Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 310: Chương 310: Cuộc sống bị cầm tù




An Đình Đình được đưa lên chiếc du thuyền lớn nhất và cũng là sang trọng nhất.

Trên đường đi, bất cứ nơi nào anh ta đi qua, mọi người đều kính trọng và gọi là “anh Vân”. Có thể nhìn ra được ở đây, dường như Vân Diệp rất được mọi người coi trọng.

Cô nhìn người đàn ông trước mắt, chẳng trách vừa nãy anh ta lại nói đây là Vương quốc của anh ta.

Đương nhiên, đi theo một nhân vật lớn như vậy thì chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý. Chẳng qua đó là những ánh mắt nghi ngờ, tò mò, khinh thường, còn có cả hâm mộ. Thật ra những điều này là quá bình thường đối với An Đình Đình, trong suốt quãng thời gian ở bên Mặc Diệu Dương, chẳng phải cô cũng nhận được vô số ánh mắt khác lạ dõi theo đó sao?

Trên boong chiếc du thuyền, An Đình Đình nhìn về nơi xa, thực sự là bao la không nhìn thấy điểm dừng. Lúc này, ánh nắng ban mai đang từ từ nhô lên, một tầng sáng vàng phủ lên mặt biển rộng lớn.

Gió biển thổi thẳng vào mặt, lạnh như dao cứa vào hai má non mềm của An Đình Đình. Gió lạnh như rắn, luồn vào cổ cô, An Đình Đình vô thức kéo cổ áo lên, định quay đầu lại.

Đúng lúc này, bé nam kia đi tới và nói với vẻ ngượng ngùng: “Chị dâu, anh cả bảo em thu xếp cho chị nghỉ ngơi.”

“Im miệng! Không được gọi là chị dâu.” An Đình Đình tức giận, lạnh lùng quát.

Mặc dù bé trai này có bản lĩnh nhưng tối qua An Đình Đình đã được biết bản chất thật sự của cậu bé, cậu nhóc bị cô khiển trách như vậy thì câm như hến, vẻ mặt sợ hãi, rụt rè.

Có thể thấy rằng dường như cậu bé rất kính sợ Vân Diệp.

An Đình Đình biết là do Vân Diệp bắt cậu bé gọi như vậy. Cậu bé không dám làm trái, nhưng tại sao cô phải đồng ý chứ? Cô bình tĩnh lại rồi nói: “Là Vân Diệp bắt em gọi vậy phải không?”

“Vâng.” Bé trai gật đầu.

An Đình Đình lại hỏi: “Nếu em không gọi như vậy thì anh ta sẽ làm gì em? Sẽ phạt em à?”

Cậu bé suy nghĩ một lúc rồi lại gật đầu: “Vâng.”

Nói cách khác, Vân Diệp rất hay cáu gắt? Ngay cả tay sai nhỏ bé đi theo anh ta cũng sẽ bị đánh? Nói ra thì cô cũng đã làm khó cậu bé.

Cô nghĩ như vậy thì nói: “Thế này đi, ở trước mặt anh ta thì em cứ làm theo lời anh ta nói. Nhưng không có anh ta thì không được gọi chị là chị dâu, hiểu không?”

Trong mắt bé trai hiện lên một tia khó hiểu.

Theo những gì cậu bé biết, ở bến cảng này, và cả trong ngành du thuyền ở Đông Nam Á, những người phụ nữ muốn được người bên cạnh Vân Diệp gọi là “chị dâu” có thể xếp hàng tới tận Vạn Lý Trường Thành, vậy mà lại có người không thèm.

Cậu bé gật đầu: “Vâng.”

Sau đó An Đình Đình đi theo cậu bé tới phòng mà Vân Diệp đã sắp xếp cho cô ở.

Mặc dù ở trong du thuyền nhưng căn phòng này không khác gì những phòng năm sao quốc tế, môi trường hạng nhất, cơ sở vật chất hạng nhất, nơi nào cũng tiện nghi.

Một lúc sau có người gõ cửa, sau khi An Đình Đình trả lời, bốn năm người làm ăn mặc như hầu gái bước vào, trên tay ai cũng cầm đồ.

“Chị dâu, đây là quần áo mà anh Vân chuẩn bị cho chị thay ạ.”

“Chị dâu, đây là đồ vệ sinh cá nhân mà anh Vân chuẩn bị cho chị ạ.”

“Chị dâu…”

An Đình Đình bị từng tiếng “chị dâu” gọi đến mặt đỏ tai hồng, chỉ đầnh gật đầu đáp qua loa, lấy lệ: “Được rồi, tôi biết rồi, mọi người ra ngoài đi.”

Đám giúp việc nữ vừa đi không được bao lâu thì lại có một người làm nam đẩy xe đồ ăn vào.

Trên xe đồ ăn có rượu vang, hoa quả, gan ngỗng, trứng cá muối, cả những nhiều món ăn Trung Quốc và phương Tây, đủ cho vài người ăn. Nhưng tất cả những món này đều để cho một mình An Đình Đình thưởng thức.

Sau khi người làm nam ra ngoài, bé trai nói: “Chị, em là Sơ Thất. Nếu chị có chỉ dẫn gì thì cứ gọi em, em ở bên ngoài chờ.”

Được rồi! An Đình Đình biết cô lại bị giám sát nữa, từ giờ lại phải sống những tháng ngày cầm tù.

Sau khi Sơ Thất ra ngoài, An Đình Đình tắm rửa, gột đi hết những mệt mỏi, mặc bộ đồ người giúp việc đưa tới, kể ra thì mấy bộ đồ này cũng rất hợp với cô.

Ăn một chút xong sau đó cô đi ngủ.

Vì quá mệt nên cô ngủ thẳng một giấc đến tối muộn.

Cô bước ra khỏi phòng, quả nhiên Sơ Thất đang cung kính đứng canh gác bên ngoài, sửng sốt một chút rồi cô mới hỏi: “Sao em vẫn còn ở đây?”

Sơ Thất cung kính đáp: “Khi anh Vân rời đi có dặn dò, để em ở lại đây trông chừng, bảo vệ cho sự an nguy của chị!”

An nguy? Đây là Vương quốc của anh ta thì cô còn có thể gặp nguy hiểm gì?

Nhưng… An Đình Đình nhanh trí suy nghĩ, như vậy nghĩa là Vân Diệp đã ra ngoài, hơn nữa hôm nay sẽ không quay lại, đây chẳng phải là thời điểm tốt nhất để cô trốn đi sao?

Cô mỉm cười, giả vờ hỏi bâng quơ: “Anh ta đi đâu vậy?”

Dù sao Sơ Thất cũng chỉ là một đứa trẻ, chẳng có chút tâm kế nào, cậu bé đáp: “Ở đảo Đông có một khách hàng mua mười ba chiếc du thuyền sang trọng trong một lần, nhưng có chút trục trặc trong quá trình vận chuyển, anh Vân nói sẽ tự đi giải quyết.”

“Anh ta đích thân đi, chắc là rất khó giải quyết đấy?” An Đình Đình bắt đầu suy nghĩ lừa cậu bé, cô chỉ muốn biết chừng nào Vân Diệp sẽ về.

“Đúng thế, bình thường những chuyện này đều do em đi cùng anh ấy, nhưng vì chị dâu… vì có chị ở đây nên anh ấy bảo em ở lại chăm sóc chị.”

An Đình Đình hiểu ra vài điều.

Sắp xếp như vậy dường như Vân Diệp rất coi trọng cô. Nhưng An Đình Đình sẽ không ngây thơ đến mức tin rằng người đàn ông này mới gặp cô hai lần mà đã yêu cô.

Chắc chắn anh ta có mục đích gì đó không thể nói cho người khác! Hơn nữa, rất có thể anh ta đã biết thân phận của cô.

Nếu không, một người phụ nữ không rõ lai lịch, sao anh ta lại dám ngang nhiên đưa về như thế? Anh ta không sợ gặp nguy hiểm sao?

An Đình Đình mỉm cười với Sơ Thất: “Chị biết rồi, cảm ơn em.”

Sơ Thất nhướn mày, đúng lúc trông thấy nụ cười nhàn nhạt của An Đình Đình, cậu bé không khỏi ngây người.

Trong đại dương này và trong bến cảng này, cậu bé đã thấy rất nhiều người phụ nữ có ý với anh Vân, mỗi người trong số họ đều rất đẹp, có người thân phận rất cao quý, tuy nhiên không người phụ nữ nào có thể xinh đẹp như người phụ nữ này.

Vẻ đẹp của họ chỉ là vẻ bề ngoài, còn vẻ đẹp của người phụ nữ này lại từ trong xương, từng cử chỉ đều mang theo sức hấp dẫn, mê hoặc người khác.

Sau này cậu bé lớn lên nhất định cũng phải tìm một người phụ nữ xinh đẹp như chị này về làm vợ.

Tiếng đóng cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của Sơ Thất.

Thoáng chốc, mặt cậu bé đỏ đến tận mang tai…

Bữa tối rất phong phú.

Có hải sản, có đồ ăn sống kiểu Nhật, các loạt thịt, canh… một mình An Đình Đình không thể ăn hết được, cô muốn gọi Sơ Thất đang đứng ngoài cửa vào ăn cùng nhưng lại nghĩ chắc hẳn cậu bé không được vào.

Nếu Vân Diệp biết người bên cạnh anh ta bước vào phòng ngủ của cô, hậu quả có phải là sẽ bị đánh chết không?

An Đình Đình ăn xong thì bắt đầu nghỉ ngơi, lên kế hoạch cho hành động của mình tối nay!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.