Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 433: Chương 433: Đồ Dỏm thì không thể thay thế được đồ Thật




Sau khi Long Đình Đình xuống xe, thì Mặc Diệu Lương cũng trực tiếp rời khỏi nhà chính nhà họ Mặc.

Màn đêm buông xuống, anh ta đi đến biệt thự ở vùng ngoại ô của mình. Ở trước cửa, vừa thay giày, đột nhiên có một bóng dáng lao đến, nhảy lên, ôm lấy anh ta.

“Diệu Lương, anh trở về rôi!” Âm thanh quyến rũ dễ nghe.

Mặc Diệu Lương nhíu mày lại, trên gương mặt hơi lộ ra sự không vui. Âm thanh này, mặc dù rất êm tai, vừa mềm vừa quyến rũ. Nhưng đáng tiếc, không phải là âm thanh của cô.

Anh ta ngẩng đầu lên, liền thấy một gương mặt giống như đúc với gương mặt của Long Đình Đình. Thậm chí đến cả thân hình, cũng bị anh ta chế tạo đến không có chút khác biệt, nhưng nét bút hỏng, lại chính là giọng nói này.

Giọng nói của Đình Đình cũng rất êm tai, nhưng lại rất đặc sắc. Có độ ngưng nghỉ, lại rất cao. Thế nhưng, giọng nói của người phụ nữ này, lại khá bình thường.

Nhưng nhìn thấy gương mặt giống nhau này, sắc mặt của Mặc Diệu Lương lại dịu đi rất nhiều.

Anh ta cầm lấy cằm của cô gái kia, âm thanh thở thô to nặng nề, nói: “Yêu tinh nhỏ, rốt cuộc đã nhớ tôi đến mức nào, hửm?”

Gương mặt của người phụ nữ hơi ửng đỏ, hai tay ôm lấy cổ của người đàn ông. Lại càng dùng sức hơn, không ngừng ôm hôn bờ môi của người đàn ông, khẽ rên rỉ.

Cuối cùng người đàn ông cũng không giữ được, ôm cô ta đến phòng ngủ.

Giường lớn phát ra tiếng vang lắc lư gấp rút, tiếng người phụ nữ thở gấp, rên rỉ chịu đựng.

“… Diệu Lương… Lương… xin anh… Nhẹ thôi…”

Mặc Diệu Lương không cho phép cô ta quay mặt đi chỗ khác, đặt mặt của cô ta ngay ngắn, để cô ta chính diện đối mặt với anh. Chỉ cần gương mặt này lọt vào trong mắt anh ta. Thì sự hưng phấn của anh ta sẽ vượt lên….

Sau đó, người phụ nữ này mềm mại nằm ở trong lồng ngực của người đàn ông. Ngón tay vẽ vòng tròn ở trên lồng ngực rắn chắc của người đàn ông.

Mà Mặc Diệu Lương vẫn im lặng thưởng thức kiệt tác của mình. Ngón tay nắm cằm của cô ta, so sánh trái phải, nhìn kĩ.

Đột nhiên, anh ta phát hiện ra một vấn đề: “Gương mặt của cô, hơi lớn hơn một chút so với bên kia.”

Người phụ nữ kia mị nhãn như tơ, cười cười: “Chỉ hơi lớn một chút mà thôi, đừng so đo như vậy.”

“Đương nhiên phải so đo! Tôi muốn chính là gương mặt kia hoàn toàn, nhất định phải giống nhau như đúc, một khuôn đúc ra! Không thể khác biệt!”

Người phụ nữ bị thái độ lạnh lùng nghiêm túc của anh ta doạ sợ, trên mặt cô ta lộ ra thần sắc khủng hoảng.

Mặc Diệu Lương nhìn thấy dáng vẻ uất ức này, trong lòng liền không vui. Đình Đình xưa nay không bao giờ lộ ra dáng vẻ đó, thực chất bên trong Đình Đình rất cứng rắn, là một người phụ nữ kiên cường. Xưa nay sẽ không chịu yếu thế, chịu cúi đầu với người nào cả!

Đồ giả, chung quy vẫn là đồ giả! Dù có chế tạo tinh xảo bóng loáng, thì vẫn không thể thay thế được với đồ thật!

Mặc Diệu Lương cau mày, nói: “Gọi điện thoại cho bác sĩ chỉnh hình, ngày mai phẫu thuật!”

Người phụ nữ này cau mày lại: “Nhưng bác sĩ kia đã nói, mặt của em không thể động dao kéo nữa, trong thời gian ngắn không thể động dao kéo, nếu không sẽ hỏng toàn bộ khung xương mất!”

Mặc Diệu Lương đột nhiên buông tay ra, trên mặt thể hiện ra vẻ hung ác: “Vậy thì không được, tôi thà rằng bị hỏng, cũng không được phép có một chút khác biệt!”

Người đàn ông nói xong, mặc quần áo, liền đứng lên đi ra ngoài.

“Diệu Lương… Diệu Lương…” Nhìn thấy Mặc Diệu Lương chuẩn bị rời đi, người phụ nữ lập tức luống cuống.

Cô ta không để ý đến thân thể trần truồng của mình, chân trần chạy ra ngoài. Ôm chặt lấy vòng eo của người đàn ông, giọng điệu vô cùng hẹn mọn, thấp bé.

“Diệu Lương, anh đừng đi, anh đừng đi… Phòng ở rộng như vậy, có một mình em, em sợ hãi, anh ở lại đây với em được không… Đừng đi… Diệu Lương…”

Nhưng người phụ nữ càng cầu xim, thì tâm trạng của Mặc Diệu Lương càng khó chịu.

Xưa nay Đình Đình sẽ không cầu xin uất ức với một người như thế này, cô ấy sẽ xinh đẹp xoay người đi, hào phóng rời đi, thản nhiên đối mặt. Thậm chí, cô ấy sẽ trừng mắt, giương nanh múa vuốt với anh.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, Mặc Diệu Lương cảm thấy, người phụ nữ như Long Đình Đình, mới là người hoàn mỹ nhất trên thế giới.

Người phụ nữ cầu xin nửa ngày, thấy vẫn không có hiệu quả gì. Cô ta đột nhiên thông minh, nâng mặt của chính mình đến trước mặt của người đàn ông.

Cô ta biết, chỉ khi đối diện với gương mặt này, lòng của người đàn ông mới mềm xuống. Mới có thể không đối xử nhẫn tâm như vậy với cô ta, mới có thể ở lại đây.

Quả nhiên! Khi Mặc Diệu Lương nhìn thấy gương mặt giống hệt với Long Đình Đình, tất cả sự tức giận, không kiên nhẫn trên gương mặt gần như biến mất toàn bộ.

Trên gương mặt đẹp trai của anh ta, hiện lên nụ cười dịu dàng, luồn tay vào những sợi tóc của cô, một lần lại một lần thâm tình gọi: “Đình Đình, Đình Đình…”

Trong mắt của người phụ nữ dấy lên hi vọng: “Diệu Lương, đêm nay ở lại giúp em được không?”

“Được!” Người đàn ông thâm tình nói, cuối cùng ôm lấy cô ta, từng bước từng bước đi vào phòng ngủ.

Ở biệt thự Thủy Sam Uyển, Long Đình Đình đang nằm ở trên giường.

Cô dịu dàng vuốt ve phần bụng đã lộ lên của mình, cảm nhận được bé con ở trong bụng, đang đá cô.

Mặc dù chỉ một chút, nhưng trong lòng của cô vẫn vô cùng mềm mại.

Cô cầm điện thoại lên, bấm số điện thoại của Mặc Diệu Dương.

Sau khi đối phương nghe điện thoại, cô có thể nghe được hình như xung quanh anh đang có người nói chuyện. Bây giờ anh đang ở đâu? Sẽ không phải vẫn đang ở trung tâm mua bán nhà chứ?

Long Đình Đình im lặng, mở miệng, dịu dàng nói: “Diệu Dương, vừa rồi trong bụng của em có động tĩnh.”

Nửa ngày sau, người đàn ông bên kia mới nói một câu: “Có chuyện gì?”

Long Đình Đình cười, nhịn xuống cái mũi khô khốc, nói: “Thằng bé lại động đậy ở trong bụng em.”

“…” Người đàn ông im lặng trong chốc lát, nói: “Anh sẽ căn dặn mẹ Dung, chú ý đến chuyện ăn uống của em hơn.”

“Mặc…”

Long Đình Đình còn muốn nói nhiều thứ nữa, thế nhưng bên kia lại vô tình đánh gãy lời cô: “Bên này anh còn có chút việc, trước hết không thể nghe em nói được!”

Nói xong, khi Long Đình Đình còn kinh ngạc, đã cúp điện thoại.

Nhưng, trong nháy mắt khi cúp điện thoại, Long Đình Đình rõ ràng nghe được giọng nói của Ôn Lam: “Diệu Dương, anh thấy cái này thế nào?”

Âm thanh này, chính xác là Ôn Lam, dịu dàng như nước, lại quyến rũ mềm mại. Chỉ sợ khi người đàn ông nghe thấy, xương cốt cũng mềm ra.

Tay cầm điện thoại của Long Đình Đình, bất đắc dĩ rũ xuống.

bọn họ thực sự đi cùng một chỗ sao, đi xem phòng sao, đi xem sào huyệt nơi bọn họ ân ái sao? Diệu Dương muốn dọn ra ngoài nhà chính nhà họ Mặc sao?

Thế nhưng, vì sao, tất cả mọi thứ, lại cho cô một cảm giác, giống hệt nhưng những gì xảy ra trước đây? Nhưng lại khiến cô có cảm giác có điều gì đó không đúng?

Người phụ nữ khi đang mang thai, rốt cuộc cũng không có được sự cá tính và quả quyết của ngày xưa.

Mà tất cả những điều đó, đều là vì sinh mạng nhỏ ở trong bụng cô, có thể có được một mái nhà hoàn chỉnh, hạnh phúc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.