Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 506: Chương 506: Người sau khi chết sẽ biến thành sao băng




Ôn Lam nghe vậy, ngực dâng lên một loại lửa giận khó hiểu

Không chút lưu tình quát lớn với Vân Lang: “Anh nói bậy bạ gì đó? Cô ấy rõ ràng có thể cứu sống được? Anh không muốn lái xe đúng không, vậy thì cút cho bà, tôi nhất định sẽ chữa lành cho Lan!"

Vân Lang vốn muốn quát sự cố chấp của cô, nhưng khi anh nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Ôn Lam treo những giọt nước mắt tuyệt vọng, tất cả mọi tức giận đều bị đè xuống hết.

Ôn Lam giữ lại nước mắt tuyệt vọng, lại gào thét khàn cả giọng."Cô ấy rất tốt, cô ấy không sao cả! Tôi tin cô ấy, cô ấy đã từng hứa với tôi, phải làm bạn với tôi cả đời này... Đời này của tôi chỉ có một người bạn là Lan! Cô ấy sẽ không rời khỏi tôi, sẽ không đâu!"

Vân Lang là lần đầu nhìn thấy một mặt tâm trạng hỏng bét như vậy của Ôn Lam.

Cô trong ấn tượng, lá một dáng vẻ quật cường kiêu ngạo, sẽ không cúi đầu trước bất kỳ ai, cô lãnh diễm, cũng cao ngạo. cô vĩnh viễn đều là độc lai độc vãng, vĩnh viễn đều là lãnh đạm với thế giới. Cô trong lòng anh, là không chút khói lửa trần gian.

Nhưng mà, hôm nay gặp phải một mặt yếu ớt không chịu nổi của cô như thế, lòng của anh, giống như bị người mạnh mẽ bóp một cái, đau đến mức anh nói không nên lời, đau đến mức anh không thể nào hô hấp bình thường được.

"Ôn Lam..." Anh cố gắng mở miệng, trong đầu sắp xếp lại từ ngữ.

"Anh câm mồm! Không cần phải khuyên tôi, tôi sẽ không buông tay với Lan." Ôn Lam lại tàn nhẫn cắt ngang lời anh, toàn thân căng cứng lại. Ôm chặt Lan vào trong ngực: "Lan, anh ta không chịu đưa em đến bệnh viện, chị đưa em đi, chị cõng em. Đến đây, đưa tay cho chị, chúng ta đi về phía trước như vậy."

Nhưng mà, người trong ngực, ý thức đã tan ra từ lâu, ánh sáng trong mắt cũng không tụ lại được, hai tay vô lực rũ xuống hai bên người, sự trong sáng trong ánh mắt lịm dần.

"Lan... Lan... Chịu đựng... Em nhất định sẽ không có chuyện gì, nhất định nhất định..."

Vân Lang không hiểu. Đúng vậy, anh thật sự không hiểu.

Anh không hiểu vì sao Ôn Lam muốn cố chấp như thế. Vì sao không thể tỉnh táo đối mặt vấn đề.

Chính là, anh cũng không biết, lúc trước Ôn Lam thiếu chút nữa chết ở đường ray trong trại huấn luyện, là Lan không để ý nguy hiểm tánh mạng của mình, đơn giản kéo cô từ đường ray về. Mà chính cô ấy, cũng suýt nữa bị xe lửa đang chạy như bay đến đâm cho thịt nát xương tan!

"Chị Lam..." Cuối cùng, người đang hấp hối cũng mở mắt lần, khó khăn mở miệng, vừa mở miệng máu tươi trong miệng lại tràn ra.

Ôn Lam nghe vậy, trên mặt lộ vẻ hưng phấn vui mừng. Cô ôm lấy khuôn mặt của Lan, vừa khóc rồi lại vừa cười: "Lan, chị Lam ở đây, Lan em đừng nói chuyện, không sao đâu, em nhất định sẽ khỏe lên thôi!"

"Chị Lan... Không khóc." Lan khó khăn giơ tay lên, ngay cả sức duỗi thẳng đầu ngón tay cũng không có. Cô ấy khó khăn đưa tay mình lên lau đi nước mắt không ngừng tuôn ra trên mặt Ôn Lam

"Lan, Lan!" Ôn Lam khóc không thành tiếng.

"Chị Lam…trong xe thật bí, chị ôm em ra ngoài hít thở có được không?" Lan nói.

"Được được được… chị ôm em ra ngoài!" Ôn Lam nghe vậy, liên tục gật đầu. Cô bất chấp nước mắt trên mặt mình, sử dụng toàn lực, dưới sự giúp đỡ của Vân Lang, ôm Lan ra bên ngoài

Lan nửa ngồi dưới đất, nửa người dựa vào trong lòng Lan..

"Lan, có khỏe hơn chút nào không." Ôn Lam hai mắt đẫm lệ mông lung.

Gương mặt Lan tái nhợt, nở một nụ cười yếu ớt. Sau đó, cô ấy ngẩng đầu, nhìn về khoảng trời mênh mông xa xôi, hỏi: "Chị Lam, chị nói xem, người sau khi chết, linh hồn của người đó, thật sự sẽ biết thành sao băng, bay lên trời sao?"

Ôn Lam cau mày, dùng sức gật đầu: “Sẽ! Nhất định sẽ, nhất định sẽ!" Những lời này, các cô đã từng thảo luận.

Đêm hôm đó, các cô cũng trải qua huấn luyện tàn khốc, nhân loại không thể chịu được. Hai người như mất hết sức lực, nằm trên thảm cỏ yên lặng nhìn trời sao vừa yên tĩnh vừa mê người, Lan cũng hỏi vấn đến như vậy.

" Chị Lam, chị nói xem, người sau khi chết, linh hồn của người đó, thật sự sẽ biết thành sao băng, bay lên trời sao?"

Ôn Lam lúc ấy không cho là đúng, lắc đầu nói: "Con bé ngốc, em suy nghĩ miên man cái gì vậy, người chết rồi, thì sẽ không còn gì nữa, sao có thể biến thành sao băng được chứ."

Nhưng mà bây giờ, cô lại thay đổi: "Lan, sẽ biến thành sao băng."

"Chị Lam, chị có biết em là ai không?" Lan nằm ngửa trong ngực Ôn Lam, khóe mắt có nước. Không đợi Ôn Lam mở miệng nói chuyện, chính cô ấy nở một nụ cười khổ: "Chị cũng không biết chính chị là ai, sao có thể biết em là ai, hơn nữa, chính em cũng không biết em là ai."

Vận mệnh Lan cùng Ôn Lam không khác nhau lắm, đều không có chút ký ức về quá khứ. Cũng không biết thân phận mình, không biết cha mẹ mình, không biết mình là ai.

"Chị Lam.”

"Lan, chị ở đây."

"Nhớ rõ... Cho em..." Lan đột nhiên thở dốc, và ho khan.

"Lan, em nói từ từ…chị Lam…không nghe được." Âm thanh Ôn Lam run rẩy, không cách nào ngăn cản nước mắt chảy ra, trái tim giống như bị cứa một đường, đau đến mức cô rơi lệ đầy mặt

"Báo thù!"

Lan nói xong câu đó, nằm trên cánh tay Ôn Lam, nặng nề rũ xuống

Ôn Lam chỉ cảm thấy toàn thân run lên, cô từ từ, từ từ, cúi đầu, đặt tầm mắt trên mặt ở Lan. Cô gái trong ngực, môi ngậm chặt, đôi mắt to đẹp kia không thể mở ra được nữa, cuối cùng không thể nhìn ra được dáng vẻ xinh đẹp nữa rồi.

"Lan..." Ôn Lam bi thương khóc rống!

Dưới sự giúp đỡ của Vân Lang, đào một phần mộ trong rừng đào, an táng Lan ở đó.

Ôn Lam đến trước bia, trên mặt của cô đều là bi thống, thu liễm lại. Mà có, chỉ là ánh mắt thâm trầm, cũng giống như cốt cách được tạo nên từ bê tông cốt thép, cả người kiêu ngạo.

"Lan, chị nhất định sẽ báo thù cho em!" Nói xong câu đó, Ôn Lam xoay người sãi bước đi về phía xe.

Vân Lang thấy thế, vội vàng đuổi theo: “Em đi đâu vậy?"

Ôn Lam mạnh mẽ quay đầu lại, súng trong tay nhắm vào gáy anh: “Không cho phép đi theo tôi!"

Vân Lang bất đắc dĩ, người phụ nữ này chỉ biết chỉ súng vào mình. Anh nói: "Vậy em nói cho anh biết, em muốn đi làm gì!"

Ôn Lam nhếch môi cười lạnh, vô cùng diêm dúa lẳng lơ: “Tôi muốn đi giết Tang nham!"

"Em điên rồi? Không phải em vừa nói cho anh ta biết em đã phản bội anh ta sao. Lúc này anh ta có thể không đề phòng để cho em giết?" Vân Lang vội vàng nói: “Em bỏ súng xuống trước, Tang Nham nhất định phải giết, nhưng không phải bây giờ!"

"Tôi chỉ muốn bây giờ!" Ôn Lam lớn tiếng: "Tôi không cho phép anh đi theo tôi, tôi tự có cách!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.