Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 379: Chương 379: Nhất kiến chung tình




An Đình Đình nhìn chăm chú, vậy mà lại là anh ta.

Muộn như rồi sao anh ta lại đến đây, biệt thự của Tang Nham có chút giống với nhà cũ của nhà họ Mặc, bao quanh một khu đất rộng lớn, bên trong có nhiều biệt thự với nhiều phong cách khác nhau.

Tòa nhà mà An Đình Đình đang ở cũng là một biệt thự biệt lập, anh ta lại liều lĩnh đột nhập vào?

Cô nheo mắt, nhìn về anh ta, nói: “Anh Trần, muộn như vậy rồi anh đến chỗ tôi có chuyện gì sao?”

Trần Thân đi đến trước mặt cô. Vì chiều cao, anh ta hất cằm lên, vênh váo tự đắc, nhưng lại rủ mắt xuống nhìn An Đình Đình.

Mặc dù tư thế này có chút lố bịch nhưng lại tràn đầy sự thù địch.

An Đình Đình không khỏi tò mò. Cô và Trần Thân vốn sống hòa bình với nhau, tại sao anh ta lại nhìn với ánh mắt như vậy?

“Người phụ nữ bụng lớn, tốt nhất thành thật một chút cho tôi, Tang Nham không phải là người mà cô có thể dụ dỗ, quyến rũ, hãy đem cái chiêu này bỏ đi!” Trần Thân vừa lên tiếng, từ ngữ đã tràn đầy sự mỉa mai và cay nghiệt.

Mức độ xấu tính này gần như có thể so sánh với Qúy Đình Kiêu.

An Đình Đình sững sờ: “Anh Trần, câu này của anh có ý gì?”

Trần Thân khinh khỉnh khịt mũi, lại đến gần hơn một chút, mang theo sự cảnh cáo và đe dọa: “Ý của tôi rất rõ ràng, cô đừng giả ngốc với tôi.”

An Đình Đình nhướng mi nói: “Ý của anh là cảnh cáo tôi tránh xa Tang Nham?”

“Không sai.” Trần Thuận đánh giá cô từ trên xuống dưới, cổ lại chuyển về góc độ bình thường: “Cô là người phụ nữ của Mặc Diệu Dương, nên an phận thủ thường, cô còn mang thai con của anh ta, cho dù anh ta có chết thì cô cũng không nên đứng núi này trông núi nọ. Cô không cảm thấy hành động của cô rất đê tiện sao!”

Đê tiện? Ngực của An Đình Đình bốc lên một ngọn lửa, yêu kiều khiến trách: “Trần Thân, mong anh nói chuyện chú ý một chút. Tôi đê tiện? Vậy tất cả những việc mà các người làm được xem là gì? Bao nhiêu sinh mạng vô tội đều vì lòng tham của các người mà mất mạng. Nếu tôi là các người, lúc nửa đêm tỉnh giấc cũng sẽ bị bàn tay nhuốm đầy máu của mình dọa sợ!”

“Cô im miệng cho tôi!”

Trần Thân là một người không thể chịu đựng được những lời chỉ trích của người khác, anh ta hét lên một tiếng, nắm lấy cằm An Đình Đình, ngón tay đột nhiên dùng lực.

An Đình Đình chỉ cảm thấy xương quai hàm của mình sắp bị anh ta bóp nát, nhưng cô vẫn nghiến răng nghiến lợi, không để mình kêu đau.

Cô vẫn mở to mắt, không hề sợ hãi nhìn anh ta.

“Nghe rõ cho tôi người đàn bà bụng bự kia. Sự nghiệp của anh Nham vừa vĩ đại vừa thiêng liêng. Từ xưa đến nay việc tranh giành lãnh thổ là điều thường thấy. Đừng dùng cái suy nghĩ ếch ngồi đáy giếng của cô để vu khống cho anh Nham. So với chí lớn của anh ấy, mấy người các người mới là lũ chuột thật sự. Một đời chỉ muốn yên ổn trong cái vòng an toàn, không bao giờ biết làm gì cho dân tộc của mình.”

An Đinh Đình quả thật nghe đến mức sững sờ!

Đây có lẽ là những lời xuyên tạc nhất mà cô nghe trong cuộc đời này. Có thể thấy cái suy nghĩ này đã ăn sâu vào trong đầu óc của Trần Thuận, người khác làm sao có thể thay đổi được chỉ trong vài lời nói.

“Còn có, lần sau nếu để tôi nhìn thấy cô tiếp cận anh Nham thì đừng trách tôi không khách khí với cô.”

Trần Thân nói xong, lạnh lùng hừ một tiếng, đẩy An Đình Đình ra, cho dù lực đạo không quá lớn, nhưng An Đình Đình vẫn lảo đảo mấy bước mới đứng vững được.

Sau khi An Đình Đình đứng vững lại, không thể tin nổi nhìn anh ta.

Trần Thân lại không cảm thấy hành động của mình là sai, tiếp tục chế nhạo: “Mấy người phụ nữ như các cô, ai ai cũng là đồ dơ bẩn, xấu xa, nhìn thấy đàn ông là muốn dụ dỗ, hừ!”

Cuối cùng chỉ “hừ” một tiếng, dường như phun thẳng vào mặt An Đình Đình.

Hai má cô chợt nóng lên, nhìn ánh mắt vừa ghen vừa hận của anh ta rời khỏi người mình, cuối cùng quay người rời đi. An Đình Đình đột nhiên bừng tỉnh, ánh mắt này cô đã nhìn thấy rất nhiều lần trên khuôn mặt của Cốc Nhược Lâm và Sở Huệ Nhu.

Bọn họ ghen tỵ với việc cô và Mặc Diệu Dương ở bên nhau, mà ánh mắt này của Trần Thân lẽ nào là….

Ngày hôm sau, An Đình Đình được Tang Nham đưa ra khỏi biệt thự.

Rất tò mò tại sao anh ta lại đột nhiên đưa mình ra ngoài. Nhưng, có vẻ đây cũng là một cơ hội. Cô biết sợi dây chuyền trên cổ mình có gắn GPS, chỉ cần rời khỏi biệt thự của anh ta, Diệu Dương có thể nhận được tin tức.

Trong xe rõ ràng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng rầm rầm nhẹ của xe.

Phía sau xe chỉ có cô và Tang Nham, ngay cả Trần Thân cũng không có ở đó.

Chiếc xe đi về phía trước là không gặp bất kỳ sự cản trở nào, An Đình Đình do dự mấy lần mới hỏi điểm đến là ở đâu.

Tang Nham thu lại ánh mắt đang nhìn cảnh vật bên ngoài: “Sợ em ở nhà quá nhàm chán, nên đưa em ra ngoài đi dạo, em nhìn đi, ánh nắng bên ngoài thật đẹp.”

Anh ta lại dùng chữ “nhà”.

An Đình Đình nhìn theo ngón tay của anh ta, nhìn ra bên ngoài. Quả thật là như vậy, ánh mặt trời rất ấm áp.

Thời tiết ở đây ấm hơn một chút so với thành phố G. Mà lúc này đang là tiết xuân, khắp nơi đều là tiếng chim hót, hoa cỏ đua nở.

Có vẻ như đây không phải là con đường đi vào khu vực trung tâm thành phố, mà là đường ra vùng ngoại ô.

Trong lòng An Đình Đình rất bất an, không biết rốt cuộc anh ta có dụng ý gì. Bàn tay bất giác vuốt ve sợi dây chuyền đeo trên cổ. Lúc đi ra ngoài, cô không nhìn thấy Tang Nham dẫn theo bao nhiêu người, cũng có nghĩa chỉ là đơn thuần đi ra ngoài, không phải là mai phục.

Hi vọng Diệu Dương sẽ tìm ra được chỗ cô đi đến nhanh chóng đến cứu cô. Cô sẽ không cần phải sống ở cái nơi ma quái này với tâm trạng nơm nớp lo sợ nữa.

“Em đang nghĩ gì vậy?”

Đột nhiên, Tang Nham lên tiếng hỏi

Cơ thể An Đình Đình khẽ run lên, nhìn thấy khóe miệng của người đàn ông cong lên, khuôn mặt cười như không cười.

Lắc đầu, cười: “Không có gì.” Bàn tay cũng lặng lẽ đặt xuống.

“Sợi dây truyền trên cổ của em là ai tặng cho em?” Ánh mắt của Tang Nham lại nhìn vào cổ cô.

“….” Trong lòng An Đình Đình run rẩy, vội vàng nói: “Là của tôi.”

“Vậy sao?” Người đàn ông đột nhiên tiến lại gần, giơ tay lên, nắm lấy sợ dây chuyền trên cổ cô, ngón tay xoa xoa.

An Đình Đình lùi về phía sau: “Mong anh cách tôi xa một chút.” Nói xong, giơ tay lên hất tay anh ta ra.

Tang Nham cười, cũng không có thêm động tác gì, nhưng trên mặt lại hiện lên sự mất mát: “Đình Đình, em không tin tưởng anh như vậy sao?”

An Đình Đình hơi nhướng mày, nói: “Tin tưởng anh cái gì?”

“Chỉ cần em đồng ý, tôi sẽ để em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này!” Người đàn ông quay đầu lại, ánh mắt thâm thúy.

“Tang Nham, anh không cảm thấy suy nghĩ này của anh quá đơn giản sao.” An Đình Đình chỉ cảm thấy nực cười.

“Nói như thế nào.” Ánh mắt của người đàn ông vẫn không di chuyển, nhìn chằm chằm về phía trước.

An Đình Đình cong khóe miệng: “Nói đúng ra, anh và tôi mới chỉ gặp nhau có 2 lần, chả lẽ….haha, anh đừng nói với tôi anh đã yêu tôi, tôi lại không phải là cô gái nhỏ mới bắt đầu yêu đương.”

“Anh là nhất kiến chung tình(*) sao?”

Nhất kiến chung tình: Yêu đương từ cái nhìn đầu tiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.