Thực ra trong lòng An Đình Đình đã rất phản cảm chán ghét Mặc Diệu Lương rồi, từ khi biết mục đích anh ta luôn che giấu, cô liền cảm thấy, người này không đơn giản.
Nhìn thì ấm áp như ngọc, nhưng dã tâm lại cực lớn.
Loại người này, cho người ta cảm giác rất nguy hiểm!
“Diệu Lương, anh rốt cuộc muốn nói gì?” An Đình Đình trực tiếp nói thẳng. Cô thực sự không thích vòng vo với người khác.
Mặc Diệu Lương nhếch môi, nói: “Tính tình chị dâu, thật nóng nảy.”
“,..” Câu này, nghe thế nào cũng có mùi vị trêu chọc. An Đình Đình hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Diệu Lương đã không muốn nói, vậy tôi về trước.”
Dứt lời, cô xoay người, đi vê phía Thủy Sam Uyển.
Mà lúc này, phía sau lại truyền tới tiếng than khẽ của Mặc Diệu Lương.
“Haiz!”” Mặc Diệu Lương thở dài: “Không nghĩ tới anh hai tôi, ngay cả lời thề khi còn nhỏ cũng có thể nhớ, còn giữ lời đến mức này. Bây giờ, hôn lễ long trọng này, cũng xem là hoàn thành tâm nguyện của anh ấy và Tiểu Lâm Nhi rồi.”
Bước chân của người vừa rời đi, lập tức dừng lại.
An Đình Đình liên nhướn mày. Tiểu Lâm Nhi? Hình như cái tên này, không chỉ xuất hiện từ trong miệng Mặc Diệu Lương một lần. Lần trước, lúc anh ta nhắc tới bạn lúc nhỏ của họ, hình như trong đó có một người như vậy. Chỉ là, lúc đó cô chưa để ý mà thôi.
Thấy cô dừng bước, khóe môi Mặc Diệu Lương nhếch lên.
An Đình Đình quay đầu, ánh mắt như nước mùa thu, chăm chú nhìn Mặc Diệu Lương: “Câu này của anh, là có ý gì?”
“Ý gì? Chị thật sự cho rằng, hôn lễ này là chuẩn bị vì chị dâu sao?” Mặc Diệu Lương cũng hoàn toàn thu lại tâm tư đùa cợt của anh ta, nói thẳng vào đề tài chính.
An Đình Đình cười, hỏi ngược lại: “Không phải chuẩn bị cho tôi, vậy thì cho ai? Chẳng lẽ, lại là vì anh?”
“No no no, đương nhiên không phải tôi!” Mặc Diệu Lương nói xong, lại làm ra vẻ không cẩn thận lỡ miệng, nói: “Chị xem, tôi cũng gọi chị là chị dâu rồi, còn nói gì nữa. Haha.”
Thái độ này của anh ta, càng gợi lên sự tò mò của An Đình Đình.
“Mặc Diệu Lương, nói rõ ràng.” An Đình Đình cảm thấy trong lòng vô cùng buôn bực, như có thứ gì nghẹn trong lòng cô, ngay cả hô hấp cũng không thoải mái.
Người đàn ông này, đã không chỉ một lần nói năng hàm ý!
Xem như lần này bị anh ta gợi lên tò mò đi, An Đình Đình rất muốn biết, Tiểu Lâm Nhi xuất hiện trong miệng anh ta, rốt cuộc là ai? Có quan hệ thế nào với Diệu Dương.
Thấy An Đình Đình trở nên nghiêm túc, Mặc Diệu Lương cũng thu lại sắc mặt đùa cợt, bộ dạng nghiêm túc nói: “Chị dâu, chị muốn biết cái gì?”
An Đình Đình khẽ híp mắt. Mặc Diệu Lương này, quả nhiên là người giỏi chiến thuật tâm lý, chính bản thân anh ta ở đó nói linh tinh nửa ngày, bây giờ lại vứt quyền nói chuyện cho mình.
“Tiểu Lâm Nhi...là ai?” An Đình Đình trực tiếp hỏi.
Nào ngờ, Mặc Diệu Lương không trực tiếp trả lời: “Tôi khuyên chị đừng tổ chức hôn lễ này.”
“Tại sao?” An Đình Đình cảm thấy vô cùng buôn bực.
“Sẽ rất mất mặt!” Mặc Diệu Lương cười sâu xa.
“Tôi không hiểu anh có ý gì.”
“Chị sẽ hiểu.”
“Anh... ”An Đình Đình còn muốn nói gì đó, nhưng Mặc Diệu Lương đã dời bước, lướt qua người cô, nhanh chóng rời đi.
Để lại An Đình Đình đầu đây dấu chấm hỏi, một mình ở nguyên tại chỗ...
Quay về Thủy Sam Uyển, một hàng người đợi liền vây đến.
“Mợ hai, mợ đi đâu vậy?”
“Đúng vậy, làm tôi vội muốn chết.”
An Đình Đình nhìn những khuôn mặt nôn nóng, bỗng nhiên cảm thấy đau đầu.
Cô đỡ trán, nói: “Thân thể có chút không ổn, tôi muốn đi nghỉ ngơi một lát, mọi người đừng đến làm phiền tôi.”
“Chuyện này...”
An Đình Đình nói xong, nhấc chân lên lầu. Để lại cả phòng người tràn đầy nghỉ hoặc.
Nếu nói Mặc Diệu Dương có hai lòng, An Đình Đình cảm thấy chuyện này không thể nào, nếu anh thật sự thay lòng, ít nhất bản thân cô cũng có thể cảm nhận được. Hơn nữa, anh nhất định sẽ xử lý xong chuyện của anh và mình trước. Ít nhất, hôn nhân của họ được pháp luật bảo vệ.
Hơn nữa, trên dưới nhà tổ nhà họ Mặc, ai không biết quan hệ giữa cô và Mặc Diệu Dương?
Đã vậy, bản thân cô còn có gì để hoảng loạn?
Nhưng mà, Tiểu Lâm Nhi trong miệng Mặc Diệu Lương, rốt cuộc là ai chứ?
Nếu nói, chỉ là một trong số những bạn từ nhỏ của đám người Mặc Diệu Dương, vậy cũng không có gì đáng để ý.
An Đình Đình suy nghĩ, cô cảm thấy, người tên Tiểu Lâm Nhi này, hơn nửa cũng là một trong số những người bạn lúc nhỏ của Diệu Dương. Ngoài ra, rất có khả năng, giữa họ từng có một đoạn tình cảm.
Nhưng vậy thì thế nào, tình cảm lúc nhỏ tính là gì chứ?
Đó là trong tình huống họ còn ngây ngô, sinh ra hảo cảm với đối phương, không gặp nhau sẽ thế nào. Hơn nữa, lúc mình nhỏ, cũng từng ngây ngô thích anh hàng xóm mà. Chỉ là sau này, cả nhà anh đó dọn đi, không còn tình cảm nữa mà thôi.
Nghĩ vậy, An Đình Đình liên nghĩ thông.
Có thể có chuyện gì chứ, Mặc Diệu Dương lại để ý đến cô như vậy, cô có gì để lo lắng sợ hãi.
Mà mấy ngày nay, cũng quả thực là rất mệt. An Đình Đình rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Trong mơ, cô lại lân nữa mơ thấy mình mặc váy cưới trắng tinh khôi, khoác cánh tay người đàn ông mình yêu, cùng bước vào lễ đường thánh khiết.
Người chủ trì nghiêm túc tuyên đọc lời thê hôn nhân, cô tận tai nghe thấy Mặc Diệu Dương, mặt mỉm cười, ấm áp nói với cô câu đó - tôi bằng lòng!
Đêm đó, lúc An Đình Đình tỉnh lại, đám người trong Thủy Sam Uyển đều đã quay về.
Mạc Ninh Thanh và Mặc Diệu Tuyết cũng ai về nhà nấy.
An Đình Đình đợi đến trời tối, cũng không đợi được Mặc Diệu Dương quay về.
Đứng trước cửa sổ sát đất, An Đình Đình hoài nghi liếc nhìn sắc trời dần tối bên ngoài. Kỳ quái, Diệu Dương sao còn chưa về? Bình thường vào giờ này, anh sớm đã về rồi, sau đó sẽ cùng cô dùng bữa tối.
Mẹ Dung đi tới, nói với cô có thể ăn cơm tối rồi.
An Đình Đình gật đầu, nói: “Đợi thêm lát nữa đi.”
Đợi suốt đến hơn mười giờ tối. An Đình Đình vừa đói vừa buồn ngủ, nhưng bóng dáng Mặc Diệu Dương vẫn không xuất hiện. Cô gọi điện thoại cho anh, lại hiển thị không cách nào kết nối.
Kỳ quái! Anh đi đâu rồi chứ?
Cô đi ăn chút cơm tối trước, sau đó lại quay về sofa đợi.
Người làm cũng lần lượt chúc cô ngủ ngon, quay về phòng mình nghỉ ngơi.
An Đình Đình yên lặng nghe tiếng đồng hồ quả lắc, lại bắt đầu ngẫm nghĩ lại lời nói kỳ quái Mặc Diệu Lương nói lúc chiều.
Không đúng không đúng! Không thể trúng gian kế của người giỏi chiến thuật tâm lý này.
Anh ta nhất định là cố ý nói vậy, mục đích chính là muốn khiến mình rời đi nhà tổ nhà họ Mặc trước, ra ngoài tìm Mặc Diệu Dương. Sau đó, anh ta liền bố trí một phen chuyện phía sau, mượn cơ hội đả kích Mặc Diệu Dương.
Bình tĩnh! Bình tĩnh! Nhất định phải bình tĩnh, Diệu Dương không về thì anh có thể đi đâu chứ.
An Đình Đình cứ vừa mâu thuẫn vừa an ủi chính mình như vậy. Bất giác, cô ngã lên sofa, mệt mỏi thiếp đi...