Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 329: Chương 329: Ngọc không mài thì không sáng




“Ngọc không mài thì không sáng.” Mặc Viên Bằng thả chung trà trong tay ra.

Trương Hữu Long nghe vậy, có chút hiểu được. “Lão gia, ý của ngài là nói......”

“Không tệ, ta chính là muốn cho con bé một bài học. An Đình Đình là con người không tệ, rất thích hợp làm gia chủ tương lai Nhà họ Mặc. Mà Diệu Dương lại rất cảm mến con bé, không có chuyện gì quan trọng hơn chuyện này.

Lúc trước ta sợ chính là Diệu Dương trong lòng cũng không có con bé, Đình Đình thật là vô duyên với nhà họ Mặc. Bây giờ, hai người bọn nó đều có tình cảm với nhau, muốn mài giũa tính tình của con bé.

Tính tình của nó, quá kiêu ngạo!

Người bình thường, chỉ cho là xuất thân hào môn quý tộc thiên kim, mới có tính tình ngạo nghễ. Kì thực không phải. Bọn họ kiêu ngạo, chỉ là tại trong tính cách. Mà kiêu ngạo của Đình Đình, là thực chất bên trong.

Ta rất thưởng thức tính khí cao ngạo tận trong xương tuỷ! Nhưng, hơi quá cứng đầu. Nhưng phàm là gặp được chuyện không thể nhịn được, nó sẽ vẫn tùy theo tính tình, tương lai nếu làm gia chủ, tính khí này quá tệ.

Mài dũa tính cách kiêu ngạo và nhuệ khí của con bé, để con bé hiểu được cái gì gọi là ẩn nhẫn!”

Mặc Viên Bằng nói lời này, làm cho Trương Hữu Long tâm phục khẩu phục. Chỉ có điều, không biết Mợ hai có thể dụng tâm khổ sở của ông cụ Mặc.

Quả nhiên, không bao lâu, Mặc Diệu Dương chạy đến Lưu Thủy Uyển.

Vào cửa, mấy người đều không chào hỏi, một ánh mắt giao lưu là đủ rồi. Nhưng con mắt Mặc Diệu Dương, dừng ở An Đình Đình, thì không dịch chuyển.

Mà An Đình Đình, cũng trừng cặp mắt trắng đen rõ ràng nhìn lại anh ta.

“Ô Ô..... Ở trước mặt người ngoài, các người có thể đừng show ân ái như thế được không, cứ phát thức ăn cho chó!”

Giọng của Qúy Đình Kiêu như âm dương quái khí, truyền vào tai An Đình Đình, gương mặt của cô đột nhiên đỏ lên. Nhanh chóng nhìn qua chỗ khác, cô làn sao vậy? Vừa nhìn thấy hai con ngươi Mặc Diệu Dương, mình giống như là mê muội, nhìn chằm chằm, cũng không biết hoàn hồn.

Mặc Diệu Dương chỉ nhàn nhạt cong môi, sau đó đi đến bên cạnh cô, dịu dàng mà hỏi: “Tối hôm qua ngủ ngon không.”

“...... Ngon lắm.” An Đình Đình vụng trộm nuốt nước miếng.

“Ưhm.”. Người đàn ông gật đầu. Sau đó, lấy ra một tấm ảnh, đưa tới trước mặt An Đình Đình, lại hỏi: “Gặp qua cái này người đàn ông chưa?”

An Đình Đình hoài nghi nhận ảnh, ảnh chụp hơi lờ mờ, mơ hồ, nhưng từ bối cảnh mà nói, địa điểm hẳn là ở trong nhà tổ.

Cô nhíu mày, trầm tư. Cái người trong hình, cô quả thực gặp qua. Nhưng, cô cũng không nhìn rõ mặt mũi. Bởi vì sắc trời đã tối, mà người đàn ông kia hình như cũng không muốn để cô nhìn thấy, chỉ đứng ở nơi âm u.

“Đừng gấp, suy nghĩ thật kỹ, có phải đã gặp qua.” Mặc Diệu Dương ở một bên dịu dàng nhắc nhở.

An Đình Đình nghĩ nghĩ, cuối cùng nói: “Em hình như là gặp qua. Nhưng, em cũng không có nhìn rõ. Nói chung, chỉ là cái hình dáng mà thôi.”

Mặc Diệu Dương gật đầu, lại lấy ra mặt một tấm hình khác, đặt ở trước mặt cô.

An Đình Đình nhìn xong, con mắt đột nhiên vừa mở to. Cô ngẩng đầu, hoài nghi liếc mắt nhìn Mặc Diệu Dương.

Mặc Diệu Dương vẫn như cũ rất dịu dàng hỏi: “Anh ta chính là Vân Diệp, đúng hay không?”

“Phải.”An Đình Đình gật đầu. Sau đó, cô hình như nghĩ tới cái gì, nói: “Đúng rồi, đêm hôm đó người đánh em ngất xỉu tại sân sau Thuỷ Sam Uyển chính là anh ta!”

Khóe miệng Mặc Diệu Dương nhẹ kéo, nói: “Giống với suy đoán của anh.”

Nhịp tim An Đình Đình căng thẳng, anh ta thế mà đều ra điều này. Tâm tư của người đàn ông này thật sự là quá kín đáo trầm ổn.

Ngay sau đó, Mặc Diệu Dương lại lấy ra một tấm hình, lần này ảnh chụp là ban ngày, từ góc độ mà nói, hình như là chụp lén. Hơn nữa, An Đình Đình kinh ngạc phát hiện, bối cảnh của hình đúng là khu cấm.

Mặc dù cô chỉ đi qua khu cấm một lần, thế nhưng bởi vì hậu quả của sự cố kia, làm cô đều nhớ như in mọi chuyện đã nhìn thấy ở khu cấm cả đời.

Mà càng làm cho cô vì đó kinh ngạc chính là, người đàn ông trong ảnh tuy chỉ là một bên mặt, lại cùng vị giống như đúc với ông trùm du thuyền Vân Diệp.

“Cái này......” An Đình Đình hơi buồn bực, cô nhìn Mặc Diệu Dương, trong lòng vô cùng nghi hoặc.

“Đây là hai anh em sinh đôi.” Mặc Diệu Dương giải thích.

“A?” Đôi mắt kinh ngạc của An Đình Đình như sắp rơi ra.

Cô vẫn luôn cho rằng Vân Diệp chỉ là tại xử lí việc giống như Mặc Diệu Dương, đó chính là triệt để diệt trừ phần tử ngoại cảnh. Cô làm sao cũng không bao giờ ngờ tới, Vân Diệp người này thế mà còn có quan hệ dính líu với nhà họ Mặc.

Mà liên tưởng đến cái chết thảm của con mình, hình như đây tất cả đều là vòng tròn đan xen quan hệ nhân quả, tâm trạng lập tức bị bịt kín một tầng âm u. Mà con mắt của cô, cũng bởi vậy mà ảm đạm vô quang.

Người đàn ông dường như đoán trúng tâm tư của cô, đưa tay, vuốt trán cô, nói: “Còn nhớ rõ người phụ nữ hủy dung kia không?”

“Có.” An Đình Đình gật đầu.

Ngày đó cô cũng nhìn thấy người phụ nữ kia, có thể là bởi vì bộ dạng quá mức kinh khủng, cho nên bây giờ nhớ tới, vẫn còn hơi sợ hãi.

“Người phụ nữ kia, là mẹ của hai anh em này. Anh em song sinh, trong quá trình trưởng thành, nhất định phải ở cùng nhau. Một khi có một người chết đi, người kia khẳng định cũng sống không lâu. Nếu tách ra, tất nhiên sẽ có điều gì đó bất thường về thần kinh và tinh thần.

Thường được gọi là, bệnh tâm thần. Kỳ thật cũng chính là chứng nhân cách phân liệt. Bọn họ không biết sự tồn tại của nhau, nhưng trong tiềm thức phân ra một nhân cách khác với mình, tại thời gian khác nhau, đóng vai một người khác mình.

Có thể là quan hệ đối địch, cũng có thể là quan hệ tốt. Nó phụ thuộc vào bản thân mỗi người

An Đình Đình yên lặng nghe Mặc Diệu Dương phân tích, cả người ngây ra như phỗng.

Đây tất cả, Mặc Diệu Dương cũng không tận mắt chứng kiến, chỉ dựa vào logic suy luận và tư duy năng lực cường đại hơn người của mình, anh mang tất cả sự kiện xe chỉ luồn kim liên hệ với nhau.

Tiêu Quân gật đầu, nói: “Nói cách khác, người của uy vũ đường năm đó còn sống, chính là anh em hai người họ, còn có người phụ nữ bị hủy dung mạo.”

“Không.” Mặc Diệu Dương lắc đầu, còn có một người.

“Ai?”

“Mặc Viên Bằng!”

Lời vừa nói ra, làm tứ phía kinh ngạc.

Mặc Viên Bằng năm đó cũng là thành viên của uy vũ đường. Nhưng chuyện này Mặc Diệu Dương một mực giữ kín như bưng. Không phải anh ta có tâm giấu diếm, mà là còn chưa tới lúc nói ra.

Mà bây giờ, chính là lúc này.

Qúy Đình Kiêu phân tích: “Cho nên, hành động của ông cụ Mặc lần này là bảo vệ bọn họ. Cho nên mới làm là một khu cấm trong nhà tổ nhà họ Mặc, không cho phép bất cứ ai đi vào. Sợ tiết lộ phong thanh, mang đến tổn thương cho hai mẹ con này.”

Mặc Diệu Dương gật gật đầu: “Không sai. Tôi đoán chừng, năm đó đường chủ uy vũ đường hẳn là có quan hệ không tệ với ông nội. Nếu không, ông ấy sẽ không mặc kệ nguy hiểm tính mạng, đến bảo vệ hai mẹ con họ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.