Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 617: Chương 617: Có phải là tôi chết rồi thì anh mới thấy hài lòng




Nước mắt của Mặc Diệu Lương đột nhiên tràn khỏi khóe mắt.

“Diệu Lương, có phải là anh đang có chuyện gì gạt em hay không vậy?” Giọng nói của Tô Tiểu Niệm vô cùng nhẹ nhàng, giống như là không biết có phải phát ra từ trong miệng của cô ta hay không nữa.

Đôi mắt của cô ta trống rỗng, hơi chuyển động, rơi ở trên mặt của Mặc Diệu Lương, đôi môi tái nhợt mở ra một lần nữa hỏi: “Tại sao vậy?”

“Tiểu Niệm, bởi vì...” Mặc Diệu Lương thở hổn hển.

Nhưng mà anh ta là không biết nên nói như thế nào, một người phụ nữ đã mất đi con, đây vốn dĩ chính là một vết thương chí mạng, hiện tại nếu như nói cho cô ta biết chẳng những con không còn thậm chí ngay cả tử cung cũng đã bị cắt, cả đời này đều không còn có duyên với thân phận là một người mẹ.

Ai có thể chấp nhận được chứ? Chắc là cô ta sẽ thật sự sụp đổ nhảy xuống từ trên lầu.

Tô Tiểu Niệm yên lặng rơi nước mắt: “Nghe nói là tử cung của em... bị cắt rồi, là thật ư?”

“Không... không phải đâu, bọn họ đang gạt em đó! Tử cung của em vẫn còn vẫn rất ổn. Tiểu Niệm, em mau tĩnh dưỡng sức khỏe cho thật tốt, sau này chúng ta sẽ sinh thêm bé con, sinh ra thật nhiều thật nhiều bé con, phải có con trai, cũng phải có con gái... chúng ta làm ba mẹ, nuôi bọn nhỏ...”

Tô Tiểu Niệm căn bản không thể nào nghe thêm lời nói dối của anh ta, cô ta đau đớn lắc đầu: “Anh đang gạt em, anh còn gạt em, nói cho em biết đi, tại sao lại phải cắt bỏ tử cung của em, vì cái gì?”

Cái câu “vì cái gì” cuối cùng giống như là tung ra từ trong cổ họng của cô ta, cũng giống như là dùng hết tất cả sức lực toàn thân của cô ta, sau khi cô ta nói xong tay liền nâng lên lưỡi dao sắc bén xẹt một đường trên cổ, máu tươi rỉ ra.

“Đừng mà! Tiểu Niệm, em đừng kích động, anh nói, anh nói cho em biết, anh đều nói cho em biết hết.” Mặc Diệu Lương bị dọa sợ muốn bước lên cầm lấy con dao lại, sợ tốc độ của mình không kịp đuổi tới thì cô ta lại làm bị thương cổ của mình, anh ta đành phải nói: “Đúng vậy, quả thật là tử cung của em đã bị... cắt rồi, đó là bởi vì... bởi vì lúc em làm phẫu thuật lấy con, khoảng thời gian tốt nhất đã bị trì hoãn, không thể không cắt tử cung thì mới có thể giữ được tính mạng.”

Tô Tiểu Niệm cười, cô ta ngửa đầu lên haha cười to.

Bên tai vang lên lời nói lúc nãy của Trần Hằng: “Nếu như cô không tin thì cô có thể tự mình hỏi anh ta, chắc chắn là anh ta sẽ lấy lý do như vậy để lừa gạt cô, cô cũng có thể nhìn tài liệu ở trong tay của cô, thứ mày do anh ta đã tự tay ký tên, còn có thể làm giả nữa à.”

Quả nhiên! Anh ta vẫn còn đang có ý đồ muốn lợi dụng cô ta.

Nhưng mà thân phận của cô ta đã bị vạch trần rồi, thân thể của cô ta cũng không còn sạch sẽ nữa, con của cô ta đã chết, tử cung của cô ta cũng đã mất, nói cô ta tàn hoa bại liễu đó còn là đang khen cô ta.

Hiện tại cô ta chẳng qua chỉ là một con rối được bọc lớp da người đã sớm không có linh hồn.

Dù vậy, thế mà anh ta vẫn không muốn buông tha cho mình? Sao anh ta lại có thể ích kỷ như vậy, tại sao lại có thể tàn nhẫn như vậy?

Tiếng cười của Tô Tiểu Niệm vừa buồn thảm mà lại thê lương, người nào nghe thấy cũng đều rùng mình, nghe thấy cũng không rét mà run.

Mặc Diệu Lương nghe thấy sự tuyệt vọng và sụp đổ của cô ta.

“Tiểu Niệm, bây giờ anh đưa em đến bệnh viện.”

Không thể tiếp tục kéo dài nữa, trên người của cô ta vẫn còn đang chảy máu, vừa mới làm phẫu thuật hồi hôm qua, vết thương căn bản vẫn còn chưa khép lại, lại còn tiếp tục như vậy nữa cô ta sẽ bởi vì khô máu mà chết.

“Không cho phép đến đây!” Tô Tiểu Niệm đột nhiên đứng dậy nhìn về phía Mặc Diệu Lương, ánh mắt trừng rất lớn, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Mặc Diệu Lương, anh có còn là người hay không hả? Cái tên cầm thú này, anh không bằng súc sinh.

Làm tôi sống sờ sờ biến thành dáng vẻ của một người khác, tự tay hại chết con của tôi, còn sai người cắt mất tử cung của tôi, chuyện này cho đến bây giờ tôi đối với anh mà nói đã là người bị mất tâc dụng rồi, không còn là quân cờ có tác dụng. Nhưng mà anh vẫn không chịu buông tha cho tôi, có phải là chỉ có tôi chết đi rồi thì anh mới có thể hài lòng không? Được thôi... bây giờ tôi chết cho anh xem!”

Tô Tiểu Niệm nói xong đột nhiên lại nâng lưỡi dao ở trong tay lên.

“Đừng mà!” Mặc Diệu Lương kêu to một tiếng.

Nhưng mà anh ta đã nhìn thấy cảnh tượng Tô Tiểu Niệm dùng con dao đâm vào trong trái tim của mình, trong nháy mắt đó ở chỗ ngực của Tô Tiểu Niệm có máu tươi phun ra.

“Tiểu Niệm...” Mặc Diệu Lương thê thảm hét to lên một tiếng, vừa mới chạy tới mà lại chỉ cảm thấy phần gáy của mình đau đớn vô cùng, trước khi mất đi tri giác anh ta mới ý thức được anh ta bị người khác tính kế.

Lúc Mặc Diệu Lương tỉnh dậy một lần nữa, bốn phía đều mờ ảo.

Anh ta muốn đứng dậy, mới phát hiện tay chân của mình đều bị trói và bị cố định hai bên người, anh ta dùng sức vùng vẫy mấy lần, hoàn toàn không thể thoát ra được.

Đây là đâu? Người nào đã đánh lén anh ta?

Đang suy nghĩ, chỉ nghe thấy tiếng mở cửa, sau đổi liền có tiếng bước chân của mấy người đi tới. Lúc anh ta nhìn thấy Mặc Diệu Dương là người đi đầu, khóe miệng của anh ta cong lên nở một nụ cười tàn nhẫn.

Còn có thể là ai đánh lén anh ta được nữa chứ? Ngoại trừ Mặc Diệu Dương ra thì còn có thể là ai có bản lĩnh này.

Mặc Diệu Dương nâng khóe miệng nở nụ cười thong dong đi đến bên cạnh anh ta, đánh giá anh ta từ trên xuống dưới nói: “Em trai tốt, từ khi chia tay đến nay không có vấn đề gì đó chứ.”

Mặc Diệu Lương cười lạnh nói: “Mặc Diệu Dương, thủ đoạn của anh thật sự quá độc ác!”

Có người chuyển một cái ghế đến, Mặc Diệu Dương ngồi xuống, rủ tầm mắt xem thường nói: “Người em trai tốt của tôi, thủ đoạn của cậu cũng không tệ đâu.”

“A... Ha ha... Ha ha ha!” Mặc Diệu Lương đột nhiên cười lên ha hả.

Có người bước tới đánh một đấm vào trong bụng của anh ta, Mặc Diệu Lương ho lên dữ dội: “Ồ... thoải mái, thật là thoải mái! Ha ha... Mặc Diệu Dương, chúng ta không khổ là anh em của nhau, không hổ là người trong gia tộc Mặc thị, thủ đoạn đùa giỡn người khác người nào cũng âm hiểm đến cực điểm, không cần phải tốn sức liền có thể làm cho người ta chết không có chỗ chôn.”

“Quá khen rồi.” Mặc Diệu Dương thản nhiên nói, đưa mắt ra hiệu với một người ở bên cạnh.

Chỉ một chốc lát sau liền có người đẩy một chiếc xe nhỏ giống như là chiếc xe trên hành lang của khu phẫu thuật, ở phía trên có đặt một vài dụng cụ như là ống tiêm.

Mặc Diệu Lương đã sớm coi nhẹ chuyện sống chết, căn bản cũng không có tâm tình để ý đến những cái này là cái gì, anh ta nói: “Là các người đã lừa gạt Tiểu Niệm, để cô ấy tưởng rằng tôi cố ý để cô ấy sinh non, cố ý lấy đi tử cung của cô ấy, có đúng không hả? Mặc Diệu Dương, anh thật sự rất hèn hạ!”

Hai chữ hèn hạ này anh ta đã dùng hết sức lực, dường như là anh ta đang ghiến ra từ trong kẽ răng của mình.

“Anh quả thật không phải là người, cố ý để cô ấy biết những chuyện này, làm cô ấy hận tôi đến tận xương tủy!”

“Không không, cậu chỉ đoán đúng một phân nửa mà thôi.” Mặc Diệu Dương lộ ra một biểu cảm thất vọng, đưa tay chỉ vào anh ta: “Thật sự làm cho tôi thất vọng.”

“Có ý gì hả?” Mặc Diệu Lương sững sờ.

“Thật ra thì, phải nói với cậu như thế nào đây nhỉ? Tô Tiểu Niệm căn bản cũng không bị sinh non, hơn nữa lúc ở trong phòng phẫu thuật cũng không bị ra máu nhiều, càng không có cắt bỏ tử cung.”

“Anh nói cái gì?” Mặc Diệu Lương biết được tin tức này thì cả người sửng sốt mười mấy giây, chờ đến lúc anh ta hoàn toàn hiểu được là chuyện như thế nào, trong đầu liền xuất hiện cảnh tượng Tô Tiểu Niệm than thở khóc lóc lên án anh ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.