Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 357: Chương 357: Nhà họ mặc gặp khó




Ban đêm, nhà tổ của nhà họ Mặc.

Một bóng gười, lặng lẽ thâm nhập vào khu cấm.

Sắc đêm tĩnh lặng, thỉnh thoảng chỉ nghe thấy tiếng lá cây xào xạc khi có gió thổi qua. Trên thảm cỏ, lá cây héo úa bị bàn chân giẫm lên, phát ra tiếng sột soạt.

An Đình Đình đi sâu vào trong khu cấm, xa xa, có thể nhìn thấy ánh mắt ẩn hiện bên trong ngôi nhà cũ đó.

Cô hít một hơi thật sâu, tăng tốc bước chân.

Đột nhiên, bên bồn hoa trước cửa gỗ, đột nhiên có một bóng đen đang ngồi đập vào tầm mắt của cô. An Đình Đình bị dọa sững người.

Người đàn ông đó ngồi ở trên bồn hoa, do đoạn đường này hoàn toàn không có ánh đèn, chỉ có trong căn nhà đằng sau, một chút ánh sáng le lói. Vì thế, An Đình Đình căn bản nhìn không rõ mặt của anh ta.

Nhưng, dù là như vậy, cô vẫn có thể đoán ra được, người đàn ông này chính là người đàn ông đã tặng Tiểu Tuyết Cầu cho cô.

Vì thế, cô tiếp tục đi về phía trước.

“Cô quên đây là đâu rồi sao?” Người đàn ông đó đột nhiên mở miệng.

Sao lại không nhớ. Đương nhiên nhớ, An Đình Đình cả đời này đều nhớ cô ở đây đã xảy ra chuyện gì, bị dùng gia pháp, mà đứa con đầu tiên của cô với Diệu Dương, cũng mất đi ở đây.

“Đương nhiên biết.” An Đình Đình nhàn nhạt trả lời, tiếp tục đi về phía trước.

“Ha. Cô thật sự không sợ chết.” Người đàn ông lạnh giọng cười nhạt. Mặc dù giọng nói pha lẫn ý chế giễu, nhưng không khó nghe ra, ý lạnh của anh ta rõ ràng đã bớt đi vài phần.

Mà lúc này, An Đình Đình đã đi đến trước mặt anh ta.

Ánh mắt của cô đã thích ứng được với sự mờ mịt của nơi này, mượn ánh trăng nhàn nhạt, An Đình Đình bỗng nhìn thấy gương mặt giống hệt Vân Diệp. Mà lúc này khí chất anh toát ra cùng nhân cách, há không phải giống với nhân cách ban ngày Vân Diệp xuất hiện hay sao.

Quả nhiên là một cặp anh em sinh đôi.

“Cảm ơn anh tặng Tiểu Tuyết Cầu cho tôi.” An Đình Đình lần nữa nói cảm ơn.

“Khách sáo rồi, mợ hai.” Giọng nói của anh ta lịch sự, ôn nhuận như ngọc, giống như Vân Diệp của ban ngày.

An Đình Đình không khỏi kinh ngạc và cảm thán. Anh ta vậy mà biết thân phận của mình. Suy nghĩ lại, thời gian anh ta ở trong nhà tổ của nhà họ Mặc còn lâu hơn cô. Sao có thể không biết thân phận của mình được chứ.

Nghĩ như thế, trong lòng cô ngược lại cũng không cảm thấy kinh ngạc nữa.

Mỉm cười, đối giọng điệu khác, nói: “Anh cứ định làm ẩn sĩ tiếp hay sao?”

Người đàn ông đó xoay đầu, trong ánh mắt ẩn chứa vài phần đau thương cố kìm nén, liếc nhìn về phía căn nhà gỗ: “Xin lỗi, trước giờ chưa từng hỏi thế sự.”

“Nhưng bây giờ nhà họ Mặc gặp khó khăn, cần sự giúp đỡ của anh.” Giọng nói của An Đình Đình có hơi lo lắng.

“Tôi ở nhà họ Mặc chẳng qua chỉ có thân phận bị che giấu, người khác không biết sự tồn tại của tôi, tôi giúp hay không... dường như đều không có hiệu quả.” Người đàn ông mặc dù không nói giúp, nhưng giọng điệu này, rõ ràng đã từ chối rồi.

Trong lòng An Đình Đình có hơi không thoải mái, mặc Viên Bằng vì hai mẹ con bọn họ, phí hết tâm tư. Bảo vệ bọn họ an toàn ở trong khu cấm này hơn 20 năm, hiện nay nhà họ Mặc gặp khó khăn, cần tới sự giúp đỡ, nhưng đổi lại được sự đối đãi như thế này. Nếu như ông nội biết được, sao có thể không chạnh lòng.

Cô biết, ngày mai Mặc Cảnh Y nhất định sẽ dẫn ông tư Mặc đến đòi người.

Một khi ông tư Mặc đến, vậy quyền hành của nhà họ Mặc sẽ thay đổi, mà Mặc Diệu Dương muốn quay trở lại lật ngược tình thế sẽ vô cùng khó.

“Xin lỗi, mợ hai, chuyện này tôi thật sự không giúp được.” Người đàn ông dứt lời thì đứng dậy rời khỏi.

“Nếu như ông tư Mặc trở lại, anh cảm thấy anh còn có thể có cuộc sống an nhàn như vậy ở khu cấm hay không?” An Đình Đình nheo mắt, hét về phía bóng lưng đó.

Bước chân của người đàn ông đó hơi khựng lại, nhàn nhạt nói: “Cô thật sự cho rằng, người trong nhà tổ của nhà họ Mặc này, đều giống như cô, không biết trông khu cấm này có người ở sao?”

“...”An Đình Đình nghe vậy, trong lòng bừng tỉnh.

Mắt của cô mở lớn, ánh mắt nhìn theo anh ta đang rời khỏi, dường như còn nghe thấy một tiếng này của anh ta giống như tiếng cười nhạt như có như không. Giống như đang cười nhạo sự ngu ngốc và ngây thơ của cô.

Nhưng hiện nay bên cạnh cô không có ai đáng tin để giúp đỡ ông cụ, Mặc Diệu Dương không thể liên lạc được, những người bạn từ nhỏ đó của anh cũng đều có việc quấn thân. Cô một mình ở nhà tổ, thân đơn lực mỏng.

Hôm nay lúc ông nội đang ở trạng thái bình thường gặp được Mặc Cảnh Y, chuyện này ngộ nhỡ Mặc Cảnh Sơn trở về, theo tác phong vừa cường thế vừa bá đạo của ông ta. Cô không biết nên xử lý như thế nào nữa.

Cô nghĩ không thông, bèn lớn tiếng nói với theo bóng đen đang xa dần kia: “Tôi nếu như là anh, tôi nhất định sẽ báo ân. Chứ không phải giống như anh thế này, trốn ở một bên, giương mắt nhìn ân nhân của mình trong lúc nguy nạn mà lại không giúp gì!”

Câu nói này đã có sự trách móc rõ ràng. Nhưng bóng dáng đó vẫn biến mất ở trước mặt cô...

Về đến Thủy Sam Uyển, An Đình Đình nằm trên giường, lật qua lật lại mà không ngủ được.

Trong đầu toàn là vấn đề nên giải quyết ông tư Mặc như thế nào.

Vào lúc này, messenger trên điện thoại nhận được một tin nhắn. Phản ứng đầu tiên của An Đình Đình chính là liệu có phải là Mặc Diệu Dương hay không. Mở ra xem, lại là một thông báo yêu cầu xác nhận yêu cầu kết bạn.

Tên là Tiểu Lâm Nhi, An Đình Đình ấn vào tường, đó là hình của Cốc Nhược Lâm.

Suy nghĩ trăm bề cũng không hiểu. Cốc Nhược Lâm bây giờ không phải bị Tang Nham bắt cóc rồi hay sao, cô ta từ đâu tìm ra số messerger của cô? Còn nữa, tín hiệu bên đó thật sự được sao?

Cô mở ib ra, yên lặng chờ đợi tin tức của đối phương. Nhưng, vài phút sau, đối phương giống như không tồn tại, một tin nhắn cũng không có gửi tới.

An Đình Đình hết kiên nhẫn, gửi một tin nhắn qua: “Cô là ai?”

“...” Vài phút trôi qua, đối phương vẫn không có hồi âm.

Dứt khoát tắt điện thoại, cưỡng ép mình đi ngủ.

Ngày hôm sau khi An Đình Đình tỉnh dậy, việc đầu tiên chính là giở điện thoại ra xem, mà biểu tượng của Tiểu Lâm Nhi đó vẫn sạch sẽ, không có bất kỳ tin nhắn nào gửi đến.

Trong lòng thấy kỳ lạ. Cô ta tại sao làm như thế? Lẽ nào có người đang giám sát cô ta, hay là Mặc Diệu Dương đã tìm thấy cô ta rồi.

Chắc không đâu, Mặc Diệu Dương nhìn thấy vết sẹo chằng chịt của cô ta, sẽ mềm lòng, nối lại tình cũ với cô ta sao?

Nhổ vào! Sao có thể như thế chứ. An Đình Đình vỗ vỗ đầu của mình, nếu như là trước đây, cô có thể thật sự sẽ suy nghĩ linh tinh như thế. Nhưng bây giờ, cô hoàn toàn có thể tin tưởng, Diệu Dương tuyệt đối không thể làm như thế.

Còn cái khác... Bỏ đi. Vẫn là ứng phó chuyện trước mắt quan trọng hơn.

Dự đoán của An Đình Đình gần đúng, ông tư Mặc quả nhiên đến rồi. Khi người làm đến thông báo, ông tư Mặc đã ở cửa lớn của nhà tổ nhà họ Mặc. Cô còn một ít thời gian để sắp xếp bước tiếp theo.

Trước tiên đi xem Mặc Viên Bằng. Bác Trương ở bên ngoài canh chừng, sau khi nhìn thấy An Đình Đình, cung kính gật đầu: “Mợ hai.”

“Bác Trương, tình trạng của ông tốt thế nào rồi?”

“Lúc tốt lúc xấu.” Mặt mày Trương Hữu Long lộ vẻ ngưng trọng.

“Được rồi.” An Đình Đình gật đầu, nói: “Ông tư đã đến nhà tổ rồi.”

“Tôi bây giờ qua đó cản lại.” Trương Hữu Long nói.

“Đừng.” An Đình Đình ngăn ông ta lại: “Bác Trương, bác không cần đi. Ông tư Mặc là người có lệ khí rất nặng, bác không có cản được ông ta đâu. Với cả, thân phận của bác ở trong nhà tổ, chỉ là người hầu của ông nội, ông ta sao có thể đặt bác vào trong mắt chứ. Bác đi, hoàn toàn không có bất cứ hiệu quả gì cả.”

An Đình Đình nhớ đến lần đầu tiên gặp mặt với ông tư Mặc thì bị cuồng bạo và kiêu ngạo của ông ta làm cho chấn động. Ông ta biết rõ cô có thân phận người phụ nữ của Mặc Diệu Dương, còn hung hăng quất bản thân mấy roi. Nếu như bác Trương đi, nói không chừng ông ta sẽ trực tiếp rút súng bắn.

“Bác Trương, bác ở đây trông chừng, không cho phép bất cứ ai vào. Đây chính là chuyện duy nhất bác phải làm ngày hôm nay.”

“Được, tôi nghe theo mợ hai.”

An Đình Đình từ biệt bác Trương, lại đi đến phòng của Mặc Diệu Phong.

Cô đứng ở bên giường, nắm chặt tay của Diệu Phong, hy vọng như thế có thể truyền đến lực lượng rất nhiều. anh cả Diệu Phong là người thực vật, sống hay chết đối với ông tư Mặc mà nói, chắc đều không có uy hiếp gì. Vì thế, anh ta chắc sẽ an toàn.

“Anh Diệu Phong, anh yên tâm đi. Trước đây anh nói với em, sẽ mãi mãi bảo vệ em. Mà bây giờ, là lúc Đình Đình báo đáp anh. Mặc kệ ông tư sẽ dùng thủ đoạn gì, em đều sẽ không để ông ta được thành công!”

Thật ra câu nói này, nói ra cũng chỉ là an ủi chính mình mà thôi.

Ông tư Mặc hôm nay nhất định có chuẩn bị mà đến, mà cô sao có thể dựa vào sức của một người mà ngăn cản được ông ta chứ? Ông ta nhất định sẽ yêu cầu thả Mặc Chấn Ngôn ra. Mặc Chấn Ngôn bị nhốt lâu như thế, sợ rằng sớm đã mất đi ý chí rồi. Ông tư muốn cái gì, liệu không được hay sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.