Bùi Minh Lạc liếc nhìn An Đình Đình, sau đó lại đổi một chiếc ly, rót nước, đưa đến trước mặt cô.
“Cho em.”
An Đình Đình quay sang một bên. Nước anh ta đưa, cô không dám uống. Ngộ nhỡ lại bỏ thêm thứ gì vào, vậy cô không phải
xong đời rồi sao.
“Ha... Từ bao giờ học cách cảnh giác với tôi như vậy rồi.” Bùi Minh Lạc cười tự giễu, ngửa đầu, uống ly nước đó.
An Đình Đình đổi tư thế ngồi, thẳng thắn nói: “Nói đi, anh muốn nói gì với tôi.”
Bùi Minh Lạc để ly nước sang một bên, kéo một chiếc ghế cho mình, ngồi chính diện cô.
“Tha cho An Giai Kỳ!” Bùi Minh Lạc nói.
An Đình Đình rất kinh ngạc. Mục đích đến tìm cô, lại là chuyện này.
Không đợi cô nói chuyện, Bùi Minh Lạc lại nói: “An Giai Kỳ có lỗi với em, nhưng nguyên nhân của tất cả thật ra cũng đều là vì tôi mà ra. Em tha cho cô ấy, có được không?”
“Sao hả? Yêu cô ta rồi? Bắt đầu Không nỡ rồi?” An Đình Đình cười lạnh.
Cô không tin, Bùi Minh Lạc sẽ yêu loại người như An Giai Kỳ. Bởi vì, cô quá hiểu tính cách của con người Bùi Minh Lạc rồi.
Quả nhiên, chỉ nghe Bùi Minh Lạc nói: “Em tha cho cô ấy, nhà họ An mới khôi phục dáng vẻ như trước. Cho dù không to như
trước đây, tôi tin, chỉ cần tận tâm kinh doanh, không quá 3-5 năm, vẫn có thể đứng dậy được. Mà tôi, cũng không cần tiếp tục mệt giống như bây giờ nữa.”
An Đình Đình cười mỉa mai: “Bàn tính như ý của anh, tính cũng thật không tệ.”
“Còn không phải đều vì em!” Bùi Minh Lạc đột nhiên trách móc một tiếng.
An Đình Đình không hiểu, chuyện này sao lại liên quan đến bản thân rồi.
“Nếu không phải bởi vì em, tôi cần bỉ ổi như vậy, giống như một đứa cháu, ở bên cạnh đồ ngu ngốc An Giai Kỳ sao.” Tiếng của Bùi Minh Lạc rất lớn, còn tỏa ra sự oan ức và trách móc.
An Đình Đình thực sự muốn hôn mê rồi! Tam quan của người đàn ông này, từ khi nào biến thành cái đạo đức này rồi.
“Có được không? Đình Đình, tôi biết em còn yêu tôi. Chỉ cần em ở trước mặt cậu hai Mặc nói một hai câu, anh ta chắc chắn sẽ tha cho nhà họ An. Em nhẫn tâm nhìn chuyện kinh doanh tôi khổ tâm, cứ như vậy mà đổ sông đổ biển sao.”
Bùi Minh Lạc thay đổi sắc mặt, dùng cả trái tim để nói.
An Đình Đình không hiểu, tại sao người đàn ông này cam nguyện cúi người: “Bùi Minh Lạc, dựa vào tài hoa và bản lĩnh của anh, anh hoàn toàn có thể tự mình bứt phá, tại sao anh cứ muốn đi theo những con đường tà môn này. Anh không cảm thấy, anh làm như vậy, rất thấp hèn sao!”
“Tôi thấp hèn? Vậy em chắc cao quý lắm sao!” Sắc mặt của Bùi Minh Lạc tối lại, tức giận bừng bừng nói: “Trước *** nhân cho người ta, bây giờ lại cùng người khác có mối quan hệ nam nữ rắc rối. Em đừng tưởng em bước vào cửa của nhà họ Mặc thì tôi không biết chuyện của em.”
Xem ra, sự bản lĩnh bóp méo sự thật của Bùi Minh Lạc, thật sự giống như An Giai Kỳ.
“Anh thích nói thế nào thì nói thế đó đi.” An Đình Đình lười quan tâm anh ta.
Bùi Minh Lạc giống như kẻ điên, đứng phắt dậy, lớn tiếng nói: “Tôi chỉ đem nó làm thành một nền tảng mà thôi! An Đình Đình, em hiểu không? Em biết thế giới của xa hoa đồi trụy này không? Em nhìn thấy chưa! Em có biết, một người đàn ông, rõ ràng anh ta có lý tưởng và hoài bão to lớn không! Nhưng, anh ta mỗi ngày lại chỉ có thể thấp giọng cúi đầu gấp người, bị mấy người gọi là ông chủ, tổng giám đốc đó sai khiến, gọi thì đến đuổi thì đi! Những ngày tháng này, em chưa trải qua! Tôi là một người đàn ông có lòng tự tôn! Tôi không cam tâm, tôi không cam tâm cả đời này tôi sống như thế! Em có biết không, có lân chúng ta đi dạo, em nhìn trúng một chiếc váy rất đẹp, nhưng lúc đó, tôi không có tiên, tôi không mua được! Mặc dù em không có nói muốn mua, nhưng, tôi nhìn thất sự thất vọng lộ ra trong mắt của em! Lúc đó tôi cảm thấy, tôi thật vô dụng! Tôi ngay cả chiếc váy của người con gái tôi thích cũng không mua được! Em có biết không, tôi đã hạ quyết tâm rất lớn, mới quyết định giả vờ từ bỏ em, ở bên cạnh An Giai Kỳ? Em thật sự tưởng tôi sẽ yêu cái bao cỏ đó sao? Người thật sự tôi yêu chính là em, chỉ có em, vĩnh viễn đều là em!”
Bùi Minh Lạc càng nói càng kích động, hai tay vung vấy, sắc mặt đỏ bừng, gân xanh ở cổ cũng lộ ra.
An Đình Đình bị bộ dạng kích động này của anh ta dọa sợ, một câu cũng không dám nói.
Cùng lúc đó, một tiếng vang cực lớn.
“Rầm—” Cửa lớn bị người từ bên ngoài đạp ra xông vào.
Nhất thời, mười mãy cảnh sát nhanh chóng đi vào, rất nhanh chế ngự Bùi Minh Lạc.
An Đình Đình ngẩng đầu nhìn thì nhìn thấy Tiêu Quân nhanh chóng đi đến: “Đình Đình, em không sao chứ?” Nói rồi, anh ta cởi trói trên người của cô ra.
“Không sao.” An Đình Đình khẽ lắc đầu.
Tiêu Quân gật đầu.
Mạnh Yến San ra lệnh một tiếng: “Dẫn người đi.”
Cứ như thế, Bùi Minh lạc bị còng hai tay, dẫn đi.
Trước khi đi, An Đình Đình không quên được, anh ta khi nhìn cô, biểu cảm phức tạp đan xen đó.
Có hối hận, có sự không cam tâm, thậm chí, còn có chút oán hận!
Thật ra không muốn tiếp tục có bất kỳ dây dưa với anh ta nữa. Thật hy vọng, có thể từ vạch giới hạn này, mãi mãi!
Trong bệnh viện, đầu của Mạc Ninh Thanh được băng bó xong rồi.
An Đình Đình khi chạy đến, cô ấy lại tiếp tục rơi vào trạng thái ngủ sâu rồi.
“Đều tại tôi, tại sao muốn đến chỗ đó. Nếu như không đi, Ninh Thanh cậu ấy cũng sẽ không xảy ra chuyện rồi.”
An Đình Đình đứng bên ngoài hành lang, rất tự trách.
Tiêu Quân đau lòng nói: “Sao có thể trách em chứ? Rõ ràng là Bùi Minh Lạc đó quá khốn nạn. Lần này, nhất định phải thương lượng với San San, kết án anh ta thêm vài năm, bớt để anh ta ra ngoài gây chuyện phiền phức.”
Nhắc đến Bùi Minh Lạc, trong lòng của An Đình Đình, không biết như thế nào nữa, lại có một chút không thích hợp.
Cô biết, con người sẽ thay đổi. Nhưng, rốt cuộc là gì, có thể khiến một người đàn ông biến thành như thế này sao? Ngay cả tôn nghiêm và nhân cách cơ bản nhất đều có thể không cần.
Lễ nào, cuộc sống hơn người thật sự khiến người ta mơ ước đến vậy sao? Thậm chí, không tiếc đánh mất tâm trí.
“Ninh Thanh cậu ấy bị thương có nặng không?” An Đình Đình hỏi.
“Không tính là quá nặng, chỉ là phần đầu bị chấn động nhẹ. Cân phải nghỉ ngơi và bồi bổ nhiều.”
An Đình Đình nghe vậy, trong lòng lại càng tự trách.
Cô cúi đầu, dáng vẻ như đang khóc, thật sự chọc người ta thương tiếc.
Tiêu Quân cũng động lòng, giơ tay, bèn ôm cô vào trong lòng.
“Đình Đình, đừng buồn, yên tâm đi, cô ấy nhất định sẽ khỏe lại.” Tiêu Quân dịu dàng nói lời an ủi.
Thật ra, động tác này, anh ta từ lâu đã muốn làm rồi. Nhưng, lần nào đều bị hiện thực đè xuống không dám làm như vậy. Hôm nay, nói anh xúc động cũng được, nói anh ta âm mưu cũng được. Dù sai, anh ta chính là không nhẫn tâm nhìn thấy biểu cảm bất lực đó của cô.
An Đình Đình cũng bị hành động của anh ta dọa cho ngây người.
Cả người cô đều cứng đờ. Tuy nhiên, không đợi cô giãy giụa khi muốn từ trong ngực của anh ta thoát ra, giọng nói lạnh lùng xen lẫn tức giận của Mặc Diệu Dương vang lên đằng sau bọn họ.
“Hai người đang làm cái gì!”