Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 671: Chương 671: Mặc diệu dương chính là đồ Ngu




“Giết tôi sao?” Mặc Diệu Dương đột nhiên cười lạnh lùng: “Tôi bây giờ là một kẻ mắc bệnh AIDS, cách xa tất cả những người thân của mình, ngay cả người phụ nữ mà tôi yêu nhất cũng đều bị tôi đẩy ra. Cậu cảm thấy, tôi bây giờ có khác gì là đã chết không?”

“Chẳng phải anh vẫn còn con trai sao? Mặc Diệu Dương, đừng ép tôi! Tôi không tin một ngày 24 giờ anh đều có thể ở bên cạnh con trai mình, đợi đến khi nó ở một mình, tôi sẽ giết nó trước, để anh được nếm thử mùi vị mất đi thứ gì đó mãi mãi. Sau khi để anh nếm trải đau khổ đứt từng khúc ruột, tôi sẽ giết anh!”

Dáng vẻ vùng vẫy như sắp chết của Mặc Diệu Lương quả thật khiến người ta thổn thức.

Mặc Diệu Dương cong môi, tỏ vẻ khinh thường: “Chỉ dựa vào cậu mà cũng có suy nghĩ động được vào con trai tôi sao?”

Đây không phải là anh đang nói khoác. Chỉ số IQ của Mặc Minh Lỗi vượt xa với những đứa trẻ cùng tuổi. Chỉ số IQ của mội đứa trẻ ba tuổi gần như có thể so sánh với một người trưởng thành. Anh tin rằng chỉ cần một thời gian nữa, đợi đến khi thể lực của cậu bé phát triển toàn diện, nhất định sẽ trở thành một con Hắc mã của thành phố G!

Mặc Diệu Dương nói: “Tôi đã nói rồi, phải khiến cậu mất sạch chỉ còn hai bàn tay trắng!” Nói xong, anh quay người rời đi.

Mặc Diệu Lương có đáng thương không? Không sai, bây giờ xem ra anh ta quả thực rất đáng thương. Nhưng người đáng thương ắt có chỗ đáng trách! Thủ phạm gây ra tất cả những đáng thương mà anh phải chịu hôm nay, chính là bản thân anh ta.

Mùi vị đau khổ bi thảm này do chính tay anh ta gây ra, có thể oán trách ai được chứ!

“Lẽ nào trong hai năm nay, anh không tới bệnh viện sao?” Mặc Diệu Lương ở sau lưng đột nhiên điên cuồng hét lên.

Mặc Diệu Dương đột ngột dừng bước, lạnh lùng quay đầu lại, nói với giọng trách móc: “Đi bệnh viện sao? Cậu coi tôi là đồ ngốc à? Trên người mắc phải bệnh AIDS, tôi còn chạy tới bệnh viện để khám sao? Muốn tất cả mọi người đều biết Mặc Diệu Dương này bị bệnh AIDS sao?”

Một khi bị người phát hiện anh mắc bệnh AIDS, anh chỉ còn nước tự nhốt mình một chỗ. Và những người mà anh quan tâm, cả đời này sẽ không nhìn thấy anh cho đến khi anh chết!

Anh vẫn chưa phải tên đần. Mặc dù hiện nay công nghệ y học rất tiên tiến, nhưng vẫn chưa có loại thuốc nào có thể trị được căn bệnh này.

“Trên người cậu cũng có virut bệnh AIDS, sao cậu không tới bệnh viện kiểm tra xem?”

Mặc Diệu Dương đã từng bắt sống Mặc Diệu Lương, hút máu trong người mình và tiêm vào trong người Mặc Diệu Lương. Vì vậy hai anh em họ đều bị nhiễm virut AIDS!

Phải chết, cùng nhau chết!

Không để anh sống tốt, anh cũng không để anh ta được sống yên ổn!

“Ha ha...Ha ha...” Mặc Diệu Lương đột nhiên cười phá lên.

“Cậu cười gì chứ?” Mặc Diệu Dương nhắm hờ hai mắt.

“Tôi cười vì anh tự cho mình là thông minh, nhưng thật ra anh lại vô cùng ngu ngốc. Ha ha...” Mặc Diệu Lương cười lớn rồi nói: “Tôi nói cho anh biết, anh vốn dĩ không bị mắc bệnh AIDS.”

“Cậu nói cái gì?” Mặc Diệu Dương toàn thân đơ cứng.

“Và tất nhiên là tôi cũng không bị AIDS.” Mặc Diệu Lương đột nhiên quỳ xuống đất.

Thời gian này, sự bất lực khi mất đi Tô Tiểu Niệm cùng với sự mất mát và chán nản khi băng qua thiên sơn vạn thủy tìm kiếm mà không có kết quả, đã khiến anh nói ra bí mật mình đã giấu kín trong lòng suốt ba năm!

“Thực ra trong đó chỉ là thuốc kháng sinh thông thường thôi, hoàn toàn không phải là virut AIDS. Lúc đó tôi chỉ muốn hù dọa anh, muốn chia rẽ anh và Đình Đình. Sau đó, đợi lúc Đình Đình đau khổ và khó khăn, tôi lợi dụng cơ hội để gần gũi với cô ấy. Ha ha...anh ngốc, tôi cũng ngốc...Haha, hai anh em chúng ta, không hổ là người nhà! Chỉ vì một người phụ nữ mà liều mạng sống chết với nhau...Nhưng đến cuối cùng, chúng ta không ai có được cô ấy.”

Những lời này của Mặc Diệu Lương giống như một trận sấm sét, nổ ầm ầm trong đầu Mặc Diệu Dương.

Anh bước nhanh về phía Mặc Diệu Lương, nắm lấy cổ áo anh ta, lạnh lùng hỏi: “Cậu có giỏi thì nói lại xem nào!”

Mặc Diệu Lương bị ép phải ngẩng đầu lên, mỉm cười đắc ý: “Tôi nói là... Mặc Diệu Dương chính là một tên ngốc! Bị tôi lừa lâu như vậy, còn tự tay đẩy người phụ nữ của mình sang một bên, khiến cô ấy hoàn toàn hết tình cảm với anh. Haha...Vui không? Hài lòng chứ? Có phải có cảm giác kích động muốn tự tử không?”

Không phải anh vẫn luôn nói rằng anh yêu cô ấy sao? Vậy sao anh lại đẩy cô ấy ra, hả? Nếu tôi là anh, có chết thì cũng chết cùng cô ấy...”

Mặc Diệu Dương biết được chân tướng sự việc, không có cách nào có thể định thần lại được. Chỉ nghe thấy văng vẳng bên tai sự chế giễu của Mặc Diệu Lương, nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của anh ta, trong đầu anh hiện ra dáng vẻ bất lực và thê lương của Long Đình Đình lúc cô bị ép buộc phải rời đi.

Chính anh đã ép cô rời xa mình.

“Mặc Diệu Lương! Tao phải giết mày!”

Mặc Diệu Dương trút mọi tức giận trong người lên đầu Mặc Diệu Lương. Nắm đấm đó, mang theo một luồng khí phách bùng nổ, giáng xuống như một thiên thạch.

Mặc Diệu Lương gần như phát điên lên rồi, nhưng ngược lại lại cười sảng khoái.

Cuối cùng Mặc Diệu Dương cũng trút bỏ được mọi uất ức trong lòng, nhưng Mặc Diệu Lương bị đánh đến mức mặt mày biến dạng, mặt như nở hoa vậy.

Mặc Diệu Dương thở hổn hển, quay người đi về phía Thủy Sam Uyển.

Lúc này, anh đã phải nhẫn nhịn nó trong ba năm, tròn ba năm. Vì lo lắng rằng bệnh của mình sẽ mang đến những điều xấu cho con trai mình, nên mỗi lần muốn lại gần con, anh chỉ biết kìm nén, chịu đựng, chịu đựng trong tuyệt vọng!

Lần này, anh muốn ôm chặt con trai vào lòng! Giống như những người ba bình thường, thể hiện tình yêu thương của một người ba với con mình.

Cổ chân anh đột nhiên bị túm lại, anh quay đầu nhìn xuống, thấy Mặc Diệu Lương đang quỳ dưới đất vô cùng thảm hại, một tay của anh ta giữ chặt lấy cổ chân anh.

“Nói cho tôi biết, Tô Tiểu Niệm ở đâu?”

Mặc Diệu Dương cười nhạt, hung hăng đá anh ta ra, nói một cách tàn nhẫn: “Tao đã nói rồi, Mặc Diệu Lương! Trước khi mày chết, tao sẽ không nói cho mày biết đâu!”

Mặc Minh Lỗi hoàn thành xong bài tập ngày hôm nay, dưới sự phục vụ của người giúp việc, cậu đã tắm rửa sạch sẽ chuẩn bị đi ngủ.

Đột nhiên, cửa phòng mở ra. Cậu nhóc bị dọa tới mức giật mình, ngẩng đầu lên nhìn thấy ba mình bước vào với vẻ mặt nghiêm nghị.

“Ba, ba...”

Chưa để cậu nói hết câu, Mặc Diệu Dương đã lao đến. Bế cậu lên chiếc giường ấm áp. Ôm chặt cơ thể nhỏ nhắn của cậu bé trong lòng anh.

“Con trai! Ba yêu con!”

Cảnh tượng này khiến tất cả người giúp việc có mặt đều sững sờ!

Trong ấn tượng của họ, cảnh tượng này có lẽ là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất, ông chủ thân mật với cậu chủ nhỏ như vậy.

Trước đây, cậu hai luôn giữ khoảng cách với cậu chủ nhỏ.

Còn nhớ lúc cậu chủ nhỏ còn bé, nhớ mẹ đến mức khóc bù lu bù loa, muốn lại gần cậu hai. Mọi người đều chứng kiến cảnh cậu hai đẩy cậu chủ nhỏ ra với vẻ mặt ruồng bỏ, sau đó không quan tâm đến việc cậu chủ nhỏ khóc thút thít vô cùng thương tâm, còn mắng lần sau không được lại gần cậu hai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.