Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 176: Chương 176: Đích thân ra tay




Cuối cùng, An Đình Đình cũng không nghe lời dặn dò của mẹ Dung mà vẫn đi sang nhà chính một chuyến.

Thấy cô kiên quyết như vậy, mẹ Dung cũng đành phải mặc theo ý cô. Tuy nhiên, bà cũng đưa ra ý kiến để cho Tiểu Nha đi cùng cô, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì thì cũng có thể cùng cô ứng phó.

Nhưng An Đình Đình lại muốn để cho Tiểu Nha được an nhàn, hơn nữa cô nhóc này cũng sắp rời đi rồi, giờ phút này mà có chuyện gì xảy ra thì cũng không được.

“Một mình tôi đi thôi, Tiểu Nha ở lại đi, ngộ nhỡ xảy ra chuyện cũng sẽ không ảnh hưởng đến cô ấy”

An Đình Đình nói xong câu này liền rời khỏi Thủy Sam Uyển.

Tiểu Nha đứng ở cửa, vẻ mặt bỗng chốc trở nên phức tạp.

Tại cửa nhà chính nhà họ Mặc.

“Mợ cả, mời vào trong” Người giúp việc cung kính chào hỏi.

An Đình Đình khẽ gật đầu rồi bước vào bên trong. Cô chọn một chỗ trên ghế sofa rồi ngồi xuống yên lặng chờ đợi.

Người giúp việc thì bận rộn rót nước đun trà.

An Đình Đình tò mò ngắm nghía xung quanh, trong lòng cảm thấy khó hiểu.

Kì lạ thật, mọi người đâu?

Quan Chỉ Thu không có mặt, Sở Huệ Nhu càng không, thậm chí những người khác cũng không thấy bóng dáng đâu. Một mình cô đến thôi sao?

Trong lúc suy tư thì bỗng dưng có một tràng những âm thanh huyên náo từ trên lầu vọng xuống, kèm theo đó là những tiếng la mắng, thậm chí còn có cả tiếng đồ vật rơi vỡ nữa.

Chẳng lẽ, Quan Chi Thu với Mặc Chấn Ngôn đang ầm ĩ ở trên lầu?

Một lúc sau, cô lại nghe thấy tiếng cửa được đẩy ra một cách mạnh bạo, sau đó lại là những âm thanh nặng nề vang lên.

An Đình Đình cau mày nhìn lên trên lầu.

Tiếng bước chân nặng nề mang theo cảm giác có tính hủy diệt, lộp cộp vang vọng từ sàn nhà.

Cô không khỏi cau mày, rốt cuộc là ai, là ai có thể khiến cho nhà chính nhà họ Mặc trở nên rối tung như vậy, không còn một chút phép tắc nào cả.

Trong lúc cô đang chìm trong suy tư, tiếng mở cửa phòng liền vang lên, giọng nói của Mặc Chấn Ngôn vọng ra: “Ông Quan, chuyện này không thể làm thế được!”

Ông Quan? Ông Quan là ai? Quan Chi Thu họ Quan, lẽ nào cha của Quan Chỉ Thu tới đây?

Chẳng trách lại yêu cầu tất cả người nhà họ Mặc đều phải có mặt.

“Không thể làm vậy? Dựa vào cái gì chứ, em gái tôi đi theo cậu hai mấy năm rồi, ngậm đắng nuốt cay, chịu hết mọi tủi nhục, cậu xem người nhà họ Quan chúng tôi chết hết rồi hay sao!”

Một giọng nói trầm khàn rợn người vọng vào tai An Đình Đình.

Không hiểu vì sao, tuy chưa nhìn thấy người mà chỉ nghe được giọng nói đầy vẻ tàn bạo độc đoán cùng với ngữ khí vừa rồi, trong lòng An Đình Đình liền sinh ra cảm giác bức bách.

Cuối cùng thì người nọ cũng lộ diện, An Đình Đình nhướng mày nhìn lên.

Lông mày xếch, đôi mắt mang theo vẻ tàn bạo độc đoán, lúc nhìn sang người khác, lỗ mũi hếch lên, đáy mắt nheo lại. Mái tóc hoa râm, bộ râu quanh miệng cũng sợi trắng sợi đen xen kẽ, người nọ mặc một bộ quần áo mà các bậc trưởng tộc nhà quyền quý thường hay mặc, áo theo phong cách Tôn Trung Sơn, cúc áo làm thủ công, từng sợi từng sợi lụa đan vào với nhau làm thành cúc áo, mặc một chiếc quần lụa đen và đi giày vải đen.

Dáng dấp ăn mặc như một người lớn tuổi thân thiện dễ gần nhưng lại toát lên một vẻ gì đó không mấy thân thiện.

Người này là người đứng đầu gia tộc họ Quan, anh trai ruột của Quan Chi Thu - Quan Bá Thiên!

Quan Bá Thiên lúc này cũng nhìn thấy An Đình Đình đang ngồi trên ghế sofa, liên hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Cô là An Đình Đình đúng không?”

Giọng điệu khinh khi tỏ vẻ hơn người, không có chút đôn hậu mà một bậc trưởng bối nên có. Dù vậy, An Đình Đình cũng không dám thất lễ, cô đứng dậy, lễ phép chào hỏi: “Chào bác, cháu là...”

“Được rồi, không cần nói nữa” Quan Bá Thiên khoát tay, hằn học nói: “Tôi nghĩ là cô không có tư cách ở trong nhà họ Mặc, tốt nhất là cô đi chỗ khác đi. Kẻo tôi mà động đến vũ lực, lúc đấy thì cô chịu đủ đòn rôi”

An Đình Đình rùng mình!

Giọng điệu của người này quả thật ngông cuồng. Hình như ông ta quên mất rằng, ông ta chỉ là chủ của nhà họ Quan chứ không phải nhà họ Mặc. Người này hình như quản chuyện hơi quá rồi, ngay cả chuyện nhà họ Mặc cũng muốn nhúng tay vào.

Xem ra, đây có thể coi là một vị khách không tâm thường rồi, ông ta thậm chí còn có thể tham dự vào chuyện của nhà họ Mặc được nữa.

An Đình Đình lại không hê sợ sệt, cô khẽ mỉm cười nói: “Dù cháu không biết ngài là ai, nhưng nể tình ngài là bậc bề trên, cháu sẽ gọi ngài một tiếng bác. Bác này, cháu có tư cách gì ở nhà họ Mặc hay không, hình như không liên quan đến bác đây. Nếu như cháu không nghe nhầm, thì vừa rồi ba chồng cháu gọi bác là ông Quan, vậy có nghĩa là bác không phải là người nhà họ Mặc.

Gia tộc họ Mặc nhà to nghiệp lớn, tất cả mọi chuyện đều do chủ nhân nhà họ Mặc giải quyết, sao lại để cho một người ngoài thích gì nói nấy được”

“Láo toét!” Quan Bá Thiên giận dữ gào lên!

Thanh âm này khiến cho An Đình Đình giật nảy mình. Không ngờ chủ nhân nhà họ Quan này nói năng lại không có chừng mực như thế. Nhưng mà, ngẫm lại thì cũng không có gì ngạc nhiên.

Có một câu thành ngữ thế này, không phải người một nhà sao chung sống được chung một chỗ. Nếu như Quan Chỉ Thu đã như thế kia, thì anh trai bà ta sao lại khá hơn được.

An Đình Đình không tức giận, cô chỉ giả vờ kinh ngạc: “Bác này, nhìn cách ăn mặc của bác chẳng khác gì rồng phượng trong biển người, chắc hẳn địa vị của bác ở nhà họ Quan cũng không mấy người sánh được”

Nghe thấy vậy, Quan Bá Thiên vểnh râu lên, trên mặt tỏ vẻ kiêu căng tự phụ. Ông ta hừ một tiếng rồi nói: “Cô cũng có mắt nhìn đấy”

An Đình Đình tiếp tục nói: “Tiếc là lời nói lại không phù hợp với ngoại hình. Bởi vì, ngôn từ của bác quá là thô tục”

“Miệng lưỡi sắc bén ra phết đấy” Quan Bá Thiên sững người, tức giận nói.

“Hì hì... Không dám, bác quá khen rồi” An Đình Đình híp mắt cười.

“Bớt ở đây giả vờ giả vịt với ta, nhóc con, nếu không muốn ngậm đắng nuốt cay thì ngoan ngoãn cút đi cho ta” Quan Bá Thiên nói.

Lúc này, Mặc Chấn Ngôn cũng từ trên lầu bước xuống.

Ông ta trừng mắt nhìn An Đình Đình, sau đó bước đến trước mặt Quan Bá Thiên, lễ phép nói: “Anh, mọi chuyện không thể làm thế được đâu”

An Đình Đình gân như choáng váng.

Mặc Chấn Ngôn thoạt nhìn có vẻ lớn tuổi hơn nhiều so với Quan Bá Thiên, nhưng ông ta lại tỏ ra lễ phép như vậy, còn gọi người kia là anh. Chẳng lẽ, vị trí của Quan Chi Thu trong lòng ông ta còn quý giá hơn tất thảy sao.

Quan Bá Thiên liếc ông ta một cái, giọng điệu dứt khoát: “Không được. Người phụ nữ này tác phong đồi bại, lê thói lăng loàn, chắc chắn sẽ gây ra họa cho nhà họ Mặc. Cô ta bắt buộc phải rời đi. Ta còn nghe nói, cô ta còn chưa vào cửa đã dám diễu võ giương oai với em gái ta, về lâu về dài thì còn ra thể thống gì nữa.

Em gái của ta sao có thể để người khác bắt nạt.

Ôi chao ôi! An Đình Đình thực sự muốn cười phá lên. Quan Chi Thu bị người khác bắt nạt sao? Đây đúng là chuyện nực cười nhất thế gian mà.

“Không được đâu, không được đâu... Hiện giờ ông cụ đang ở đây, hơn nữa...”

“Có gì mà không được. Hôm nay ta gọi nó đến đây cũng không có ai biết hết. Chẳng phải ông cụ kia đang ẩn nấp trong từ đường không quan tâm bất kì chuyện gì hay sao? Cậu còn sợ cái gì?” Quan Bá Thiên mắng Mặc Chấn Ngôn xong lại quay sang trách mắng thói thích gì làm nấy của con trai ông ta.

An Đình Đình không nhìn nổi nữa, dù cô rất căm ghét Mặc Chấn Ngôn nhưng suy cho cùng ông ta cũng là người nhà họ Mặc, sao có thể để cho người ngoài chỉ tay trách mắng thế được? Nếu chuyện này truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng xấu đến danh tiếng nhà họ Mặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.