Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 318: Chương 318: Điệu hổ ly sơn




Có thể nhìn ra là cô đang mất tập trung, sự dịu dàng ấm áp trên khuôn mặt của Vân Diệp, vẻ thản nhiên không hờn giận.

“Em đang nghĩ gì?” Bỗng nhiên, Vân Diệp hỏi, cái giọng điệu này, mang hương vị rõ ràng của câu hỏi.

An Đình Đình khôi phục: “Không, Không có nghĩ gì hết.”

“Em đang lo lắng cho anh ta, có phải không?” Sắc mặt Vân Diệp, có một chút thay đổi nhỏ.

“A?” An Đình Đình bị câu hỏi này, hỏi đến giật mình

“Em đang lừa tôi?” Mặt Vân Diệp hơi lộ vẻ u buồn.

“Tôi không có.” An Đình Đình lắc lắc đầu.

Trong lúc hoảng hốt, cô nhất thời hiểu ra anh ta từ trong miệng cô là đang ám chỉ ai, đó hẳn là một nhân cách khác của anh ta, điên cuồng và tà ác cua Vân Diệp, xem ra, hai nhân cách này thường xuyên bị chèn ép.

“Em yêu anh ta! Có phải không?” Vân Diệp bỗng nhiên giận dữ thét lên một tiếng.

Cả người An Đình Đình bị dọa đến giật mình.

“Không có, tôi không quen anh ta, anh ta mà anh nói là ai tôi đều không biết!” An Đình Đình cố gắng giải thích.

“Em vẫn còn lừa tôi, em nhìn vào ánh mắt của tôi đã bắt đầu khó chịu rồi, Anh ta có gì tốt, anh ta có điểm nào có thể sánh được với tôi.....” Tuy rằng Vân Diệp ngồi ở trên sofa, nhưng toàn bộ khuôn mặt đẹp trai, đã có phần hung dữ.

Mặc dù anh ta không đứng lên, cái bộ dạng này của anh ta, cũng đủ để An Đình Đình sợ tới mức lùi lại mấy bước!

Anh ta quả nhiên có bệnh tâm thần phân liệt, hơn nữa bệnh tình rất là nặng, nếu như không kịp thời điều trị, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi, nhưng, như thế naò mới có thể khiến anh ta chấp nhận bản thân mình thực sự mắc căn bệnh này đây?

Vân Diệp ban ngày sẽ không chấp nhận, Vân Diệp vào ban đêm lại càng không có khả năng.

Trong lúc An Đình Đình không biết nên làm như thế nào, đột nhiên có người gõ cửa phòng.

An Đình Đình hô hấp ngừng lại, đối mặt với Vân Diệp.

Rất lâu, rất lâu, cô mới nhìn đến, trên mặt Vân Diệp bởi vì tức giận mà biến thành màu đỏ, dần dần giảm bớt, không có chuyện gì nữa, tâm trạng của anh đã ổn định trở lại.

Người bình thường rất khó trong tình huống như vậy, kiềm chế tâm trạng của chính mình, nhưng anh ta lại có thể, thực sự lag một người kỳ lạ!

Giọng nói của Vân Diệp, cũng khôi phục lại sự dịu dàng vốn có: “Vào đi.”

Người vừa vào là Sơ Thất, khi nhìn thấy An Đình Đình cũng ở đây, anh ta cũng ngây người.

Vân Diệp nói: “Toàn bộ đã xử lý ổn thỏa?”

“Vâng” Sơ Thất gật đầu, sau đó, hướng về An Đình Đình, lại nhìn một chút, dường như có điều gì muốn nói nhưng lại thôi.

An Đình Đình ngầm hiểu trong lòng, biết ý nói: “Các anh cứ từ từ nói, tôi ra ngoài một lát.”

“Không cần!” Vân Diệp bỗng dưng nói vậy.

An Đình Đình giật mình sửng sốt, cô nhìn Vân Diệp tỏ vẻ không hiểu, lại phát hiện ánh mắt của người đàn ông, thản nhiên như không có gì xảy ra, hờ hững bình tĩnh

Tự nhiên cô nghĩ đến, sau khi cùng Mặc Diệu Dương tiếp xúc qua lại, có một lần trong lúc bọn họ có chuyện muốn nói, anh ta cũng sử dụng cách này không e dè để cô ở lại.

Nói theo một phương diện khác, đối với cô tựa hồ xác định không nghi ngờ.

Vẫn nhớ cái lần đó, trong lòng An Đình Đình lại mừng thầm, bởi vì, cô cảm thấy như cô đang rất gần với anh, anh đối với cô hoàn toàn mở rộng trái tim.

Mà lúc này, trong lòng An Đình Đình cũng không có vui mừng, chỉ có ngạc nhiên!

Hành động này của Vân Diệp, lại không giống với Mặc Diệu Dương sao? Nói cách khác, tiếp theo anh ta sẽ đối xử với mình giống như Mặc Diệu Dương.

“Qua đây, ngồi xuống.” Vân Diệp liếc mắt nhìn cô, không tránh khỏi sự diụ dàng trong mắt.

An Đình Đình âm thầm nuốt nước miếng, tuy rằng đã biết tình trạng tinh thần của anh ta có vấn đề, cho nên cô không thể đưa ra những lời nói việc làm khiến anh ta tức giận.

Vì thế, cô đi đến nơi cách anh ta một khoảng cách, ngồi xuống đó.

Vân Diệp nở nụ cười, cũng không bởi vì cô mà cảnh giác phòng bị vẻ mặt không còn hờn giận, ngẩng đầu lên, hướng về phía Sơ Thất ra hiệu, bảo cậu ta tiếp tục nói.

“Nhân viên bị thương đều đã được đưa vào viện điều trị, về phần những người đã mất..... mỗi nhà trợ cấp 9 tỷ.” Sơ Thất nói.

Vân Diệp gật đầu, mặt lộ vẻ ngưng trọng:” Tổng cộng đã chết bao nhiêu người?”

“Saú nguời!” Giữa hai hàng lông mày của Sơ Thất lộ vẻ u buồn.

“Nói cho bọn họ, mỗi tháng còn có thể lĩnh 12 triệu tiền lương từ chỗ tôi, chờ đau buồn qua đi, nếu muốn đến góp một phần sức lực thì cứ đến, hoặc không muốn có thể cao chạy xa bay, nhưng, để lại cách liên lạc, mỗi tháng số tiền này vẫn sẽ chuyển cho bọn họ!”

“Vâng!”

An Đình Đình yên lặng ngồi nghe, cũng không xen vào.

Trong lúc này Vân Diệp, lại không giống như người bị tinh thần phân liệt, anh ta mang đến cho mọi người cái nhìn xa trông rộng, tấm lòng lại mềm dẻo, có lòng thương người của một người cấp trên.

Thật ra 9 tỷ, đối với một gia đình bình thường mà nói, đã không phải là một con số nhỏ, hơn nữa anh ta mỗi tháng còn cho mỗi gia đình tiền lương, đây có thể cũng không phải là chuyện của một hai năm, có thể đây là chuyện cả đời.

Từ chuyện này, có thể nhìn ra, Vân Diệp không phải là người keo kiệt, ích kỷ, tham của cải.

Trong cái thời đại coi trọng vật chất này, có người nào làm ông chủ đối đãi với cấp dưới hào phóng chu đáo như thế? Về điểm này của Vân Diệp, đúng là khiến người khác phải khâm phục.

Cô nghe Vân Diệp nói:” “Hai ngày này xử lý mọi chuyện bên này, chúng ta ra khơi một chuyến, đêm đó bị tập kích bất ngờ, có điều là kế điệu hổ ly sơn rồi.”

Sơ Thất nghe vậy, sắc mặt lộ vẻ kinh ngạc.

“Bọn chúng tưởng rằng chúng ta lần này sẽ tấn công, coi đó là hành vi quấy rối bình thường, nhưng thật ra, bọn chúng lại ở một cảng khác, đã lẻn qua đường biển sang nước T, cho nên, việc này không nên chậm trễ, chúng ta phải nhanh chóng hành động, cậu bây giờ lập tức đi sắp xếp.”

An Đình Đình phát hiện, Lúc Vân Diệp nói đến chuyện này, khuôn mặt đầy vẻ cơ trí trước nay chưa từng có, tựa hồ, giống như lời anh ta nói vậy, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay, thần thái này, cũng thường xuất hiện trên khuôn mặt của Mặc Diệu Dương, cho nên An Đình Đình không thấy xa lạ.

Sơ Thất gật đầu, xoay người rời đi.

Bên trong, an tĩnh trở lại.

An Đình Đình trong lòng cân nhắc suy nghĩ, lần này phải như nào mới tốt? Nếu như bọn họ muốn xuất phát, chẳng phải chính mình cũng phải đi theo sao? Nếu như bây giờ cô nói muốn rời đi, anh ta liệu có đồng ý không?

Quả đúng là, không đợi cho cô nghĩ xong làm thế nào để mở lời, Vân Diệp đã nói: “Em đi nghỉ ngơi, ngày kia chúng ta sẽ chạy suốt đêm, em không có sống qua ở trên thuyền, có thể sẽ không quen! Có những chuyện, phải học cách dần dần thích ứng, thời gian lâu rồi có thể tiếp nhận.”

“.......” An Đình Đình mở to hai mắt.

Ý nghĩa những lời này của anh ta, chẳng những không định thả cô đi, ngược lại còn muốn giữ cô lại, cả đời sao?

Tuyệt đối không thể!

Cô giả bộ đồng ý, gật gật đầu.

Đứng dậy, ra khỏi phòng, nhưng, chỗ Vân Diệp ngồi, là con đường duy nhất của cô, trong lúc bước chân của cô đi ngang qua anh, anh ta đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, mạnh mẽ đem cô kéo vào trong lồng ngực.

An Đình Đình cảnh giác đem hai tay đặt ở trước bộ ngực rắn chắc của anh ta, đôi mắt sáng đầy vẻ phòng bị.

Vân Diệp vươn đôi tay dài, đầu ngón tay nhẹn nhàng vuốt ve bờ môi ấm áp của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.