Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 202: Chương 202: Nỗi đau sâu sắc




Sau khi An Đình Đình biết chuyện này, cô thực sự vô cùng sốc.

Chẳng trách, Mặc Diệu Dương bất luận thế nào cũng không buông tha cho Mặc Diệu Long. Hoá ra là đứa em gái ruột song sinh của anh đã bị tàn hại khi còn trong tã rồi.

Điều này cho thấy, Mặc Diệu Dương có thể tồn tại sống tiếp, là một chuyện không dễ dàng đến nhường nào.

An Đình Đình càng lúc càng đau lòng cho người đàn ông số phận long đong này.

Hiện trường duy trì nguyên trạng.

Đây là do Mặc Diệu Dương đã đặc biệt dặn dò.

Anh phải từng bước từng bước dày vò Mặc Chấn Ngôn trên tinh thần.

Nhìn thi thể con trai ruột của ông ta nằm ở trước mắt ông ta. Mở mắt trơ trơ nhìn người phụ nữ ông ta yêu, chảy cạn máu tươi cho đến chết ở trước mặt ông ta.

Trong lòng An Đình Đình biết, Mặc Diệu Dương sở dĩ không có tận tay giết ông ta, trong đó chắc chắn có một nguyên nhân, chính là dù sao ông ta cũng là người sinh ra anh.

Trên đường về, Mặc Diệu Dương trở nên rất trầm mặc.

Anh bảo Quý Đình Kiêu đưa An Đình Đình ngồi xe thân thiện với môi trường về, còn anh thì lao vào đêm đen mà chẳng hề quay đầu lại.

“Lên đi, tôi đưa cô về trước.” Quý Đình Kiêu muốn dìu cô.

An Đình Đình sao có thể về một mình được, trái tim của cô đều bị người đàn ông đó quấn chặt rồi.

“Không cần đâu, tôi cũng đi bộ về.” An Đình Đình lắc đầu, từ chối lên xe.

Quý Đình Kiêu muốn nói gì đó lại dừng, nhưng cuối cùng anh ta vẫn bảo xe tự đi, anh ta nói: “Tôi đi cùng cô.”

An Đình Đình nhìn anh ta một cái, không nói gì, sau đó ánh mắt liên đuổi theo thân ảnh ở phía trước kia, đi qua đó.

Thành phố G lúc này, đã bước vào chớm thu.

Bởi vì nhà tổ họ Mặc vốn đã thanh mát, lại cộng thêm gió mát của ban đêm từ từ thổi qua, lá cây xào xạc, mang đến cho người khác một cảm giác cô đơn lạnh lẽo.

Bước chân của Mặc Diệu Dương, nhanh hơn trước đây.

Lúc trước, người đàn ông này cho dù là lúc nào đi nữa, đều mang cho người khác một sự bình tĩnh hoà nhã, chín chắn nắm chắc phần thắng trong tay, một cảm giác nội liễm thu mình. Nhưng mà hôm nay, bước chân của anh rất nhanh, giống như đang chạy đua với thời gian vậy, lại giống như là đang tránh né cái gì đó, bước chân còn hơn cả chạy trốn nữa.

An Đình Đình vốn muốn đuổi theo, bất kể xảy ra chuyện gì, cô hy vọng mình đều ở bên cạnh của anh. Nhưng mà nghĩ lại, đây không phải là lúc, có lẽ vào lúc này, anh thực sự cần ở một mình một lát.

Quý Đình Kiêu nhìn ra được tâm tư của cô, cũng đề nghị nói: “Để anh ta yên tĩnh một mình đi.”

An Đình Đình gật gật đầu, không có nói gì.

Cô cứ như vậy, từ từ mà giẫm lên dấu chân Mặc Diệu Dương đã đi qua, từng bước từng bước tiến về phía trước.

Có thể tưởng tượng được, huyết hải thâm thù cuối cùng cũng báo được rồi, nhưng tâm trạng của anh cực kỳ phức tạp. Bởi vì, có một điểm là không thể thay đổi được, cho dù mấy người đó có chết hết rồi đi nữa, cũng không đổi lại được tính mạng của mẹ Mặc, cũng không đổi lại được sự bình an của Mặc Diệu Phong. Cũng vĩnh viễn không thể xoá nhoà được nỗi đau sâu sắc trong lòng của Mặc Diệu Dương...

Cửa Thuỷ Sam Uyển, An Đình Đình ngừng bước chân, nói: “Cảm ơn anh”

Quý Đình Kiêu gật gật đầu, nhìn sâu vào cô một cái, giống như là có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ nói một câu: “Đi vào đi, đi tìm anh ta đi”

Nói xong, anh ta liền quay đầu, đi về hướng Lưu Thuỷ Uyển.

An Đình Đình cũng quay người, đi vào Thuỷ Sam Uyển.

Chỉ là, cô vốn không biết, người đàn ông đang bước nhanh đó đột nhiên ngừng bước chân lại, quay đầu nhìn vê hướng cô rời đi, một ánh mắt thật sâu...

An Đình Đình tìm thấy anh ở phòng ngủ chính của Thuỷ Sam Uyển, cũng chính là phòng ngủ của Tần Nhan trước đây.

Đèn trong nhà không được bật lên toàn bộ. Từ chỗ sáng sủa ở dưới lầu cho đến đây, có một cảm giác u tối mờ mịt.

Người đàn ông đó ngồi trên ghế, yên tĩnh nhìn chăm chăm vào bức ảnh người phụ nữ mặc sườn xám màu đỏ được treo trên vách tường ở trung ương đại sảnh.

Người phụ nữ trong bức ảnh, dịu dàng điềm tĩnh. Ngũ quan đẹp như tranh vẽ, môi đỏ răng trắng. Quả thật có một loại chất thơ tinh tế của người phụ nữ Giang Nam. Có lẽ sẽ có nhiều người giống như tâm trạng của An Đình Đình lúc này, một người phụ nữ đẹp như vậy, đời này thật sự là rất đáng tiếc.

“Diệu Dương.” Cô đi đến bên cạnh anh, dịu dàng gọi một tiếng.

Người đàn ông không có đáp lại, ánh mắt của anh quá đỗi chuyên chú. An Đình Đình phát hiện, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Mặc Diệu Dương lộ ra loại ánh mắt hoàn toàn không có sự sắc sảo như vậy.

Mang theo một chút quyến luyến, mang theo một chút ÿ lại, hoàn toàn không có sự kiêu ngạo bệ vệ, lạnh nhạt thờ ơ của thường ngày.

Phải a! Mỗi một người đàn ông đều có một mặt yếu đuối của anh ta. Chỉ là có người tuỳ ý thổ lộ ra, còn có người thì cật lực ấn giấu kìm chế. Hiển nhiên Mặc Diệu Dương thuộc về cái sau.

An Đình Đình dời tầm mắt qua, phát hiện yết hâu của người đàn ông đang cuồn cuộn lên xuống nhẹ nhàng. Giống như chỉ cần anh mở miệng, thì thanh âm đó sẽ nghẹn ngào vậy.

Cô không hy vọng anh như vậy. Cô hy vọng, lúc anh vui vẻ, sẽ chia sẻ tâm trạng vui vẻ cho cô. Lúc không vui, có thể dựa trên vai của cô, thổ lộ tâm sự cho cô nghe.

Chứ không phải như bộ dạng bây giờ, không nói không rằng, khiến người ta đoán không thấu.

Không biết tại sao, An Đình Đình đột nhiên cảm thấy có một trận chóng mặt.

Tay của cô, nhẹ nhàng vịn trên tay nắm của ghế. Một lúc sau, người đàn ông ngước mắt lên, giống như là hồi thân lại, bàn tay lớn ôm lấy eo cô, để cô ngồi trên đùi mình.

“Diệu Dương, đừng như vậy...” Trái tim An Đình Đình đột nhiên đập lên điên cuồng.

Cô muốn đứng dậy khỏi chân của người đàn ông, nhưng vòng tay của người đàn ông đã ôm chặt lấy eo cô.

“Đừng nhúc nhích.” Giọng nói của Mặc Diệu Dương trầm thấp và khàn khàn.

Nghe vậy, An Đình Đình quả nhiên không nhúc nhích nữa.

Người đàn ông vòng qua eo cô, ôm chặt lấy cô, đôi cánh tay càng lúc càng chặt. An Đình Đình chỉ đành ôm lấy cổ anh, nép khuôn mặt mình vào lồng ngực của anh.

Bọn họ cứ như vậy mà yên tĩnh ôm lấy nhau, lặng lẽ yêu thương nhau.

Thời gian êm đềm như thể, ngày tháng thâm tình như thế.

An Đình Đình nghĩ, nếu như cả đời này, có thể cùng anh đầu bạc răng long như thế này, cũng là một loại hạnh phúc.

Đột nhiên, một thanh âm không được hài hoà cho lắm vang lên. Tuy âm thanh không lớn, nhưng hai người ôm nhau đều có thể nghe thấy.

“Rột rột...rột rột....

Khuôn mặt An Đình Đình lập tức đỏ bừng!

Bụng của cô đang kháng nghị rồi!

Quả nhiên, bên tai cô nghe thấy tiếng cười thâm trầm của người đàn ông.

“Ồ, đúng rồi, em còn chưa ăn tối” Mặc Diệu Dương nói.

An Đình Đình không biết nên nói thế nào nữa, mặt đỏ bừng, nấp trong lồng ngực của người đàn ông.

Mặc Diệu Dương đỡ người cô dậy, bản thân mình cũng đứng dậy, nói: “Đi thôi, chúng ta xuống dưới ăn cơm” Nói xong, anh túm lấy tay của cô, đưa cô ra khỏi phòng.

Không biết có phải là cảm xúc của người đàn ông còn chưa hồi phục, hay là vì nguyên nhân nào khác. Tóm lại, An Đình Đình rất không thích Mặc Diệu Dương như vậy.

Anh mỉm cười lịch sự mà lại không mất đi sự khách sáo với cô, cũng sẽ nói cảm ơn khi cô đưa dụng cụ ăn tới. Hơn nữa, lúc nghỉ ngơi, Mặc Diệu Dương ngủ ở dưới lầu.

Anh không giống như trước đây, bất luận thể nào đều phải quấn lấy cô, ngủ cùng với cô.

Nói trong lòng không mất mát, chính là giả.

An Đình Đình đi một bước quay đầu một cái mà lên lầu, hy vọng người đàn ông đó có thể nhìn thấy ánh mắt của cô. Nhưng, thứ cô nhìn thấy, chỉ là bóng ảnh kiên quyết đi về phòng của người đàn ông...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.