An Đình Đình nhớ rõ lúc ấy nhận khẩu súng từ tay anh, trong lòng cô còn cười thầm anh chuyện bé xé ra to. Không ngờ có ích nhanh như vậy.
Cầm súng, An Đình Đình chạy xuống tầng.
Mẹ Dung đợi người đi lên: “”Mợ hai, xảy ra chuyện gì thế?””
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng chuông báo động. Đây là một điều đặc biệt của nhà tổ nhà họ Mặc, lúc xảy ra vụ tấn công gì lớn thì sẽ có tiếng động như vậy. Điều này nhằm gửi tin đến từng phòng rằng có nguy hiểm và tự bảo vệ bản thân.
“”Tạm thời chưa biết, cháu ra xem trước. Mẹ Dung, mẹ dẫn theo người nấp trong phòng, đừng đi ra ngoài.””
Mẹ Dung nào dám để An Đình Đình ra ngoài, bên ngoài nguy hiểm như vậy, tiếng súng không ngừng vang lên. Tình hình vô cùng nguy hiểm.
“”Không được, mợ hai, cô không được đi, cô đừng...””
“”Chú Qúy.”” An Đình Đình gọi một tiếng.
“”Mợ hai, tôi đây.””
“”Đưa mẹ Dung vào phòng, đây là lệnh của tôi.””
“”Vâng.”” Chú Qúy cũng là một trong những người giúp việc của Thủy Sam Uyển, vì lớn tuổi nên An Đình Đình kính trọng ông như mẹ Dung. Ông gật đầu, rồi bèn bắt mẹ Dung vào phòng cùng với mấy người nữa.
An Đình Đình cầm súng đi ra ngoài cửa.
Ngoài cửa, mắt liếc thấy một bóng dáng to lớn vụt qua, hướng về phía sân sau của Thủy Sam Uyển đi vào.
“”Ai?”” An Đình Đình khẽ gọi một tiếng, không nghĩ ngợi liền đi theo qua đó.
Bên tai vang lên ba tiếng súng liên tiếp, bóng cây ở sân sau đung đưa, khắp nơi tối đen như mực, thỉnh thoảng lại có một quầng sáng chiếu vào, cũng là loại sâu không thấy đáy.
An Đình Đình không xác định được bóng dáng mình nhìn thấy vừa nãy rốt cuộc có phải là thật hay không. Nhưng cẩn thận vẫn hơn. Cô tin vào trực giác của mình, thứ mình nhìn thấy chắc chắn là bóng người.
Bỗng nhiên một đám người, dẫn đầu là Mạnh Yến San chạy tới Thủy Sam Uyển. Rất nhiều, gần 100 người, trong đó còn không kể cả những người canh gác ở nhà tổ.
Gặp Mặc Diệu Dương ở cửa Thủy Sam Uyển.
“”Diệu Dương, còn một người sống, chạy đến hướng Thủy Sam Uyển.”” Mạnh Yến San thở hổn hển, khẩn trương nói.
Con ngươi Mặc Diệu Dương tối lại, chỉ cảm thấy ngực mình nổ tung: “”Theo tôi vào.””
An Đình Đình đang ở sân sau, tay giơ súng đi từng bước một, thận trọng đi về phía cây đại thụ trước mặt. Cây ở sân sau của Thủy Sam Uyển tuổi đời không được tính là quá lâu, rất nhiều cây không rậm rạp. Vì thế, An Đình Đình bỏ qua những cây nhỏ, bước từ từ về phía cây to nhất trong đó.
“”Đi ra!”” An Đình Đình thấp giọng quát một tiếng.
Một trận gió thổi qua, bên tai chỉ nghe thấy tiếng loạt soạt của lá cây lay động,
Không biết có phải là giác quan thứ sáu của phụ nữ không, An Đình Đình cho là trong đây chắc chắn có người.
Lúc này, cô đã không còn cảm thấy sợ hãi nữa, tay nắm lấy súng, bước từng bước về phía trước.
Lúc bóng của cô hiện trên mặt đất, chuẩn bị đến gần cây đại thụ thì bỗng nhiên, một bóng người nhảy ra từ sau cây đại thụ. Người này cao ít nhất là 1m87. Vì ánh sáng ở sân sau rất ít nên trong thời gian nhanh như vậy cô không thể nhìn rõ được khuôn mặt của người đàn ông này.
Tên đàn ông chắc chắn là một người luyện võ, bỗng chốc hiện ra sau, trong nháy mắt giữ tay An Đình Đình, bắt lấy thân thể và cổ tay cô.
“”A...đừng!”” An Đình Đình hét lên một tiếng, thân thể bị hắn đè lên bãi cỏ, lăn lộn.
Người đàn ông siết chặt bàn tay đang giữ súng của An Đình Đình, sức lực lớn như thể trong giây lát sẽ bóp nát xương cổ tay cô.
An Đình Đình bị người đàn ông đặt dưới thân, cắn chặt răng, không buông lỏng tay cầm súng ra.
Sau một hồi giằng co, người đàn ông bỗng nhiên bật một tiếng cười giễu cợt:
“”Tôi đúng là dánh giá thấp ý chí của cô.””
An Đình Đình sững sờ, giọng nói này hình như đã nghe qua ở đâu đó.
Cô tập trung nhìn, qua ánh đèn mờ ảo và ánh trắng, cô đã nhìn rõ được khuôn mặt của người đàn ông. Trong đầu nhanh chóng hiện lên cảnh tượng ở sân bay cô suýt bị va ngã hôm nay, rồi được một người đàn ông lạ mặt cứu.
Mà người đàn ông trước mặt không phải là người hôm nay cứu mình kia ư!
“”Là anh?”” An Đình Đình mở to hai mắt.
(
Trong đầu lập tức nổ tung, trở nên trống rỗng!
Cô liều mạng giãy rụa, nhưng tứ chi lại bị tay chân cường tráng của người đàn ông trấn áp. Bản lĩnh này, không rèn luyện đến mười năm thì chắc chắn sức lực không lớn như vậy.
Hai tay cũng bị hắn chế ngự, dù như vậy hắn vẫn có thể đưa tay ra cầm ót của cô, khiến cô không còn chỗ trốn, chỉ có thể nằm trên cỏ, mặc cho lưỡi của hắn tiến vào, đoạt hương thơm từ khuôn miệng anh đào nhỏ nhắn của cô.
Bên tai vang lên tiếng bước chân và tiếng đối thoại người với người.
“”Có động tĩnh gì không?””
“”Không có.””
“”Bên kia thì sao?””
“”Bên kia cũng bình thường.””
“”Rút đi!””
Ngay sau đó, tiếng bước chân dồn dập rời đi xa dần.
Mà người đàn ông vẫn hung hăng chiếm lấy đôi môi An Đình Đình, tư thế của hai người, quả thực quá mờ ám, cũng quá chọc người.
Khốn nạn...súc sinh...vương bát đản...tôi muốn giết anh...
An Đình Đình không thể động đậy, cũng không nói được, chỉ có thể hung hăng trừng mắt. Cô thề nếu ánh mắt có thể giết người, cô chắc chắn sẽ đem tên đăng đồ tử này băm thây vạn đoạn!
An Đình Đình hạ quyết tâm, nắm bắt thời cơ, cắn mạnh một cái.
Động tác hôn của người đàn ông nhất thời dừng lại, nhưng ngay sau đó lại một nụ hôn mạnh mẽ nữa ập đến, Lần này không giống, hắn ta bắt đầu động tay vuốt ve thân thể cô.
An Đình Đình tức đến mức muốn một đao chém chết hắn.
Không biết là do người đàn ông quá nhập tâm hay do cảm thấy người phụ nữ dưới thân đã thôi giãy dụa mà buông cảng giác. Vậy mà hắn đã phạm phải một sai lầm trí mạng, đó là bàn tay nắm lấy cánh tay cô đã buông lỏng.
Mi mắt An Đình Đình hơi khép bỗng nhiên mở ra, con ngươi thâm trầm hiện lên vẻ tàn nhẫn.
“”Không được động đậy!”” An Đình Đình thấp giọng.
Qủa nhiên thân thể người đàn ông như hóa đá, ngừng hết mọi động tác.
Vì súng trong tay An Đình Đình đang để trên đầu người đàn ồn.
“”Cút ngay!”” An Đình Đình lại thấp giọng quát một lần nữa.
“”A...”” Tuy nói người đàn ông kia bất động nhưng trong lúc thân mật lại phát ra ý cười giễu cợt.
Đúng là loại người không sợ chết thật à?
An Đình Đình cười lạnh, ngược lại muốn xem xem rốt cuộc hắn sợ hay không!
Cô lại di chuyển khẩu súng lên thái dương của người đàn ông.
“”Giơ tay lên!””