Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 497: Chương 497: Giao trái tim ra




Mặc Diệu Lương nhìn tình cảnh trước mắt, có một ngọn đèn là sáng vì anh ta, có một cô gái chờ đợi trong căn phòng rộng lớn này, chỉ vì đợi anh ta trở lại!

Không biết tại sao, trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp.

Cũng không biết là cảm giác gì, tóm lại cảm thấy tâm trạng trở nên thoải mái. Mà sự khó chịu tồn đọng trong lòng từ sau khi nhìn thấy con của Long Đình Đình trong nháy mắt hoàn toàn biến mất không thấy tăm hơi!

Anh ta nhẹ nhàng ôm eo của cô gái, giọng nói cũng dịu dàng hiếm thấy.

“Em không phải muốn về quê sao? Thế nào tết đến cũng không trở về thăm nhà!”

Cô gái nghe vậy, lông mày bỗng nhướn lên, trên đó là sự vui mừng. Thân thể của cô ta, nhẹ nhàng dựa vào người của anh ta, cùng anh ta bước vào tổ ấm tình yêu thuộc về bọn họ.

“Em vốn dĩ định trở về, nhưng nghĩ lại... em sợ một mình anh sẽ cô đơn, cho nên không định về nữa.”

Câu nói này khiến trái tim của Mặc Diệu Lương khẽ rung động. Anh ta nói: “Cả năm em cũng chưa có trở về rồi, tết đến không phải là thời cơ tốt hay sao.”

Cô gái mỉm cười rạng rỡ, nói: “Nhưng em muốn ở lại cùng với anh!”

Trong phòng ấm áp như mùa xuân, trong không khí lan tỏa mùi hương hoa nhàn nhạt mà Mặc Diệu Lương thích. Trên bàn trong phòng ăn đã bày bữa tối thịnh soạn.

Mặc Diệu Lương ngây ra, ngoảnh đầu hỏi: “Em còn chưa ăn cơm sao?”

Cô gái ngẩng đầu, khẽ gật đầu.

“Đồ ngốc!” Mặc Diệu Lương hơi nhíu mày, mặt lộ ra vẻ thương tiếc. Đưa tay vuốt vẻ xương mày của cô gái.

Gương mặt này, anh ta hận bao nhiêu thì yêu bấy nhiêu!

Anh ta nhớ, lần đầu tiên nhìn thấy Long Đình Đình chính là lúc cô đang bị người của Tiêu Quân bám theo. Thật ra anh ta sớm đã biết thân phận của Tiêu Quân, anh ta với nhóm của Mặc Diệu Dương. Chỉ là anh ta không tỏ thái độ mà thôi.

Quả nhiên, không đến mấy ngày Long Đình Đình bèn đến công ty Mông Tháp nhận việc. Vốn dĩ trình độ học vấn và tư chất của cô, ngưỡng cửa của Mông Tháp căn bản sẽ không mở ra cho cô. Nhưng, Mặc Diệu Lương muốn biết, Mặc Diệu Dương rốt cuộc muốn làm gì, giả vờ không biết gì, mở cửa lớn của bộ phận thiết kế của Mông Tháp cho cô.

Sau đó, anh ta luôn trưng ra dáng vẻ lạnh nhạt phớt lờ. Trên thực tế, anh ta luôn âm thầm quan sát cô.

Không ngờ, mấy năm sau, vẫn không có nhìn thấy cô có động tĩnh gì. Mà anh ta từ trong điều tra biết được, thật ra cô chẳng qua chỉ là một quân cờ bị người ta lợi dụng mà thôi.

Vốn dĩ muốn loại bỏ, kết quả lại xảy ra một loạt chuyện, khiến anh ta không thể không chú ý cô lần nữa. Lần chú ý này, chính là một đi không thu lại được!

Anh ta tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình thích cô. Anh chỉ là tò mò, nảy sinh lòng tò mò mà thôi. Tò mò đến mức ở trong một bữa tiệc rượu, gặp được cô gái của bây giờ. Lúc đó dáng vẻ của cô ta với bây giờ khác xa. Nhưng, anh vẫn từ giữa chân mày của cô ta, tìm ra được điểm giống như bọn họ.

Vì thế anh bao dưỡng cô gái đó, chi rất nhiều tiền để tạo cho cô ta một gương mặt, một gương mặt gần như giống hệt Long Đình Đình. Giấu tại nơi này, xem thành thế thân của Long Đình Đình.

Nhưng, thế thân chung quy chỉ là thế thân.

Đây cũng là điểm bực tức nhất của Mặc Diệu Lương. Có khi, tỉnh lại trong giấc mơ lúc nửa đêm, nhìn thấy gương mặt này nằm ngủ bên cạnh, trong lòng sẽ vô cùng kích động, vui sướng. Nhưng, khi cô ta vừa mở miệng nói chuyện, sự kinh tởm, chán ghét trong lòng không thể che đậy!

“Diệu Lương... Diệu Lương...” Cô gái dịu dàng gọi mấy tiếng mới kéo Mặc Diệu Lương đang chìm trong ký ức trở lại hiện thực.

“Hửm, sao thế, Tiểu Niệm.”

Tiểu Niệm là tên của cô gái, tên đầy đủ là Tô Tiểu Niệm. Mặc Diệu Lương và cô ta ở bên nhau lâu như thế nhưng đây là một trong ít lần anh gọi tên thật của cô ta.

Trái tim của Tô Tiểu Niệm bỗng trở nên kích động, không che đậy được sự vui mừng ở nhân tâm: “Chúng ta cùng ăn cơm tất niên có được không?”

“Được!” Mặc Diệu Lương gật đầu, giọng nói có hơi khàn.

Đêm!

Trên chiếc giường lớn, tiến công của Mặc Diệu Lương dịu dàng mà kích động.

Anh ta thở hổn hển, hôn lên dái tai còn non nớt của Tô Tiểu Niệm, giọng nói khàn khàn gầm khẽ: “Tiểu Niệm, sinh con trai cho tôi.”

Tô Tiểu Niệm tuy toàn thân rã rời, nhưng còn có thể nghe thấy lời của anh ta. Cô ta không khống chế được tâm trạng vui sướng của mình, ôm chặt eo của anh ta.

“Sinh con trai của tôi... nhất định phải mắt to... mũi cao... da cũng phải trắng giống như sữa bò mới đẹp... muốn giống hệt... con trai của cô ấy...”

Tô Tiểu Niệm cụp mắt, chọn lựa phớt lờ những lời phía sau của anh ta.

Từ lúc mới đầu tiếp xúc thì Tô Tiểu Niệm cảm mếm. Mặc Diệu Lương quả thật đối xử với cô ta không tệ, thứ nên cho cô ta, anh ta gần như đều thỏa mãn cô ta. Nhưng, thứ duy nhất không cho được, chính là trái tim của anh ta.

Anh ta hết lần này đến lần khác dẫn cô ta đến bệnh viện chỉnh hình nổi tiếng của Hàn Quốc, mà mỗi lần trước khi động dao kéo, anh ta đều cho cô ta một khoản tiền bồi thường rất lớn.

Cô ta đã từng hỏi anh ta, tại sao muốn chỉnh theo gương mặt này.

Mặc Diệu Lương nói với cô ta, bởi vì đó là người yêu cũ của anh ta. Hai người đã từng rất yêu nhau, nhưng cuối cùng lại không thể ở bên nhau. Người anh ta yêu đã chết, vì muốn ở bên cô ấy lần nữa, anh ta mới dẫn Tô Tiểu Niệm đi chỉnh dung.

Tô Tiểu Niệm đau lòng thay anh ta, thương tiếc anh ta, càng yêu anh ta sâu sắc. Hết lần này đến lần khác vì thương hại, không nỡ, mà thoả hiệp với anh ta. Cuối cùng, cô ta trở thành một con người khác! Cũng vì thế, không dám trở về gặp ba mẹ.

Nhưng, cô ta cảm thấy tất cả mọi thứ đều xứng đáng!

Đặc biệt là tối nay. Những gì cô ta bỏ ra, cuối cùng nhận được một chút hồi đáp của người đàn ông đó. Anh ta đang đau lòng vì cô ta, thương tiếc cho cô ta! Cô ta ôm chặt anh ta, nhiệt tình hôn anh ta. Trong lúc giao hợp hết lần này đến lần khác, giao ra trái tim của mình...

Cuối cùng mùa xuân cũng đến rồi.

Tần Phong ở nhà tổ nhà họ Mặc khoảng hai tháng. Mà mọi sự vụ trong nhà đều giao cho quản gia tâm phúc của mình đi xử lý.

Từ sau chuyện hai đứa cháu phản nghịch Tần Lập, Tần Tú Nhi, nhà tổ nhà họ Tần tạm khôi phục sự bình yên trước kia.

Đến lúc nên trở về rồi!

Bởi vì trước đó có chuyện, Mặc Diệu Dương định đích thân đưa ông cụ về. Mà Vân Lang cũng đồng ý lời thỉnh cầu của Tần Phong, lần này sẽ cùng ông cụ đến nhà họ Tần ở Giang Nam.

Long Đình Đình giao con cho bảo mẫu và mẹ Dung, cô định tiễn ông ngoại ra sân bay.

Vốn dĩ Mặc Diệu Dương muốn để cô ở nhà, dù sao cô cũng không đến nhà họ Tần ở Giang Nam. Nhưng cô cố chấp muốn đi, cũng chỉ đành chiều theo cô.

Ô tô rời khỏi nhà tổ nhà họ Mặc, chạy về phía sân bay của thành phố G.

Tâm trạng của Tần Phong rất tốt, trên đường cũng nói vài chuyện với Long Đình Đình. Mà thời tiết hôm nay cũng rất đẹp. Buổi chiều, ánh nắng ấm áp, rất ôn hòa.

Long Đình Đình: “Ông ngoại, ông lần này về, ngộ nhỡ Đình Đình nhớ ông thì phải làm sao?”

Tần Phong cười nói: “Hoan nghênh cháu và Diệu Dương, dẫn cả con của hai đứa, thường xuyên đến nhà họ Tần làm khách. Nói đi cũng phải nói lại, Đình Đình hình như cháu còn chưa đến nhà họ Tần?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.