Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 401: Chương 401: Ông ngoại tần phong 2




Đối với chuyện hẹn gặp bí mật này của Tần Phong, An Đình Đình không nhắc đến một chữ.

Chỉ làm một vãn bối, nói một số lời như quan tâm, hỏi han cái thứ. Ví dụ, Tần Phong bây giờ có khỏe không, cuộc sống của Tần Phong như thế nào... những vấn đề trong cuộc sống.

Sự khen ngợi trên mặt của Tần Phong càng lúc càng sâu.

Ông ta nhấp một ngụm trà, mở miệng nói: “Đình Đình, lẽ nào cháu một chút cũng không tò mò, tại sao ông không đến nhà họ Mặc, mà lại bí mật hẹn gặp cháu ở đây sao?”

An Đình Đình hơi sững người. Bỗng nhiên, cô mỉm cười, giọng nói không mất đi phép lịch sự: “Ông ngoại, đây sợ là chuyện riêng của ông. Mặc dù cháu cũng quan tâm, nhưng cháu dù sao cũng là vãn bối, sợ mạo phạm đến ông.”

Một câu nói khiến Tần Phong tâm phục khẩu phục.

Ông cụ khẽ gật đầu, nói: “Chẳng trách Diệu Dương đều ở trước mặt ông khen cháu thông minh, xem ra quả nhiên là vậy.”

“...”An Đình Đình nghe thế thì hơi ngây ra.

Lẽ nào Diệu Dương thường xuyên liên lạc gặp mặt ông ngoại sao? Thế nào cô trước nay chưa từng nghe anh nhắc đến.

Tần Phong mỉm cười, nói: “Ông sớm đã không còn quan hệ gì với nhà họ Mặc. Nhưng, nói cho cùng Diệu Dương cũng là cháu ngoại của ông, ông không thể bỏ mặc nó không quan tâm không hỏi han được. Nhưng, ông với nó đã hứa ba điều, ông với nó gặp mặt chỉ có thể tiến hành bí mất, bất cứ ai cũng không thể biết. Với Diệu Phong cũng như thế. Chỉ là gần đây ông biết Diệu Dương không ở trong nước, mà thân phận của Diệu Phong cũng tưởng lộ rõ ràng, ông lúc này hẹn nó ra, nhất định sẽ bị người khác chú ý. Có điều, nói đi nói lại, Đình Đình, cháu thật sự rất thông minh, hơn nữa cũng rất gan dạ. Ông ngoại rất khâm phục cô gái như cháu. đáng tiếc, con gái của ông Tần Nhan năm đó nếu như có thể có một nửa sự thông minh và can đảm như cháu, sợ rằng sẽ không rơi vào kết cục như thế.”

Ông cụ nhắc đến chuyện cũ, bỗng lại cảm thản, đau trong lòng.

Bầu không khí bỗng trở nên đè nén và trầm u chưa từng có. Dù sao, sự ra đi của Tần Nhan thật sự quá đáng tiếc. Bà ấy trẻ như thế, lương thiện như thế. Đáng tiếc ông trời trêu ngươi.

An Đình Đình há miệng, muốn nói vài lời an ủi ông cụ. Nhưng, người chết là mẹ chồng của cô, người đối diện cô bây giờ là ông ngoại lần đầu cô gặp mặt, cô nên nói gì đây?

Cuối cùng, An Đình Đình cái gì cũng không nói. Chỉ lẳng lặng ở bên cạnh, chờ đại. Đợi đến khi bản thân Tần Phong không thể cứ mãi chìm đắm trong bi kịch trong thể vãn hồi, hoàn hồn lại.

“Đình Đình, khiến cháu chê cười rồi.” Tần Phong nhàn nhạt mỉm cười với cô.

An Đình Đình khẽ lắc đầu: “Ông ngoại, tuyệt đối đừng nói như thế.”

Tần Phong gật đầu, sau đó lấy ra vài văn kiện, đưa vào tay của An Đình Đình, nói: “Đình Đình, đây là những sản nghiệp của ông ngoại ở Giang Nam, cùng cổ phần của một số công ty ở thành phố G, ông đưa những thứ này cho cháu, coi như ít quà gặp mặt cho chắt chưa chào đời của ông.”

“... Ông ngoại, cái này sao có thể...” An Đình Đình vốn muốn từ chối, nhưng thái độ của ông cụ rất kiên quyết.

An Đình Đình phát hiện, trừ những sản nghiệp tương đối quan trọng ở Giang Nam, những giao dịch và cổ phần đó ở thành phố G, đều không phải nhỏ.

Cô cũng mới biết thì ra ông ngoại có sản nghiệp ở thành phố G. Mà những cơ cấu nổi tiếng, lại là người của nhà mình mở ra.

“Ông ngoại, những thứ này thật sự quá quý giá, cháu sao có thể nhận được.” An Đình Đình vẫn có hơi ngại nhận lấy.

Tần Phong mỉm cười, nói: “Đình Đình, những thứ này so sánh với nhà họ Mặc, đã ít hơn nhiều rồi.”

“Ông ngoại, ông đang nói gì vậy, chỉ cần là ông ngoại tặng, có ít cũng đáng quý.” An Đình Đình thuận theo lời của ông cụ mà nói.

Tần Phong khẽ gật đầu, vô cùng vui vẻ nói: “Vậy, như những gì cháu nói, những thứ này cháu đại diện lấy rồi.”

An Đình Đình sững sờ. Không ngờ, ông ngoại, vậy mà cũng hơi phúc hắc.

Nếu đã như thế, cô cũng không tiếp tục từ chối nữa, tránh cho khiến mình làm màu. Vì thế cô thu lại, cung kính cúi người với Tần Phong: “Vậy thì cảm ơn ông ngoại rồi.”

An Đình Đình biết, Tần Phong lần này đột nhiên đến thành phố G, tuyệt đối không thể đến tặng quà gặp mặt đơn giản như thế. Nhưng cô cũng không vội hỏi, như thế sẽ khiến cô rất không lịch sự.

Quả nhiên, Tần Phong mở miệng nói: “Đình Đình, sơ tuyển của Quan Bá Thiên đã thành công rồi, chuyện này cháu có cách nhìn gì?”

An Đình Đình suy nghĩ một lượt, nói: “Quan Bá Thiên con người này, bây giờ đã trở thành đối tượng được thế lực nước ngoài ủng hộ. Mà lần sơ tuyển này, ông ta có thế lực. Chúng ta cũng không kịp xử lý rồi.”

Tần Phong gật đầu, không cắt lời cô.

An Đình Đình nói: “Diệu Dương đi làm một chuyện rất quan trọng rồi, đợi sau khi anh ấy trở về, chúng cháu sẽ thương lượng đưa ra một phương án có thể một chiêu đánh bại Quan Bá Thiên...”

Đột nhiên! Tần Phong phất tay xuống, cắt ngang lời của An Đình Đình.

An Đình Đình dừng lại, nghi ngờ liếc nhìn ông cụ: “Ông ngoại, sao thế?”

Tần Phong sâu xa nói: “Đình Đình, nhà họ Quan ở thành phố G không phải lập tức có thể quật khởi. Muốn một chiêu chết địch, tính khả quan này không lớn, rất có khả năng sẽ phản tác dụng. Theo ông thấy, kế hoạch này không ổn.”

An Đình Đình suy tư một lát, hỏi: “Vậy ông ngoại, ý của ông là?”

“Không bằng giả bộ thất bại trước ông ta, khiến ông ta lờ là, tưởng ở thành phố G ông ta đã là gia tộc lớn nhất. Gia tộc nhỏ khác, ông ta sẽ không để vào trong mắt, từ đó có thể lấy lại ưu thế. Vào lúc ông ta mất cảnh giác và phong bị nhất, chúng ta dùng sức cho ông ta một kích. Cháu cảm thấy sao, Đình Đình?”

Lời này đã cảnh tỉnh An Đình Đình.

Nhà họ Quan quả thật không phải lập tức quật khởi lên, nếu nhà họ Quan ở thành phố G có thế lực, đằng sau lại có sự ủng hộ của Tang Nham. Muốn lập tức thu thập, quả thật có tính nguy hiểm rất lớn.

Nhưng nếu như làm giống như lời Tần Phong nói, có lẽ còn có chút một nắm chắc.

Tần Phong để chén trà trong tay sang một bên, từ từ nói: “Rất lâu trước đây, ông đến nhà tổ nhà họ Mặc thăm Nhan Nhan. Có từng tiếp xúc với Quan Bá Thiên này, tính cách của ông ta cực kỳ ngang ngược kiêu ngạo. Mà loại người này, rất dễ lơ là, có chút lợi là không quan tâm mọi thứ. Nếu không, thế lực nước ngoài cũng sẽ không tìm đến ông ta. Cho nên, Đình Đình, chuyện cấp bách chúng ta cần làm bây giờ là làm sao khiến nhà họ Mặc giả thua mà giống như thật!”

An Đình Đình đột nhiên hiểu một chuyện, cô gần như vô thức nói ra.

“Ông ngoại, ông lần này đến thành phố G... thật ra là đến giúp bọn chúng sao?”

Tần Phong sững ra, sau đó mỉm cười: “Đình Đình, cháu thật sự rất lương thiện!”

“Ông ngoại, cháu không có nghĩ sẽ cần ông giúp chúng cháu. Cháu chỉ hy vọng, ông có thể giống như ông nội, đều có thể an hưởng tuổi già, không bị những chuyện này làm phiền!”

Tần Phong nghe thấy, sắc mặt có hơi thay đổi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.