“A.” Cốc Nhược Lâm la lên, làm bộ như đang vô cùng đau đớn, cô ta co người vùi vào trong lồng ngực của Mặc Diệu Dương.
Cô ta càng làm thế thì lại càng khiến Long Đình Đình tức giận hơn.
Rồi bỗng Mặc Diệu Dương quát lớn, sau đó anh túm chặt lấy cổ tay cô rồi vung ra. Động tác vô cùng dứt khoát. Anh lại tiếp tục buông lời tổn thương cô, thái độ chán ghét: “Long Đình Đình, cô làm ầm ĩ đủ chưa hả? Hài lòng rồi thì mau cút đi, tránh xa ra!”
Làm ầm ĩ? Anh còn có mặt mũi nói cô làm ầm ĩ sao? Rốt cuộc ai mới là người đã phá vỡ những tháng ngày an ổn? Ai là người muốn làm ầm lên? Ai là người muốn gây sự và còn muốn chia li?
Long Đình Đình cũng tức giận gào lên: “Mặc Diệu Dương, anh phải nhớ cho kỹ, tôi mới là vợ của anh, anh là chồng tôi! Tôi sinh con cho anh, bây giờ con nó còn đang khóc lóc đòi ăn kia kìa, là một người chồng, một người cha, lẽ ra anh phải ở bên hai mẹ con tôi mới phải!”
Cốc Nhược Lâm nép vào lòng anh khóc tu tu.
“Diệu Dương, thôi bỏ đi, em không sao... Anh... Anh đi về đi!”
Mặc Diệu Dương thờ ơ nói: “Bây giờ Nhược Lâm đang có thai, cô ấy cũng cần tôi ở cạnh chăm sóc!”
Long Đình Đình tức giận tột cùng, nước mắt chỉ chực trào ra, cô cắn môi dưới rồi hỏi: “Tại sao anh cứ khăng khăng muốn ở cạnh một kẻ thứ ba như thế?”
Lúc này thì Mặc Diệu Dương cũng đã lấy lại bình tĩnh.
Anh ngước mắt nhìn về cô, ánh mắt lạnh nhạt tột cùng, giọng điệu anh rất thờ ơ xen lẫn vẻ chế nhạo: “Tại sao tôi không ở cạnh cô, chẳng lẽ cô không biết sao?”
Những lời này của anh như đột ngột giáng một bạt tay đau điếng vào mặt Long Đình Đình.
Đúng vậy, tại sao chứ? Là vì những tấm hình khỏa thân kia? Bời vì cô đã trần chuồng chụp những tấm hình nhục nhã kia, khiến anh phải xấu mặt, đụng chạm tới lòng tự tôn của anh...Vậy nên...
Còn Cốc Nhược Lâm thì sao? Dù cho cô ta có xấu xa ác độc tới mức nào đi chăng nữa, nhưng Mặc Diệu Dương chính là người đàn ông duy nhất của cô ta. Cơ thể của cô ta cũng chỉ có anh từng nhìn thấy mà thôi.
Đúng vậy! Cốc Nhược Lâm trong sạch thuần khiết siết bao! Còn cô thì sao? Cơ thể cô đã nhuốm đầy bùn bẩn, thậm chí đã bị kẻ khác hãm hại vài lần, nếu không nhờ có anh tới cứu đúng lúc thì số lần cô bị cưỡng hiếp cũng không dưới mười lần...
Đem đi so với Cốc Nhược Lâm, cô ta chính là một đóa bách hợp trong trắng. Còn cô thì sao? A... Ha ha...
Lẳng lơ!
“Cô đi đi, tâm trạng của Nhược Lâm lúc này rất tệ, cô cứ ở lại đây thì cô ấy sẽ không thể an tâm nghỉ ngơi được.”
Đây chính là câu nói cuối cùng mà Mặc Diệu Dương nói với cô trước khi cô rời khỏi!
Từ khi nào vậy chứ? Người đàn ông này đã chú tâm tới từng cử chỉ từng lời nói của Cốc Nhược Lâm như vậy, thậm chí đến sự có mặt của cô anh cũng coi như là một việc phiền toái.
Long Đình Đình nhìn anh, ánh mắt chất chứa đủ thứ cảm xúc rối ren.
Tủi hổ, không cam tâm, khó tin, ngờ vực... Lòng cô rối như tơ vò, khuôn mặt vốn đã nhợt nhạt của cô trông càng yếu ớt hơn.
Lúc này Lôi Kính Vũ lại lên tiếng, không biết có phải là do cắn rứt lương tâm hay không, anh ta nói: “Cô Long à, hay là cô về trước đi. Đợi khi nào Lâm xuất viện rồi cô lại tới nói chuyện tử tế với hai người họ.”
Nên rộng lượng rời khỏi đây hay là tiếp tục dây dưa bám riết?
Một mình ôm nỗi khổ để hai người họ đến với nhau? Hay là làm ầm làm ĩ đến nỗi không ai được yên mới thôi? Long Đình Đình ơi Long Đình Đình, từ khi nào cô lại biến thành Cốc Nhược Lâm của trước kia thế này? Bởi vì một người đàn ông mà đánh mất hết lí trí? Chưa biết Mặc Diệu Dương rốt cuộc là vì lý do gì mà thay đổi, cô đã cãi cọ ầm ĩ hệt như một người dàn bà chanh chua vậy sao?
Cốc Nhược Lâm mang thai thì sao chứ? Chỉ cần cô không chịu buông thì cô ta sẽ mãi mãi là kẻ thứ ba, đứa bé mà cô ta sinh ra cũng chỉ có thể là một đứa con riêng. Là vết nhơ cả đời của cô ta!
Dù cho Mặc Diệu Dương có khăng khăng đòi li hôn với cô, thì đúng như lời ông nội nói, nền móng của nhà họ Mặc sẽ bởi thế mà sụp đổ, bên nào quan trọng hơn, sau khi cân nhắc rõ ràng thì chắc rằng Mặc Diệu Dương sẽ chỉ nuôi Cốc Nhược Lâm ở ngoài thôi, chắc chắn sẽ không cho cô ta danh phận gì cả.
Ngẩng đầu, thẳng lưng, cô phải ra dáng vợ cả, phải giữ phong thái nữ chủ nhân của nhà họ Mặc!
Long Đình Đình khẽ hít một hơi, đoạn cô nở một nụ cười thánh thiện, cô quay về phía Lôi Kính Vũ rồi gật đầu nói: “Anh nói cũng phải, cô Cốc đang trong giai đoạn đầu của thai kỳ, dẫu sao đây cũng là con cháu nhà họ Mặc, không nên ảnh hưởng xấu đến tâm trạng của cô ấy lúc này. Nếu đã vậy thì tôi đi trước đây, phiền anh để tâm đến cô ấy.”
Những lời cô nói khiến khuôn mặt của Lôi Kính Vũ thoáng có vẻ ngạc nhiên. Nhưng chỉ thoáng sau anh ta đã bình tĩnh lại, còn gật đầu lễ độ trả lời cô: “Đây là việc tôi nên làm.”
“Tạm biệt.” Long Đình Đình đĩnh đạc bước ra khỏi phòng bệnh.
Mặc Diệu Dương hơi mím môi, anh thờ ơ đến nỗi không thèm liếc nhìn cô dù chỉ một lần. Nhưng Cốc Nhược Lâm lại khác, cô ta khẽ nhíu mày, không hiểu nổi Long Đình Đình đang định bày trò gì đây. Chẳng lẽ cô ta lại có lòng tốt quan tâm đến sức khỏe của mình thật sao?
Long Đình Đình đã bước xuống tầng dưới bệnh viện, bỗng nghe thấy giọng nói của Lôi Kính Vũ vang lên sau lưng. Cô quay đầu lại rồi thản nhiên hỏi: “Anh Lôi, có việc gì không?”
Nét mặt của cô vẫng rất ung dung, hòa nhã, đoan trang, phóng khoáng.
Cô không bao giờ ra vẻ như cả thế gian đều có nghĩa vụ giúp đỡ và đứng về phía mình giống Cốc Nhược Lâm. Chỉ cần chịu chút uất ức là đã rêu rao khắp nơi, ầm ĩ đến khi ai ai cũng biết mới thôi.
Không lẽ người phụ nữ này rộng lượng đến như vậy thật sao? Từ ánh mắt cô anh ta có thể thấy được vẻ thản nhiên. Lẽ nào anh ta đã tin vào lời nói của ai đó rồi? Hay chính anh ta đã dần dần có ấn tượng tốt về cô?
Lúc nãy anh ta đã nói xấu cô trước mặt Mặc Diệu Dương như thế, vậy mà cô không hề tức giận gì, thậm chí bây giờ còn trò chuyện với anh ta như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy. Điều gì đã khiến cho trái tim một người phụ nữ có thể trở nên cứng rắn đến vậy?
Khuôn mặt Lôi Kính Vũ thoáng nét kinh ngạc, nụ cười của anh ta cũng có vẻ gì đó ngượng nghịu.
“Cô Long, chuyện ban nãy... Cô không trách tôi thật sao?”
“Chuyện ban nãy?” Long Đình Đình nghi hoặc hỏi lại.
“À... Ý tôi là... Lúc nãy tôi đã đứng về phía Lâm xỉ vả cô.”
“À.” Long Đình Đình bật cười, sau đó cô lắc đầu nói: “Tôi không trách gì anh đâu, ngược lại nữa ấy chứ, tôi rất khâm phục anh Lôi đây.”
“Khâm phục?” Giờ thì người ngạc nhiên đã đổi thành Lôi Kính Vũ.
“Anh và cô Cốc từ nhỏ là bạn bè rất thân thiết, chuyện anh giúp đỡ hay đứng về phía cô ta là chuyện rất đỗi bình thường thôi. Hơn nữa mối quan hệ giũa hai người cũng không bị ảnh hưởng gì dù đã xa nhau trong một khoảng thời gian dài. Cô Cốc có được một người bạn thân như anh Lôi thật sự rất là đáng quý.”
Nhưng lời Long Đình Đình nói khiến chính Lôi Kính Vũ cũng tự thấy hổ thẹn trong lòng!
“Với cả anh Lôi biết rõ những việc mà cô Cốc làm là sai trái mà vẫn giúp cô ta, bênh vực bất chấp lý lẽ, thời buổi này hiếm người làm được như vậy lắm.”
Câu nói này có tới hai cách hiểu.
Thứ nhất là có ý khen ngợi Lôi Kính Vũ thật, còn lại chính là muốn nói cho anh ta biết rằng việc mà Cốc Nhược Lâm làm là sai trái.
Mà Lôi Kính Vũ lại rất thông minh, quả nhiên đã hiểu được điều cô muốn ám chỉ.
Anh ta trả lời cô: “Cô Long à, tôi thấy việc theo đuổi tình yêu của mình thì đâu phải chuyện gì sai trái chứ?”