Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 500: Chương 500: Người đẹp lòng dạ rắn rết




Gió lạnh trên biển giống như thổi từ bắc cực tới sắc như dao, thổi qua mặt mà vô cùng đau. Hạt mưa giống như những hạt đậu lớn, mang theo sự lạnh lẽo rơi trên người Vân Lang.

Vân Lang đội mưa, ở trong rừng cây bên cạnh biển tìm một số thảo dược có tác dụng hạ sốt. Chỉ đáng tiếc núi cách quá xa, nếu không dùng thảo dược trên núi hiệu quả sẽ tốt hơn.

Chỉ là, để cô ta một mình ở nơi đó, Vân Lang không yên tâm!

Bỗng nhiên, cổ chân truyền đến một trận đau nhói giống như bị cắn. Vân Lang cúi đầu nhìn thì nhìn thấy một con rắn có độc, đang uốn éo chạy đi.

Shit! Cắn ông một cái mà muốn chạy?

Vân Lang rút con dao găm sắc bén, tay vung một cái, chỉ nghe thấy ‘phốc’ một tiếng, thân con rắn bị con dao găm ghim chặt trên đất. Con rắn độc điên cuồng giãy giụa một lúc, cuối cùng chết!

Anh ta nhìn một số thảo dược đã tìm được trong tay, một tay cầm con rắn đó, bèn quay về.

Thảo dược đun thành canh, sau đó cho cô gái đã hôn mê uống.

Vân Lang lúc này mới lau mồ hôi trên người, thở phào nhẹ nhõm. Sau đó tìm một mảnh vải, trải trên đất, bản thân cũng nghỉ ngơi một lát.

Đại khái đến nửa đêm, cô gái bỗng tỉnh lại.

Mở mắt ra, ánh mắt vẫn có hơi mông lung không rõ. Đợi khi mắt của cô ta thích ứng được bóng tối của nơi này mới nhìn thấy một người đàn ông nằm trên đất.

Cổ họng như thiêu đốt, còn đắng nghét.

Cô gái liều mạnh nhẫn nhịn, nhưng thật sự không nhịn được nữa. Chỉ đành xuống giường, hít thở, thích ứng, run rẩy... Vài phút sau mới thích ứng được cảm giác đầu nặng chân nhẹ.

Tìm được ấm trà, đổ nước ra, một hơi uống hết nước trong ấm trà. Khi còn muốn uống, lắc lắc ấm trà, đã hết rồi!

Người nằm trên đất rên khẽ, thu hút được sự chú ý của cô gái.

Cô ta quay đầu, trong ánh sáng u ám, ánh mắt u ám phức tạp nhìn người trên đất.

Ôn Lam rút khẩu súng trên người, từng bước từng bước đi về phía Vân Lang. Ở bên cạnh anh ta, cô ta nhấc khẩu súng trong tay lên, nhắm vào đầu của Vân Lang, nhẹ nhàng bóp cò.

Bỗng dưng! Người đàn ông lại rên lên một tiếng! Âm thanh này có hơi lạ. Ngược lại giống như đang nhẫn nhịn đau khổ gì đó mà trong lúc vô thức phát ra âm thanh.

Cùng lúc đó! Tầm mắt của Ôn Lam bị vết đỏ trên bắp chân của anh ta thu hút.

Lẽ nào... anh bị thương rồi? Cho nên mới hôn mê không tỉnh?

Trong mắt của Ôn Lam hiện lên sự do dự, cuối cùng vẫn cúi người xuống, sau khi kiểm tra thì phát hiện, trên bắp chân của anh quả nhiên có vết máu, hơn nữa bên ngoài còn có hiện tượng máu chuyển đen.

Anh ta không phải bị rắn độc cắn chứ?

Ôn Lam vội vàng cất súng đi, tìm kéo, cắt miếng vải quấn quanh vết thương. Quả nhiên, trên bắp chân xuất hiện một vết thương giống như bị rắn độc cắn, mà thịt xung quanh đã xuất hiện trình trạng thâm tím rồi!

Đáng chết! Ôn Lam nhíu mày rủa thầm!

Đưa tay đẩy người đàn ông đó một cái: “Này... anh dậy đi!”

“...Ưm!” Người đàn ông rên khẽ hai tiếng, mang theo cảm giác ẩn nhẫn đau khổ.

“Anh sẽ không chết ở đây chứ.”

Cô gái nhíu mày, cô ta đưa tay đẩy anh ta một cái, lại nói: “Này, anh còn không dậy xử lý thì anh phải chết đó có biết không hả?”

Người đàn ông nằm trên đất, vẫn không nhúc nhích!

Ôn Lam bỗng cảm thấy kỳ quái, trên người anh thế nào đều ướt sũng rồi! Đây cũng không giống mồ hôi đổ ra. Bên ngoài mưa to, anh ta không có chuyện gì chạy ra ngoài làm cái gì.

Cô ta bất lực ngoảnh đầu, nhìn trên bàn. Khi nhìn thấy một cái bát uống còn dư lại một ít, cô ta nhíu mày. Đi tới, cầm chiếc bát lên ngửi.

Một vị đắng. Đầu óc cô ta bỗng vụt sáng, mùi vị này khi cô vừa tỉnh lại, trong miệng cảm thấy đắng chát là cùng một mùi vị. Lẽ nào...

Cô ngoảnh đầu, ánh mắt nhìn về phía cửa.

Ở cửa có một cái giỏ đan bằng gỗ, bên trong để rất nhiều thảo dược tươi chưa có dùng. Mà một bên, có một chiếc ống bơ, dùng để đun nước thuốc...

Đồ ngốc này! Nhất định đội mưa ra ngoài hái thuốc rồi, sau đó mới bị rắn cắn. Anh ta là heo sao? Không biết khi trời mưa, rắn độc trong rừng là nhiều nhất sao?

Cô ta ôm trán, bỗng cảm thấy đau đầu!

Vừa rồi bản thân chắc là phát sốt, khó trách khi tỉnh dậy cảm thấy cả người không có sức.

Thật là đồ ngốc, thế nào lại ngốc như thế chứ...

Khi trời hơi sáng, Vân Lang hôn mê cuối cùng có một chút tri giác. Anh ta khẽ cựa người, mở mắt ra. Khi đợi mắt dần dần nhìn rõ, anh ta cảm thấy choáng váng, không có sức cùng các loại cảm giác khó chịu trước đó đã giảm bớt không ít.

Sao lại như vậy? Anh ta nhớ rất rõ, bản thân bị rắn độc cắn, sau khi trở về cái gì cũng không xử lý thì đã hôn mê rồi. Lẽ nào... anh ta ngẩng đầu, nhìn trên giường. Quả nhiên, trên giường không có bóng dáng của cô gái đó nữa.

Anh ta đang định đứng dậy, bỗng dưng, một khẩu súng chĩa vào đầu của anh ta.

Không cần quay đầu cũng biết là ai.

“Nói, anh rốt cuộc muốn làm gì?” Ôn Lam thấy anh ta đã tỉnh thì rút súng nhắm vào đầu của anh ta.

Biểu cảm lạnh như băng sương, giọng nói lạnh như băng tuyết, ánh mắt lạnh lẽo âm trầm, bên trong bắn ra ánh sáng giống như ánh trăng có nhiễm độc. Sắc bén giống như hình tượng của một người đẹp lòng dạ rắn rết.

Vân Lang rất trấn tĩnh, nói: “Cô cảm thấy, tôi bây giờ giống một phế vật, tôi có thể làm gì?”

Ôn Lam đánh giá anh ta từ trên xuống dưới một lượt, nói: “Tại sao đi theo tôi?”

“Tôi...” Vân Lang nhất thời nghẹn lời!

Anh ta có thể nói như nào đây? Có thể nói là vì thích em sao? Nhưng rõ ràng, cô gái này đã quên sạch anh ta rồi! Trong lòng cùng lúc thấy lạc lõng, còn có một chút tức tối!

“Có tin tôi bắn hạ anh không!” Ôn Lam trầm thấp cảnh cáo.

“Tin!” Vân Lang nói ra lời trong lòng.

Ôn Lam hơi sững người: “Vậy anh còn đi theo tôi? Thật sự chính là tìm chết!” Dứt lời, tay đưa lên đánh vào gáy của anh ta.

“Ưm...” Vân Lang ăn đau, cơ thể co quắp lại.

“Cút!” Ôn Lam lạnh lùng nói. Cô ta đứng dậy lui sang một bên, nhưng khẩu súng trong tay vẫn chĩa vào anh ta.

Vân Lang nhíu mày, nói: “Cô có biết hoàn cảnh của cô bây giờ rất nguy hiểm hay không?” Ý tứ trong đó chính là ‘tôi muốn giúp cô’.

“Không cần anh xía vào!” Ôn Lam lạnh lùng nói một tiếng.

“Bọn họ muốn giết cô!”

“Đó là chuyện của tôi, anh bớt xía vào.” Ôn Lam vô tình phản bác lại.

“Ài!” Vân Lang bất lực thở dài, gật đầu nói: “Được, tôi đi. Có điều, nếu như cô có khó khăn gì, nhất định phải nhớ đến tìm tôi. Bất luận khó khăn lớn cỡ nào, tôi đều sẽ cùng cô đối mặt!”

“...” Trên mặt Ôn Lam lộ vẻ sững sờ. Nhưng rất nhanh liền khôi phục sự trấn tĩnh: “Lo tốt chính anh đi!”

Vân Lang lảo đảo đứng dậy, để chìa khóa xe lên bàn, sau đó mở cánh cửa của căn nhà gỗ để lại Ôn Lam đằng sau, đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.