bọn họ đều là bạn bè từ bé. Anh không tin Lôi Kinh Vũ không còn chút tình nghĩa nào với Mạnh Yến San.

Nếu như thế thật thì con người anh ta quá đáng sợ.

Thời gian tụ họp được quyết định là tối ngày mốt, vì quy định không được dẫn người khác theo nên Mặc Diệu Dương đã nói chuyện này cho An Đình Đình. Cô cũng cảm thấy việc làm này khả thi, có lẽ khi cả nhóm tụ họp lại rồi nói về vài chuyện khi trước, cũng có khả năng sẽ xúc tiến quá trình khôi phục trí nhớ của Mạnh Yến San.

An Đình Đình rất đồng ý với đề nghị này. Ban đầu muốn cùng đi, nhưng vừa nghĩ tới chuyện dù gì đây cũng là buổi tụ họp của nhóm bạn bè từ bé của bọn họ, với lại cái tên Lôi Kinh Vũ đó cũng đi, nghĩ lại hay là thôi vậy.

Đôi môi cô cong cong nở một nụ cười nhàn nhạt mê người: “Em thấy có thể thử xem.”

Mặc Diệu Dương bình tĩnh nhìn mắt cô, một lúc lâu mới nói: “Em và anh cùng đi.”

Cô không cần phải đi, hơn nữa cô rất không muốn gặp lại Lôi Kinh Vũ. Ánh mắt của người đàn ông đó, nhìn như cơ trí sâu sắc, nhưng cứ khiến cho người ta cảm thấy không được tôn trọng.

“Không cần đâu, hay em ở với con vậy. Nếu chán quá thì em sẽ đi dạo vài vòng với Ninh Thanh.”

Thấy cô thật sự không muốn đi, Mặc Diệu Dương cũng không miễn cường nữa.

Mặc Diệu Tuyết đến tìm Bánh Bao Sữa chơi, đứng bên cạnh giường em bé của thằng bé, một đôi mắt to đen nhánh lanh lợi, cùng với đôi mắt to long lanh của thằng bé, hai đứa trợn mắt nhìn nhau.

“Nghe nói cô muốn làm mẹ nuôi của tôi?”

“Hừ, bây giờ tôi là cô của cậu đấy!”

Mặc Diệu Tuyết nghiêng đầu, nhìn An Đình Đình ngồi trên sofa đọc sách rồi hỏi: “Chị dâu à, bé con do cái gì sinh ra vậy?”

“Ơ...” Chuyện này... An Đình Đình nhất thời không biết nên trả lời cô thế nào.

Mặc Diệu Tuyết bĩu môi, thở dài nói: “Em cũng muốn sinh một đứa chơi.”

Mặc Diệu Dương đứng bên cửa sổ nghe thế thì lập tức đen mặt.

Con bé chết tiệt này, chuyện gì cũng dám nói ra cả mà chuyện này thì lại không biết? Đúng là uổng công đi học nhiều năm như thế. Anh quay đầu, trợn mắt dữ tợn nhìn cô.

Mặc Diệu Tuyết cũng không phát hiện, tiếp tục lẩm bẩm nói: “Không được rồi không được rồi, nếu bé con mà em sinh ra không đáng yêu thì làm sao? Em cũng không thể bỏ con được, như thế thì vô trách nhiệm quá.”

“...” An Đình Đình cũng không nhìn nổi nữa. Gấp sách lại, sau đó nhìn cô nói: “Tuyết Nhi à, cái gien này ý, nó được quyết định với ba mẹ. Nói cách khác, nếu em xinh đẹp thì con em sinh ra nhất định cũng sẽ đẹp thôi.”

Mặc Diệu Tuyết cái hiểu cái không gật đầu, sau đó bất chợt nói: “Ôi, thảo nào bé con đáng yêu thế kia, ra là vì chị dâu xinh đẹp.”

“À à... Cứ... coi là thế đi.” An Đình Đình cực kì lúng túng gật đầu, sau đó, ánh mắt chẳng biết là vô tình hay hữu ý mà liếc nhìn Mặc Diệu Dương, rồi nói thêm: “Anh hai của em... cũng được mà.”

Mặc Diệu Tuyết lại nhíu mày, bỗng nhiên hiểu ra nói: “Phải xem nhan sắc của hai người thế nào. Nói cách khác, khi tìm chồng thì không nên tìm người xấu quá, nếu không sẽ ảnh hưởng đến nhan sắc của bé con.”

“...” An Đình Đình suýt cười bắn cả cơm ra.

Tuy rằng lời nói hơi khiên cưỡng, nhưng hình như cũng có lí thì phải. Cô gật đầu: “Ừ là thế đó!”

Mặc Diệu Tuyết chớp mắt, đột nhiên đi tới chỗ An Đình Đình, sau đó lẩm bẩm vài câu bên tai cô.

An Đình Đình nghe đến đỏ cả mặt, cô gái này lại hỏi cô nếu ở bên Quý Đình Kiêu thì nhan sắc của đứa bé sinh ra có được không. Câu hỏi này, câu này bảo cô trả lời thế nào đây.

An Đình Đình cũng đỏ mặt, cắn môi, rồi nói ra câu trả lời lập lờ nước đôi: “Chuyện này... chắc... chắc là được!”

Sau khi Mặc Diệu Tuyết đi, Mặc Diệu Dương bất đắc dĩ nhún vai, nói: “Bảo bối à, em đừng để tâm đến con bé thần kinh đó.”

An Đình Đình hiểm ngầm cười. Con bé đó, dù gì cũng chỉ là mới biết yêu thôi. Trong đầu chỉ nghĩ đến Quý Đình Kiêu, đáng tiếc Đình Kiêu thật sự rất giỏi ẩn nhẫn tình cảm của mình. Suy cho cũng thì cực khổ cho con bé Tuyết đó thôi.

Mấy hôm nay, Mặc Diệu Tuyết không có việc gì làm thì sẽ tới Thủy Sam Uyển chơi với Bánh Bao Sữa.

Bánh Bao Sữa coi như bị ép quen biết cô út xinh đẹp đáng yêu này, sau đó mỗi lần cô tới đều sẽ quơ tay múa chân cười lên.

“Chị dâu, khi nào chị và anh hai em đi vậy?” Mặc Diệu Tuyết chơi đùa bàn tay nhỏ mũm mĩm của Bánh Bao Sữa, hỏi: “Hai anh chị đi thì khi nào về vậy? Nếu em nhớ chị thì phải làm sao?”

An Đình Đình nói: “Nếu không có chuyện gì bất ngờ thì ngày mai sẽ đi. Tối nay nhóm bạn từ bé của Diệu Dương tụ họp với nhau.

Người nói vô tình người nghe hữu ý.

Mặc Diệu Tuyết cảm thấy trong lòng đột nhiên lộp bộp, vội vàng hỏi: “Nhóm bạn từ bé của họ sao? Là nhóm anh Quân hả chị?” Cô cố ý không nói đến tên của Quý Đình Kiêu, vì Quý Đình Kiêu cũng là một trong những người bạn của anh hai, nếu thật sự phải tham gia thì anh ta không thể vắng mặt được.

“Ừ em.” An Đình Đình gật đầu, sau đó thị nhẹ nhàng thở dài nói: “Mọi người đều lo lắng vì chuyện của Yến San. Mong rằng qua lần tụ họp này có thể khơi gợi một trí nhớ của cô ấy.”

Mặc Diệu Tuyết nhíu mày: “Chị Yến San tội ghê. Tên khốn đó đáng chết thật!”

“Tuyết Nhi, chị Yến San sẽ tốt lên thôi, vì cô ấy là một con người hiền lành tốt bụng. Còn những kẻ xấu xa đó, cuối cũng rồi sẽ chịu trừng phạt của pháp luật và quả báo thôi!”

Đêm nay Mặc Diệu Tuyết không ở lại Thủy Sam Uyển lâu mà đã về rồi, trong đầu đang nghĩ xem thế nào mới có thể ra ngoài buổi tối được đây...

Lúc chạng vạng, Mặc Diệu Dương đi ra khỏi cửa Thủy Sam Uyển.

Trước khi đi vẫn hôn lên trán An Đình Đình, vẫn ra vè không nỡ như cũ: “Bảo bối, đợi anh về.”

An Đình Đình vẫn bị chọc cho đỏ mặt bởi lời yêu thương ngọt ngào này.

Mặc Diệu Dương đến nơi tụ họp, là Thịnh Thế Hoàng Tước, phòng bao là anh đặt. Nằm ở khu vực phồn hoa nhất của thành phố G, tòa cao ốc ngoi lên lấy sự im lặng từ trong huyên náo.

Không lâu sau, những người khác lục tục đến. Nhưng Lôi Kinh Vũ tới cuối cùng lại dẫn một người theo, là Cốc Nhược Lâm! Tuy đều quen biết cả, nhưng Cốc Nhược Lâm đến vẫn khiến cho bầu không khí xảy ra sự thay đổi nhỏ.

“Đình Kiêu, Quân, anh Diệu Dương!” Cốc Nhược Lâm cầm tay Lôi Kinh Vũ, chào hỏi tất cả mọi người, cuối cùng thì nhìn Mặc Diệu Dương.

Còn những người khác, trong mắt đều ít nhiều hiện lên ý tứ mập mờ.

Lôi Kinh Vũ mỉm cười, thuận thế ôm lấy eo Cốc Nhược Lâm, nói: “Mấy cậu nhìn kiểu gì đấy? Bây giờ Tiểu Lâm Nhi là bạn gái của tôi, những chuyện đã qua đều là quá khứ. Sau này, chúng ta sẽ bắt đầu lại.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.