Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 536: Chương 536: Kẻ thứ ba tìm tới gây chuyện




Long Đình Đình đọc từng bài một, cũng như vô số bình luận kỳ lạ khác nhau.

Vì chuyện lần này liên quan đến chuyện quá khứ nên đám quần chúng ăn dưa đã ghép nội dung của một số bài viết trước lại, chắp vá, tình tiết đã hoàn toàn vượt xa sự việc chính ban đầu.

Một tài khoản clone mới bình luận như thế này: “Haha, là quần chúng ăn dưa tôi chỉ muốn nói là gieo nhân nào gặt quả ấy thôi! Mọi người nghĩ nữ chính bị chồng và kẻ thứ ba cắm sừng rất đáng thương ư? Nhưng năm đó cô ta cũng từng là kẻ thứ ba đấy.”

Bình luận này có số lượt thích và lượt xem cao nhất, những comment trả lời bình luận này cũng có tới hàng chục nghìn. Long Đình Đình nhấn vào đọc, đa phần đều là ủng hộ chủ thớt, một số tỏ ý không đồng tình lập tức bị những cư dân mạng não tàn điên cuồng chỉ trích.

“Mấy kẻ thứ ba các người lại muốn đến tẩy trắng đúng không? Có thạch chuỳ ở đây, các người cố gắng tẩy trắng cũng vô ích thôi!”

“Trà xanh năm đó chính là kẻ thứ ba, còn chưa lau sạch mông đã bị người khác cắm sừng rồi giả vờ đáng thương, yếu đuối. Tôi khinh thường loại người này nhất đấy, mau chết đi!”

“Tôi cũng nghe thoáng qua về chuyện này, kẻ thứ ba này ép đôi tình nhân đang êm đẹp của người ta chia tay rồi nhảy lên làm vợ cả. Không ngờ phong thuỷ lại luân phiên, bây giờ đến lượt cô ta nếm thử cảm giác bị cắm sừng. Hahaha.”

Long Đình Đình đúng là dở khóc dở cười.

Chuyện cũ từ nhiều năm trước vẫn có người đào lên, thậm chí còn thêm mắm dặm muối, đúng là không ai hơn nổi! Cô lười để ý mấy người này, ai nấy cũng cứ như tận mắt chứng kiến, nói rất bài bản, hẳn hoi. Bao nhiêu cmt reply, bao nhiêu cái miệng, cô cũng chẳng nói lại được, trả lời lại những luận điệu hoang đường của họ cũng chỉ là hành động ngây thơ.

Long Đình Đình khẽ thở dài, cô tắt bài đăng đi, những bài viết này không thực tế, không xem cũng vậy thôi, đỡ bực mình.

Mẹ Dung thận trọng bước tới nói: “Mợ hai, cô Mạc tới rồi.”

“Ồ, tôi biết rồi.” Cô nhóc này nhanh đấy.

Long Đình Đình cất điện thoại rồi đứng dậy xuông lầu.

Mạc Ninh Thanh bước tới nắm tay cô, quan sát sắc mặt cô rồi hỏi: “Cậu vẫn ổn chứ?”

Long Đình Đình mỉm cười, gật đầu nói: “Không sao đâu.”

“Lúc tớ đến thấy ngoài cửa có rất nhiều người.” Mạc Ninh Thanh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Khi ấy tớ đã ngồi lên xe ngắm cảnh lên Thuỷ Sam Uyển rồi, không nhìn rõ rốt cuộc là ai, nhưng nhiều lắm, khoảng sáu bảy người cơ.”

“Ồ?” Có chuyện gì mà tự nhiên lại nhiều người đến thế?

Mạc Ninh Thanh lén nhìn Long Đình Đình, cô đã phát hiện ra, vì thế cô hỏi: “Là ai tới?”

Mạc Ninh Thanh suy ngẫm một lát rồi đáp: “Hình như là… người nhà họ Cốc.”

Thì ra là người nhà họ Cốc! Điều này có vẻ cũng không đáng ngạc nhiên, mọi người trong thành phố G đều đã biết chuyện của Mặc Diệu Dương và Cốc Nhược Lâm, chắc chắn người của nhà họ Cốc sẽ đến yêu cầu một lời giải thích. Chỉ là, không biết họ đến đòi tiền hay đòi điều gì khác.

Mạc Ninh Thanh lo lắng nói: “Đình Đình, tớ không sợ gì cả, dù sao sự nghiệp nhà họ Mặc rất lớn, rò rỉ từ đầu ngón tay ra cũng đủ cho nhà họ Cốc ăn mấy đời. Tớ chỉ sợ nhỡ Cốc Nhược Lâm lại giở thủ đoạn gì, lại đến nhà cũ nhà họ Mặc, chắc chắc cậu và bé con sẽ phải đối mặt với rất nhiều rắc rối.”

Đây là sự thật, khi lần đầu tiên Cốc Nhược Lâm vào nhà cũ nhà họ Mặc đã xảy ra rất nhiều chuyện. Mà sao Long Đình Đình có thể quên được, đứa con đầu lòng của cô còn chết một cách không rõ ràng, chuyện này đến giờ mỗi lần nghĩ tới cô vẫn rất đau lòng!

Nhưng nếu Mặc Diệu Dương cho phép cô ta vào thì sao cô có thể ngăn cản được.

Người đàn ông dịu dàng đó, cô càng ngày càng không nhìn thấu anh.

Mạc Ninh Thanh lo lắng nhìn cô nói: “Đình Đình, cậu có muốn qua đó xem không? Chắc chắn họ tới tìm ông Mặc đòi một lời giải thích đấu, hơn nữa bây giờ Diệu Dương lại không ở nhà… hay là thôi đi.”

Có lẽ Mạc Ninh Thanh đang lo Long Đình Đình không chịu nổi cảnh đó sẽ suy sụp, lập tức gạt bỏ suy nghĩ của mình.

“Tớ đi!” Long Đình Đình nói một cách khẳng định.

“Hả?” Mạc Ninh Thanh sững người, lại vội vàng an ủi: “Thôi bỏ đi, Đình Đình, chuyện này vẫn nên để ông cụ giải quyết đi. Họ tới đông lắm, nếu ông cụ không đồng ý thì không biết họ sẽ làm loạn đến mức nào. Tớ sợ cậu nghe thấy những lời không muốn nghe đó sẽ tức giận làm hại sức khoẻ.”

Long Đình Đình lại nói: “Thanh, tớ biết cậu muốn tốt cho tớ, lo tớ sẽ mất kiểm soát cảm xúc. Nhưng tớ là mợ hai nhà họ Mặc, bây giờ Diệu Dương không ở nhà, tớ phải đứng ra giải quyết rất nhiều chuyện. Cho dù lần này là chuyện của anh ấy và cô Cốc là thật thì tớ cũng phải đối mặt với nó!”

Đột nhiên Long Đình Đình cảm thấy suy nghĩ của bản thân đã trưởng thành.

Không tệ! Cô đã không còn là cô gái nhỏ vừa mới ở bên Mặc Diệu Dương nữa rồi. Khi ấy ông nội nói với cô hết lần này đến lần khác để cô phải lấy đại cục làm trọng, nói với cô thân phận của cô là gì và cô phải gánh vác những trách nhiệm thế nào.

Nhưng khi đó cô lại chỉ nghĩ đến tình yêu, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện khác.

Bây giờ anh cả Diệu Phong đã ra nước ngoài, Mặc Diệu Dương lại không ở đây, ông nội lo liệu một mình sẽ mệt nhọc, mà ông tuổi đã cao, cô cũng không đành lòng.

Mạc Ninh Thanh giật mình mở to mắt: “Đình Đình, cậu… cậu điên thật rồi. Cậu biết họ là ai không? Cậu đã quên ví dụ ăn bánh bao nhân thịt người rồi à? Lần này chắc chắn họ có chuẩn bị mà tới! Tớ khuyên cậu tốt nhất không nên đi.”

Long Đình Đình cười nhẹ rồi nói: “Đừng lo lắng, nếu cậu sợ thì ở nhà chờ tớ… hay là cậu về trước đi? Chờ tớ giải quyết xong chuyện trong nhà rồi lại tới tìm cậu.”

“…” Mạc Ninh Thanh dường như không còn quen người bạn thân này của mình nữa.

Công bằng mà nói, nếu chuyện này xảy ra với mình, chắc chắn cô sẽ cầm dao đi gặp bọn họ. Nếu muốn hợp lực ép cô phải nhường vị trí, chắc chắn cô sẽ chém họ đuổi đi!

Cuối cùng cô vẫn thở ra một hơi: “Đình Đình, nếu cậu đã quyết định thì tớ đi cùng cậu!”

Vẻ mặt cô cực kỳ kiên định, Long Đình Đình cũng không nói gì. Cô gật đầu nói: “Được, đến khi đó cậu nhìn là được rồi, đừng nói gì… Nhưng tớ nghĩ họ cũng không dám làm gì tớ đâu, dù sao đây cũng là nhà họ Mặc!”

Khi Long Đình Đình nói câu này, vẻ mặt cô cực kỳ bình tĩnh, nhưng giọng điệu này lại khiến người ta cảm nhận được một sức mạnh không thể phá vỡ.

Mạc Ninh Thanh ngẩn người…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.