Hai mắt Trần Thân trợn tròn, khuôn mặt anh ta còn đang sưng vù, con ngươi như sắp rơi ra ngoài.
“Không thể... không thể nào... cô... cô vẫn chưa chết?”
Long Đình Đình cười nhẹ: “Khiến anh thất vọng rồi, tôi vẫn còn sống khoẻ mạnh.”
Trần Thân nhìn khuôn mặt và giọng nói của người phụ nữ này, lại quay sang nhìn nụ cười như có như không của Mặc Diệu Phong, trong lòng anh ta chợt hiểu ra.
Tất cả mọi chuyện đều là giả. Mặc Diệu Dương thiết kế bây, chỉ đợi anh nhảy vào.
“Các người... các người thật hèn hạ vô sỉ!” Trần Thân tức giận hét lên.
Long Đình Đình hừ lạnh, nhẫn tâm đáp trả: “Nói đến hèn hạ, vô liêm sỉ thì ai hơn được các người. Anh và Tang Nham, cả những gia tộc có tham gia vào chuyện này ở nước ngoài, có ai không phải kẻ hèn hạ, vô liêm sỉ?”
“Cô câm miệng cho tôi, người phụ nữ đáng chết này!” Sao Trần Thân có thể chấp nhận để cho một người phụ nữ trách mắng mình, anh ta lớn tiếng chửi bới.
Mặc Diệu Phong liếc mắt ra hiệu, đám vệ sĩ hiểu ý ngay, lại lên đánh cho Trần Thân một trận nữa.
Sau khi đấm đá một hồi, Mặc Diệu Phong xua tay.
Lần này Trần Thân bị đánh phun ra một ngụm máu.
Cảnh này nếu là An Đình Đình của trước kia chắc chắn cô sẽ không chịu nổi, vì quá máu me. Nhưng Long Đình Đình đã không còn là An Đình Đình trước đây, trải qua biết bao nhiêu chuyện, cô đã không còn là cô gái ngây thơ, khờ khạo nữa, giờ đây cô đã là một người mẹ mạnh mẽ.
Tất nhiên khi nhìn thấy những cảnh máu me này, do đang mang thai nên Long Đình Đình vẫn bị mùi máu kích thích, cô hơi nhíu mày.
Lúc này cửa được mở ra, là Mặc Diệu Dương tới.
Anh đến bên Long Đình Đình, mối quan tâm đầu tiên của anh vẫn là vợ: “Em không sao chứ?”
Long Đình Đình lắc đầu, kìm nén sự khó chịu: “Em không sao.”
Trong mắt Mặc Diệu Dương có chút lo lắng: “Em vẫn nên về đi thì hơn.”
“Không.” Long Đình Đình kiên định lắc đầu.
Cô muốn ở lại cùng Mặc Diệu Dương và Mặc Diệu Phong, cho dù cảnh tượng có kinh hãi đến đâu, cho dù đang mang thai thì cô cũng không trốn ở phía sau, thoải mái hưởng thụ.
“Được rồi.” Mặc dù Mặc Diệu Dương hơi lo lắng nhưng vẫn cho phép cô ở lại.
Trần Thân như nhìn thấy quỷ, tin tức đồn bên ngoài rằng cô đã chết, là giả! Bên ngoài đồn rằng Mặc Diệu Dương và vợ đã ly thân cũng là giả!
Ánh mắt hai người nhìn nhau đầy thâm tình, muốn giả bộ cũng không được, diễn cũng không diễn được.
“Haha... haha... Đột nhiên Trần Thân bật cười lớn.
Mặc Diệu Dương quay đầu, liếc nhìn anh ta một cái rồi bước tới: “Anh Trân, từ khi xa nhau đến giờ vẫn khoẻ chứ? Cảm giác biến thành tù nhân thế nào?”
Trần Thân “phì” một tiếng, tức giận nói: “Có bản lĩnh thì giết tôi đi! Tôi không nhận sỉ nhục.”
“Giết anh? Anh nghĩ thật quá ngây thơ.” Mặc Diệu Dương cười lắc đầu, anh bước tới bàn, bày tư liệu và hồ sơ trên đó ra: “Thật ra anh vẫn luôn nằm trong tầm tay chúng tôi, lẽ nào anh vẫn chưa biết?”
Trần Thân sửng sốt: “Anh có ý gì?”
“Anh cho rằng thôi miên trí nhớ của San San rồi thay đổi diện mạo của cô ấy là có thể trà trộn vào nội bộ chúng tôi, từ đó làm tan rã Mặc thị sao?” Giọng Mặc Diệu Dương rất nhẹ nhàng.
Trần Thân nghiến răng nói: “San San cái gì? Anh nói gì, tôi không biết!”
“Haha, không biết?” Mặc Diệu Dương quay đầu, ném một đống tài liệu đến trước mặt anh ta: “Đây là xét nghiệm ADN của Ôn Lam và Mạnh Yến San. Anh có thể thay đổi diện mạo của cô ấy, thôi miên khiến cô ấy trở thành một người khác, nhưng không thể thay đổi được ADN”
Mặc Diệu Dương quả nhiên không phải người bình thường!
Trần Thân lập tức cảnh giác: “Họ Mặc kia, tôi thật sự đã đánh giá thấp anh!”
Mặc Diệu Dương lắc đầu, khóe miệng hơi cong lên, anh nói: “Anh không đánh giá thấp tôi mà là đã đánh giá quá cao bản thân!”
Trần Thân như một con sư tử bị đánh bại, cúi thấp cái đầu kiêu hãnh.
“Bây giờ tôi cho anh một cơ hội hợp tác với chúng tôi, tha cho anh một mạng, thế nào?” Mặc Diệu Dương nói.
Trần Thân cười khẩy hai tiếng: “Hợp tác với các người? Muốn tôi bán đứng Tang Nham ư? Đừng có mơ!”
“Vậy anh có biết người không hợp tác với tôi hoặc là muốn cướp thứ thuộc về tôi sẽ có kết cục gì không?” Trên mặt Mặc Diệu Dương vẫn mang theo ý cười nhưng trong giọng nói lại mang theo vài phân lạnh lẽo.
Trần Thân trừng mắt, không nói lời nào. Mặc Diệu Dương muốn đánh vào tâm lý à?
Mặc Diệu Dương nhấc tay, nhìn ra phía cửa.
Ở cửa vang lên tiếng xích sắt bằng kim loại, tiếng va chạm vào nhau của vật liệu bằng sắt. Một lúc sau thì có mấy người vệ sĩ bước vào, kéo theo một chiếc lông sắt.
Trong lồng hình như có thứ gì đó bị trói. Không, nói chính xác hơn thì là một sinh vật sống.
Trần Thân nhìn chằm chằm, lập tức sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh.
Hoá ra trong lồng không phải động vật mà là một người sống. Chỉ là đã bị chặt tay chân, và nhét miếng vải vào miệng.
Và người này chính là Quan Bá Thiên!
Sau khi Quan Bá Thiên rớt đài vẫn vùng vẫy giãy chết mấy ngày, phát hiện thực sự không thể xoay chuyển được gì, biết rằng kết cục mình nếu rơi vào tay Mặc Diệu Dương sẽ không khá hơn chút nào nên đã nghĩ đến việc tự sát.
Tiếc là Mặc Diệu Dương không để cho ông ta được như ý nguyện. Anh đã sai người ngăn chặn ý định của ông ta rôi bắt sống, chặt tay chân, cắt lưỡi và đưa thứ gì đó vào miệng anh ta, nhốt trong lông, ném ở bên ngoài khu nhà cũ nhà thờ tổ của nhà họ Mặc, để anh ta phơi sương, phơi gió, dầm mưa cũng chẳng thèm quan tâm!
Mà điều đáng nói là hai tay Quan Bá Thiên do chính Mặc Diệu Dương hạ lệnh chặt. Toàn bộ quá trình anh đều chứng kiến, vì anh đã từng nói nhất định phải chặt hai tay ông ta.
Vì ông ta đã từng tra tấn Long Đình Đình.
Mà khi làm tất cả những điều này, Mặc Diệu Dương cũng đưa Mặc Cảnh Sơn tới để ông ta tận mắt chứng kiến cảnh đẫm máu và bạo lực này, Mặc Cảnh Sơn sợ hãi đi tiểu tại chỗ rồi hôn mê bất tỉnh.
Mặc Diệu Dương lại ra lệnh làm cho ông ta tỉnh lại, tiếp tục quan sát.
Ngày hôm đó Mặc Cảnh Sơn bị trúng gió, chân tay co giật liên tục, bị tống trở lại bệnh viện dưới danh nghĩa của anh. Ngoài ra, ngoại trừ tiên thuốc men của Mặc Cảnh Sơn, Mặc Diệu Dương còn lấy đi tài sản khác của ông ta.
Quan Bá Thiên quả thực còn đáng ghét, đáng hận hơn Mặc Cảnh Sơn rất nhiều.
Mặc Cảnh Sơn trước nay luôn muốn cướp đoạt quyền lực của nhà họ Mặc, nhưng Quan Bá Thiên thì khác. Năm đó anh ta đã trợ giúp em gái mình, từng bước từng bước vào nhà họ Mặc, không chỉ đơn giản là mưu đồ thôn tính nhà họ Mặc mà mục đích của họ là muốn diệt trừ tất cả người nhà họ Mặc, rửa nhà họ Mặc bằng máu để nhà họ Mặc trở thành nhà họ Quan.