Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 367: Chương 367: Lại thấy mặt bươm bướm




An Đình Đình bỗng nghẹn lời, cô không có ý này.

Nếu như Ninh Thanh có con, cô chắc chắn sẽ vui mừng phát khóc. Cô đã từng nói riêng với Ninh Thanh, hai người các cô, mặc kệ là ai có con, đều phải làm mẹ nuôi của đứa bé.

Nếu đã làm mẹ nuôi, vậy quà đương nhiên không thể thiếu.

An Đình Đình sửng sốt không thôi, nói: “Tiêu Quân, anh với Ninh Thanh... hai người... anh liên lạc được với cậu ấy rồi sao?”

Sắc mặt của Tiêu Quân bỗng có hơi không tự nhiên. Nhưng vẫn gật đầu.

What! Con nhỏ chết tiệt đó, đi một lần là mấy tháng trời, một tin tức cũng không gửi cho cô. Không ngờ, cô ấy vậy mà cùng Tiêu Quân đã lẳng lặng làm lành rồi. Xem cậu trở về xử cậu thế nào.

Tâm trạng của An Đình Đình tự dưng trở nên tốt hơn, vui vẻ nhận lấy hộp trang sức của Tiêu Quân, mở ra. Bên trong là một sợi dây chuyền được chế tác từ vàng ròng, còn là một đôi. An Đình Đình để mặt của sợi dây chuyền trên tay, cẩn thận quan sát.

Mặt của sợi dây vậy mà là một con Bươm Bướm. Sắc vàng lấp lánh, chế tác bằng tay vô cùng tinh tế, vừa nhìn là biết vật có giá trị không nhỏ. Nhưng, khiến An Đình Đình ngây ra không phải cái này, mà là mặt hình Bươm Bướm này.

Hình Bươm Bướm này giống hệt với chiếc vòng của cô.

Bản thân cô luôn cất giữ sợi dây chuyền đó, lần trước trước khi đi cô nhớ rất rõ, cô để trong túi áo. Nhưng, khi lên du thuyền mới phát hiện đã bị mất.

Vì nó mà cô đã tìm rất lâu trên du thuyền. Rốt cuộc vẫn không tìm lại được. Cũng không biết rơi xuống biển hay rơi ở sân bay rồi. Cô đã đau lòng hối hận rất lâu.

“Đình Đình... Đình Đình...” Tiêu Quân nhìn thấy sắc mặt ngưng trọng của An Đình Đình khi nhìn vào mặt dây chuyền này rất lâu, gọi cô vài tiếng cũng không có phản ứng.

“Hưm... Hửm?” An Đình Đình hoàn hồn lại, ngẩng đầu cẩn thận nhìn vào gương mặt của Tiêu Quân.

“Sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi?” Tiêu Quân vừa nghi ngờ vừa có hơi lo lắng.

Sao khi anh ta đến cô vẫn còn vui vẻ, thế nào vừa nhìn thấy sợi dây chuyền này thì sắc mặt thay đổi rồi? Lẽ nào, cô không thích sợi dây chuyền này.

“Tiêu Quân, sợi dây chuyền này là mua sao?” An Đình Đình mở miệng hỏi.

“Phải, sao thế?” Tiêu Quân thành thật trả lời. Trên thực tế, trong nhà của anh ở thành phố, có vô số đồ trang sức, đồ trang trí có hoa văn này. Chỉ là, bởi vì một vài nguyên nhân, Tiêu Quân không có nói ra chuyện này. Là anh ta cho rằng con gái thường sẽ thích Bươm Bướm? Cho nên, chọn cái này.

“Không có gì.” Ánh mắt của An Đình Đình bỗng tối lại, lắc đầu.

“Sao thế? Em có phải không thích kiểu này không? Nếu như không thích, tôi đi đổi cái khác.”

“Không cần, cái này khá đẹp.” An Đình Đình lắc đầu. Khựng lại một chút, cô lại hỏi: “Tiêu Quân, chiếc vòng này anh mua ở đâu?”

“ở Chu Bảo.”

“Chính là Chu Bảo của thành phố G.”

“Phải.”

“Ồ.” An Đình Đình gật đầu.

Trên đường Tiêu Quân trở về cảm thấy phản ứng của An Đình Đình có hơi kỳ lạ. Có điều, thấy cô cuối cùng cũng không có nói cái gì, anh ta cũng không tiếp tục để tâm đến chuyện này nữa.

Trong lòng bàn tay của An Đình Đình để mặt sợi dây chuyền, có ánh nắng chiếu lên trên, lòng bàn tay trắng xanh của cô trở bên càng tuyệt đẹp hơn.

Mặc Diệu Tuyết sáp lại, đôi mắt bồ câu mở lớn, hiếu kỳ hỏi: “Chị dâu xinh đẹp, chị đang nghĩ gì mà xuất thần như thế?”

An Đình Đình khựng lại, thu lại thần sắc, sau đó đáp: “Không có gì.”

“Ồ.” Mặc Diệu Tuyết đáp.

An Đình Đình đột nhiên nhớ đến một chuyện, vì thế nói: “Đúng rồi, Tuyết này, bác ba gần đây khỏe chứ?”

“Rất tốt ạ.” Mặc Diệu Tuyết thành thật nói. Khựng lại một chút rồi nói tiếp: “Có điều khoảng thời gian trước hình như cãi nhau với mẹ em.”

Cãi nhau? Là vì chuyện bác ba đến Thủy Sam Uyển tìm ông nội sao? Mặc Diệu Tuyết chẳng qua chỉ là một cô bé, thím ba cũng không hy vọng cô cuốn vào tranh đấu của gia tộc, vì thế rất nhiều chuyện sẽ không nói nhiều với cô bé.

Nhưng nếu như bác ba cấu kết với ông tư, cũng tức là nói bác ba Mặc Cảnh Y há không phải cũng là...

Nét ưu tư đọng lại trên hàng lông mày của An Đình Đình.

Trên người Lâm Tiêu Tương có vết thương, Mặc Diệu Dương cũng không có làm khó gì cô ta. Bảo bác sĩ chữa trị cho cô ta, để cô ta tạm thời ở Lưu Thủy Uyển. Cần quần áo đồ ăn đều có, có điều lại hạn chế tự do của cô ta.

An Đình Đình đột nhiên đến, Lâm Tiêu Tương rõ ràng rất bất ngờ. Có điều rất nhanh, trên mặt cô ta lộ ra thần sắc ác độc.

“An Đình Đình, cô đến đây làm gì?” Cô ta hừ lạnh một tiếng, bởi vì trên người có vết thương chưa khỏi, chỉ có thể nằm trên giường. Nghiến răng nghiến lợi nói: “Là đến cười nhạo sỉ nhục tôi có phải không?”

Lâm Tiêu Tương vẫn kiêu ngạo như trước. Không đúng, nên là kiêu ngạo hơn trước. Kiêu ngạo trước kia là vì cô ta thân là tổng giám bộ phận thiết kế của Mông Tháp, có sự nghiệp, xuân phong đắc ý.

Mà hiện nay, cái sự kiêu ngạo của cô ta chẳng qua chỉ là lớp lá chắn bị phá nát mà thôi!

“Tôi không có thời gian đến sỉ nhục cô.” An Đình Đình cười nhạt.

Lâm Tiêu Tương hiện nay, đáng thương như thế, cô hà tất gì phải đến sỉ nhục nữa.

“Cô lại có lòng tốt như vậy sao? Hừ!” Lâm Tiêu Tương hừ lạnh một tiếng, mặt lộ vẻ khinh thường: “An Đình Đình, tôi nói cho cô biết, cô tốt nhất đừng đắc ý. Trừ phi cô giết tôi, nếu không chỉ cần tôi ra ngoài rồi, người đầu tiên tôi muốn giết sẽ là cô!”

An Đình Đình chỉ coi cô ta vẫn vì chuyện trước kia mà hận cô. Nhưng, nỗi hận này có phải cũng quá sâu rồi không. Dường như, trong này còn có chuyện khác nữa.

Đầu óc của cô lóe lên, ấn tượng lần đầu tiên khi gặp Mặc Diệu Dương ở Mông Tháp, Lâm Tiêu Tương cũng ở đó. Nghĩ đến khi đó thái độ ám muội, giọng điệu dịu dàng còn cả nụ cười e thẹn của cô ta đối với Mặc Diệu Dương.

Trong lòng An Đình Đình liền có đáp án, cô nhàn nhạt nói: “Lâm Tiêu Tương, cô thích Mặc Diệu Dương có phải không.”

Quả nhiên, sắc mặt của Lâm Tiêu Tương hơi thay đổi, cô ta lạnh lùng liếc nhìn, nói: “Thì sao?”

“Không có gì, chỉ là hỏi thử thôi.” An Đình Đình nhếch môi.

Thái độ này nghiễm nhiên chính là kiểu cô có thích nữa cũng không có tác dụng, Mặc Diệu Dương là của tôi.

Lòng tự tôn cao ngất ngưởng của Lâm Tiêu Tương bị kích thích, cô ta gằn lên: “An Đình Đình, cô đừng đắc ý. Tóm lại sẽ có một ngày, tôi sẽ khiến cô phải học phải buồn. Cô đừng tưởng mê hoặc được Mặc Diệu Dương thì anh ta là của một mình cô. Nghĩ đến kết cục của Sở Huệ Nhu, Cốc Nhược Lâm đi, bọn họ chính là cái bóng của cô. Tóm lại sẽ có một ngày, cô sẽ bị anh ta vứt bỏ một cách vô tình, cô chỉ là một quân cờ...”

Người phụ nữ này, thật sự điên rồi!

An Đình Đình lắc đầu bất lực, rời khỏi Lưu Thủy Uyển.

Vốn dĩ cô muốn tìm Lâm Tiêu Tương nói chuyện tử tế, dù sao cô ta lần nữa rơi vào tay của Mặc Cảnh Sơn, kết cục chắc chắn không có chỗ nào tốt để đi. Nếu như có thể hợp tác với bọn họ, nói ra âm mưu giữa Mặc Cảnh Sơn và Quan Bá Thiên, có lẽ Mặc Diệu Dương sẽ thả cho cô ta một con đường sống.

Nhưng... cô ta sớm đã bị hận thù che mờ tâm trí rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.