Long Đình Đình ngủ một giấc rất dài.
Khi cô tỉnh dậy thì đã hơn bốn giờ chiều.
“Sao cô không gọi tôi dậy?” Long Đình Đình hoảng sợ bật dậy ra khỏi giường.
Quách Hiểu Văn muốn ngăn cản, nhưng cô ta cũng biết tổng giám đốc sẽ không nghe lời mình. Cũng may là vừa rồi cô ta không gọi cô dậy, để cho cô nghỉ ngơi thêm một lát.
Thấy cô ta không lên tiếng, Long Đình Đình cũng không tức giận nữa. Bước nhanh đến bàn, cầm cặp sách bước ra ngoài.
Xe do Quách Hiểu Văn cầm lái, mặc dù cơn sốt của Long Đình Đình đã giảm nhưng nước da và sắc mặt của cô vẫn không được tốt. Cô đang cố gắng chịu đựng, nếu chuyện này không được xử lý đúng cách, nó sẽ là một vết nhơ cho sự phát triển trong tương lai của dự án.
Khi Cố Thanh Thành vội vã đến công trường thì đám đông đã giải tán từ lâu.
Lạ thật! Cảnh tượng không phải như thế này mới đúng, trừ khi ai đó đã đến giải quyết chuyện này Là ai chứ? Là Đình Đình sao? Người phụ nữ này thực sự bốc hơi khỏi thế giới này à? Điện thoại không được nghe, nhắn tin không trả lời. Cô muốn làm gì cơ chứ?
Cố Thanh Thành gọi nhân viên và hỏi chi tiết chuyện gì đã xảy ra, kết quả lại khiến anh ta giật mình toát mồ hôi lạnh.
Không phải vì sợ hãi, mà sự xuất hiện đột ngột của anh lần này đã mang đến cho Cố Thanh Thành một cảm giác khủng hoảng chưa từng có! Thật ra khi ở thành phố G, anh ta đã có cảm giác, cảm giác này là anh ta đột nhiên phát hiện, nhưng vẫn luôn bị anh ta giấu sâu trong lòng bấy lâu nay, không nói cho ai biết, ngay cả Long Đình Đình cũng chưa từng.
Khi ở thành phố G, mặc dù Mặc Diệu Dương trông rất chán ghét cô, thậm chí anh còn không ngại quan hệ mập mờ với những người phụ nữ khác trước mặt cô.
Tuy nhiên, lần nào cũng vậy, ngay khi Long Đình Đình tức giận bỏ đi, sau đó khi cô lại thờ ơ, bình tĩnh đối mặt, Cố Thanh Thành cũng trộm nhìn thấy một tia đau xót mà người ngoài khó lòng có thể nhìn ra trong đôi mắt sâu thẳm của Mặc Diệu Dương.
Đau đớn? Tại sao anh ta lại có biểu cảm đó?
Thái độ, lời nói, thậm chí cả hành động của anh ta đều mang lại cho người ta cảm giác anh ghét cay ghét đắng Long Đình Đình. Sau khi mong đợi được hoàn thành, biểu hiện trong mắt anh ta phải là vui mừng đắc ý mới đúng. Dù thế nào đi chăng nữa, đó cũng sẽ không phải là loại cố chịu đau đớn này.
Trừ khi... anh ta có nỗi khổ không thể để người khác biết, anh ta cũng chỉ là bất đắc dĩ. Nỗi khổ đó đang bắt ép anh ta, làm anh ta không thể không đẩy cô ra xa khỏi anh.
Phát hiện này đã khiến Cố Thanh Thành bị sốc trong một thời gian dài.
Nhưng ngay sau đó, anh ta nhận ra rằng mình cần phải nắm bắt cơ hội này. Tuyệt đối không được để sau khi anh thoát khỏi nổi khổ khó nói của mình lại phát động tấn công mãnh liệt với Long Đình Đình một lần nữa. Vì vậy, Cố Thanh Thành đã thúc giục Long Đình Đình rời thành phố G càng sớm càng tốt.
Sau khi trở về Hải Thành, anh ta càng dành tất cả sức lực của mình cho cô. Phải nhanh chóng đến trước Mặc Diệu Dương để chiếm được trái tim của cô. Không ngờ nhanh như vậy mà anh ta đã đuổi tới rồi.
Việc cần làm duy nhất lúc này là tìm Long Đình Đình. Ở bên cô nói bóng nói gió với cô rằng một người phụ nữ phải biết nâng được thì buông được. Đừng chỉ vì một người đàn ông mà ngay cả lòng tự trọng của chính mình cũng không cần!
Long Đình Đình và Quách Hiểu Văn cũng đang gấp rút chạy tới đây.
Một chiếc xe dừng ở phía trước, Cố Thanh Thành nhướng mày nhìn thấy hai người phụ nữ bước xuống xe, và một trong số đó là Long Đình Đình. Có lẽ trong đầu anh ta có tâm sự quá nhiều nên trong nháy mắt, Cố Thanh Thành không biết phải đối mặt với cô như thế nào.
Sau khi Long Đình Đình ra khỏi xe và nhìn thấy anh ta, cô đi thẳng về phía anh ta..
“Thanh Thành... Thanh Thành...”
Cô gọi anh ta nhiều lần liên tiếp, nhưng người đàn ông chưa phục hồi lại tinh thần. Cuối cùng, cô cao giọng hơn: “Cố Thanh Thành!”
Cố Thanh Thành đột nhiên tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn cô.
“Đình Đình, sao em lại ở đây?” Lời vừa nói ra thì đã hối hận rồi!
Cô chịu trách nhiệm về dự án này, vậy tại sao cô không thể đến được chứ. Hơn nữa, xảy ra chuyện lớn như vậy, người phụ trách là cô chắc chắn không thể chối bỏ trách nhiệm.
Gió biển thổi tung sợi tóc trên trán Long Đình Đình, cô phải nheo mắt lại: “Thanh Thành.”
“Hả?”
“Cảm ơn anh!”
“Cái gì?” Cố Thanh Thành giật mình.
Long Đình Đình cười nhẹ, đưa mắt nhìn về phía cổng, cành mận gai đều đều ở cổng, hoàn toàn không có bóng dáng của người không phận sự nào. Thu hồi ánh mắt, cô nói: “Cảm ơn anh đã giúp tôi.”
“Ừ...” Cố Thanh Thành hiểu ra, Long Đình Đình đã hiểu lầm rằng anh ta đã giải quyết chuyện này. Thực ra, đó không phải là anh ta. Chỉ là, có nên nói cho cô hay không, có cần giải thích cho cô không.
Anh ta ngẩng đầu, tầm mắt vừa lúc nhìn vào Quách Hiểu Văn đang ở phía sau Long Đình Đình. Chỉ thấy đôi mắt của cô ta đang nhìn anh ta chằm chằm, khuôn hàm của cô ta hơi di chuyển sang hai bên.
Là ra hiệu để anh ta không nói ra sao?
Cố Thanh Thành suy nghĩ một chút, mỉm cười: “Đình Đình, đừng nói những điều như vậy, tôi giúp em là chuyện nên làm. Em đã đi đâu vậy, điện thoại cũng không trả lời, tôi sợ muốn chết luôn. Tôi sợ em xảy ra chuyện, cho nên mới đến đây để tìm em.”
“Tôi...” Long Đình Đình mím môi nói: “Tôi có chút việc ngoài ý muốn, nhưng bây giờ không sao rồi.”
“Việc ngoài ý muốn?” Cố Thanh Thành nghi hoặc, từ từ nâng tầm mắt lên, lại nhìn qua Quách Hiểu Văn.
Quách Hiểu Văn nói thật: “Đêm qua tổng giám đốc sốt cao, ngủ một mình trong phòng làm việc. Ngày hôm sau chúng tôi phát hiện, đã đưa chị ấy đang bất tỉnh đến bệnh viện, vì vậy...”
“Quách Hiểu Văn!” Long Đình Đình xoay người, quát một tiếng.
Quách Hiểu Văn rụt rè liếc cô một cái rồi ngậm miệng lại.
“Em sốt cao à?” Sau khi Cố Thanh Thành nghe xong thì hỏi ngay. Sau đó, mặc kệ Long Đình Đình có thừa nhận hay không, anh ta đưa tay lên sờ trán cô.
Tuy đã hết sốt cao nhưng nhiệt độ trên trán vẫn cao hơn bình thường.
Tâm trạng của Cố Thanh Thành lập tức xấu đi, sắc mặt trầm xuống: “Tại sao em lại liều mạng như vậy? Ngay cả thân thể của chính mình em cũng không cần sao?”
“Tôi… không sao.”
“Không sao? Em bị sốt cao ngủ mê man bất tỉnh mà còn dám kêu là không sao à?” Cố Thanh Thành bình tĩnh kéo tay cô: “Đi, tôi đưa em đi bệnh viện.”
Long Đình Đình nóng nảy: “Tôi không đến bệnh viện đâu, tôi không thích mùi ở bệnh viện.”
Quả thật là vậy. Trong vài năm kể từ khi đi theo Mặc Diệu Dương, cô đã dành phần lớn thời gian nằm ở bệnh viện, cơ thể đầy vết thương. Mùi hăng của chất khử trùng khiến cô ngửi thấy liền cảm thấy muốn nôn mửa.
Vì vậy, cô rất ghét nơi đó.
“Được rồi, bây giờ tôi đưa em về, nói cho mẹ Dung biết chuyện em sốt cao, để mẹ Dung nấu một vài món ăn dinh dưỡng cho em.” Cố Thanh Thành nói, thuận tay đi về phía chỗ đậu xe.
“Ơ ơ... Tôi vẫn chưa giải quyết xong chuyện ở đây cơ mà. Thanh Thành, anh buông tôi ra trước.”
“Ở đây tôi đã lo hết mọi việc rồi nên đừng lo. Hơn nữa, người chết và người bị thương chỉ đòi bồi thường thêm thôi, còn có thể quậy ra cái gì được chứ. Tiền đã phát đúng chỗ, bọn họ chẳng những sẽ không nói xấu em, ngược lại còn khen em nữa!”