Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 620: Chương 620: Fan hâm mộ nhiệt tình




Cố Thanh Thành cười cười, bất đắc dĩ lắc đầu: “Đáng tiếc, Thủy Thượng Lạc Viên hình như cũng không nhìn trúng tôi hay sao ấy.”

“Hả?” Long Đình Đình khẽ giật mình, cô đang muốn hỏi lại thì Cố Thanh Thành đã bị người khác gọi đi, trước khi đi, Cô Thanh Thành còn không quên nháy cặp mắt đào hoa với cô, anh nói: “Nếu hối hận rồi, có thể liên lạc cho tôi.”

Đêm đó, lúc Long Đình Đình về đến nhà vẫn nghĩ đến vấn đề này. Cô cầm điện thoại nhấn gọi cho thư kí của mình để xác nhận, đúng thật là người casting hình tượng đại diện hôm nọ bị cô từ chối chính là Cố Thanh Thành!

Đột nhiên cô bừng tỉnh! Chẳng trách lần đầu tiên nhìn thấy anh ta cô liền có một loại cảm giác quen thuộc. Loại cảm giác quen thuộc này không phải xuất phát từ việc anh ta xuất hiện nhiều lần trên TV, mà là một phong cách trẻ trung.

Ảnh chụp anh ta và hình tượng ở ngoài đời thật hoàn toàn là hai kiểu khác nhau. Cuộc gặp gỡ với Cố Thanh Thành ở trong tiệc rượu ngày hôm nay hoàn toàn là vì hạng mục Thủy Thượng Lạc Viên tạo ra.

Long Đình Đình nhanh chóng quyết định nói: “Nhân vật Đại sứ kia giao cho anh ta đi, không cần tìm người khác nữa!”

Mãi đến lúc Cố Thanh Thành tới công ty kí hợp đồng thì Long Đình Đình mới có cơ hội nói chuyện đó với anh ta. Cố Thanh Thành cũng giải thích, tấm hình kia chụp vào thời điểm anh ta vừa mới debut, tính đến nay cũng đã hơn mười ba năm rồi, tất nhiên anh ta trông trưởng thành hơn nhiều.

Long Đình Đình cười gật đầu, may tối hôm qua trong tiệc rượu hai người đã gặp mặt nhau nếu không cơ duyên này cứ vậy mà bị bỏ lỡ.

Bởi vì Cố Thanh Thành đảm nhận vai trò đại sứ Thủy Thượng Lạc Viên, vì sắp xếp một số địa điểm chụp ảnh đường phố nên phải đến công ty để bàn bạc và thương lượng lại với nhà đầu tư, đến nhiều lần nên đã thân quen với Long Đình Đình

Có đôi lúc bận quá, không có thời gian ăn trưa, sau khi hai người làm việc xong, Cố Thanh Thành sẽ chờ Long Đình Đình tan làm, hai người họ sẽ cùng nhau đi ăn một bữa thịnh soạn, đôi khi Cố Thanh Thanh cũng sẽ đưa Long Đình Đình đi thưởng thức mấy món ăn vặt bên lề đường.

Xe dừng lại bên ngoài biệt thự của Long Đình Đình.

Cố Thanh Thành xuống xe trước, đi vòng sang chỗ cửa xe của Long Đình Đình, anh lịch sự mở cửa ra, Long Đình Đình ngẩng đầu cười nhìn anh, rồi bước từ trong xe ra.

“Em có thích đồ ăn ngày hôm nay không?” Cố Thanh Thành sóng vai đi bên cạnh cô, chân giẫm lên những viên đá cuội, đi vào bên trong.

Long Đình Đình gật đầu: “Thật sự không tồi đâu, anh Cố, anh là người Hải Thành sao?”

“Tất nhiên rồi.” Cố Thanh Thành gật đầu.

“Chẳng trách, anh Cố lại quen thuộc nơi đây như vậy.” Long Đình Đình cười.

“Về sau có thể đừng gọi tôi là anh Cố được không? Tôi nghe thấy hơi khó chịu...” Người đàn ông có gương mặt điển trai nở một nụ cười dịu dàng.

“Chuyện này... Không được tốt cho lắm.” Hai người sở dĩ quen biết nhau cũng chỉ vì công việc.

“Tôi tự đổi cách gọi cũng được, chi bằng em gọi tôi là Thanh Thành, tôi gọi em là Đình Đình, được không?”

Trên ban công tầng hai, mẹ Dung đang dọn dẹp lần cuối trước khi đi ngủ, lúc nhìn thấy ở dưới tầng có người đưa Long Đình Đình trở về, bà lập tức dừng việc đang làm, chăm chú quan sát tình hình phía dưới, bà không ngờ người này lại là một người đàn ông!

Mẹ Dung luôn nghĩ rằng Long Đình Đình và Mặc Diệu Dương vẫn có thể hòa giải được, vì vậy, khi người đàn ông lạ mặt này đột nhiên xuất hiện, bà cảm thấy rất khó chịu, bà xoay người đi xuống lầu.

Khi Long Đình Đình chuẩn bị nói gì đó, mẹ Dung đã mở cửa bước ra ngoài, “Mợ hai, cô về rồi sao?”

“Vâng...” Long Đình Đình lập tức cảm thấy kỳ quái.

Từ khi mẹ Dung rời thành phố G cùng cô đến Hải Thành, bà ấy chưa bao giờ gọi cô một tiếng mợ hai, nhưng hôm nay, bà ấy lại... Không phải cô sợ Cố Thanh Thành hiểu lầm, mà là mẹ Dung đột nhiên đổi cách xưng hô, gọi cô như vậy khiến cô cảm thấy...

Cô quay đầu lại và liếc nhìn Cố Thanh Thành, cô phát hiện ra người đàn ông này vẫn giữ một nụ cười nhàn nhạt trên môi, như thể anh không hề cảm thấy bất ngờ vì danh xưng “mợ hai” này vậy.

Long Đình Đình cũng hào phóng giới thiệu: “Mẹ Dung, đây là đồng nghiệp của tôi, anh ấy tên là Cố Thanh Thành.”

“Cố... Cố cái gì cơ, Cố Thanh Thành?” Mẹ Dung nghe vậy đột nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc, lúc này bà mới nhìn kĩ khuôn mặt của người đàn ông này, sau khi xem xét một hồi lâu, bà mới hồi phục tinh thần.

“Cậu, cậu... Cậu là... Cậu chính là người diễn vai cậu chủ lớn đó sao? Ôi... Chuyện này... Thật sự là cậu sao... Trời ạ, thần tượng, tôi, tôi, tôi... Cuối cùng tôi cũng có thể thấy người thật rồi.”

Lúc này mẹ Dung đã hoàn toàn nhận ra Cố Thanh Thành. Bộ dáng kích động, lời nói ra không được mạch lạc, không gì khác chính là tâm lí của một fan hâm mộ cuồng nhiệt, mặt mũi của bà tràn đầy niềm hạnh phúc cùng vui sướng.

Long Đình Đình rất ngạc nhiên khi thấy mẹ Dung như thế này, không ngờ mẹ Dung đến tuổi này rồi mà vẫn theo dõi các bộ phim thần tượng và bị cuốn hút bởi các nhân vật nam chính trong phim, cô lén liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, trên mặt của Cố Thanh Thành vẫn là một nụ cười dịu dàng, anh mắt anh còn có vẻ dịu dàng và trìu mến vô cùng.

Đây là sức ảnh hưởng của những ngôi sao lớn, có thể thấy Cố Thanh Thanh là người có danh tiếng và nhân phẩm vô cùng tốt nên mới thu hút được một đội ngũ fan đông đảo đến vậy, nếu không thì mẹ Dung cũng sẽ không kích động đến thế.

Mẹ Dung khi mới bước ra thì tỏ vẻ thù địch, lúc này bà lại rất hào hứng mời Cố Thanh Thành vào nhà, “Cậu Cố, cậu vào nhà đi, cậu đã đưa Đình Đình nhà chúng tôi về sao? Ôi, vất vả cho cậu quá, cậu vào uống ly nước rồi hẵng đi.”

Ôi! Thái độ của mẹ Dung có phải thay đổi quá nhanh rồi không? Long Đình Đình phát hiện danh xưng “mợ hai” lúc trước cũng đã thay đổi rồi!

Cố Thanh Thành lịch sự nói: “Chuyện này… Không được tốt lắm đâu.” Vừa nói, anh vừa quay đầu nhìn Long Đình Đình.

Mẹ Dung không cho cô cơ hội mở miệng, “Tốt chứ, tốt chứ... Đình Đình nhà chúng tôi vẫn còn độc thân, trong nhà ngoại trừ các giúp việc khác và vệ sĩ thì chỉ có tôi và cô ấy thôi.”

Cố Thanh Thanh cũng có ý đồ trong lòng, dù rất muốn nhưng vẫn nói ra lời từ chối, sau khi nghe mẹ Dung nói vậy mới vui vẻ gật đầu: “Được, vậy tôi vào trong nếm thử tài nghệ pha trà của mẹ Dung.”

Không phải, tôi nói chứ... Long Đình Đình nhìn bóng dáng hai người họ một trước một sau đi vào nhà, bỏ lại cô phía sau, cô sững sờ mất một lúc, mẹ Dung, có phải thím đã trở mặt quá nhanh rồi đúng không?

Lúc mới đi ra còn mang vẻ mặt đề phòng lắm mà, sao lúc này còn nhiệt tình mời người ta vào trong nhà ngồi chơi luôn rồi?

“Ừm, mẹ Dung này, uống trà xong chắc thời gian cũng không còn sớm nữa, anh Cố còn phải...”

“Ôi, không muộn, không muộn, chỉ là uống một chén trà thôi mà, người ta cũng đã cất công đưa cô từ xa như vậy về đến nhà, chẳng lẽ cô không mời khách vào nhà được một chút hay sao, đây là không lịch sự, hiếu khách rồi.”

“Ha ha, mẹ Dung thật sự rất hiếu khách!”

“Đúng vậy, cậu Cố, cậu vào trong đi.”

Long Đình Đình trợn mắt há mồn theo sau hai người họ, một câu cũng không nói được thành lời.

Bên trong phòng khách lớn, Long Đình Đình cởi túi và áo khoác của mình ra.

Mẹ Dung mang hoa quả, trà thơm ra đặt ở trước mặt Cố Thanh Thành, cười híp mắt nói: “Cậu Cố, cậu từ từ dùng, à đúng rồi... Tôi chợt nhớ ra chuyện này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.