Long Đình Đình cùng đứa trẻ ở trên lầu ngồi một lúc lâu, mãi đến khi thằng bé ngủ thiếp đi thì mới xuống lầu.
Đến lúc này, Mặc Viên Bằng vẫn còn chưa rời đi.
Cô hơi cười đi qua, ngồi cạnh ông cụ: “Ông nội, mọi người đang nói gì vậy ạ?”
Mặc Viên Bằng cười híp mắt nói: “Chuyện liên quan đến nhà họ Tần.”
“Nhà họ Tần?” Long Đình Đình ngẩn người, lúc hiểu được thì gò má lập tức đỏ bừng lên. Cô cúi thấp đầu, như một cô bé làm chuyện sai bị bắt, nói: “Ông nội, lẽ nào người trách con vì đã từ chối yêu cầu của ông ngoại.”
“Không phải!” Mặc Viên Bằng nói
Long Đình Đình ngẩng đầu, có chút không tin những gì tai vừa nghe được. Cô biết rõ, mặc dù Mặc Diệu Dương đồng ý với cô, nhưng mà trong lòng anh thật ra thì vẫn hy vọng có thể giúp ông ngoại một lần. Chẳng qua sợ là cô sẽ tức giận phát hỏa, cho nên mới không nói thẳng ra.
Lẽ nào, ý của ông nội và cô đều giống nhau.
Quả nhiên, chỉ nghe Mặc Viên Bằng nói: “Lỗi là hy vọng của toàn bộ người nhà họ Mặc, ta với con đều giống như nhau, cũng không hy vọng bé con tuổi nhỏ mà muốn sống trong hoàn cảnh người lừa ta gạt. Thế nhưng, nhà họ Tần và nhà họ Mặc là người một nhà, chúng ta tuyệt đối không thể không để ý tới việc rắc rối của nhà họ Tần.”
Trong lòng Long Đình Đình, tim đập rộn ràng.
Cô biết rằng, cho dù ông nội có ra quyết định gì, cô đều sẽ ủng hộ, dù sao thì cũng không còn đường lui. Dù sao, đứa trẻ họ Mặc này, đều phải nghe theo quyết định của người lớn tuổi nhất nhà họ Mặc.
“Cho nên, ta dự định để Vân Lang thay thế Minh Lỗi đi làm chuyện này.”
Mặc Viên Bằng vừa nói xong, lập tức khiến Long Đình Đình thở dài một tiếng!
Nói cô ích kỷ cũng được, nói cô hung ác cũng được. Chỉ cần là vì đứa trẻ này, cô sẵn sàng gánh vác hết tất thảy mọi việc!
Bầu không khí thoải mái hơn chút, trong lòng Long Đình Đình cũng không còn có thấp thỏm nữa.
Đột nhiên! Có người vội vã chạy như bay tới Thủy Sam Uyển, mang đến một tin làm người ta hoảng sợ.
“Tần Phong ở sân bay đã bị tập kích”!
“Ngươi nói sao?” Mặc Diệu Dương lập tức đứng lên, khó tin đứng lên hỏi.
“Ở đâu? nhà hay bệnh viện?” Long Đình Đình cũng hốt hoảng.
Mặc Viên Bằng cũng là bị tin tức này kinh sợ, sau đó cùng Mặc Diệu Dương và Long Đình Đình đi đến bệnh viện hỏi thăm tình tình. Vốn là, Mặc Diệu Dương muốn cho Mặc Viên Bằng ở nhà chờ tin, thế nhưng ông cụ vẫn khăng khăng muốn đi.
Bên ngoài phòng cấp cứu của bệnh viện, có nhiều cảnh sát đang ngồi chờ.
Mặc Diệu Dương vừa đến, liền cùng cảnh sát nói chuyện về tình hình lúc đó.
Thì ra, Tần Phong khi đến sân bay, liền bị bắt bởi những thể loại ngoài vòng pháp luật. Theo như màn hình giám sát lúc đó, những người này không muốn làm tổn thương người khác, nhưng cũng không đơn giản giống như là cướp của. Ngược lại còn giống như là muốn bắt cóc ông ta.
Nào ngờ, ông ta không muốn phối hợp. Còn giống như là đã nhận ra một người trong số đó có ý định bắt cóc, những người đó chắc trong lòng cũng rất sợ hãi, cho nên mới quyết định giết người diệt khẩu!
May mắn thay cảnh sát đã kịp thời phát hiện, kẻ bắt cóc đã trốn thoát, Tần Phong bị thương nặng lập tức được đưa đến bệnh viện cấp cứu. Từ giấy tờ tùy thân có thể phát hiện, là người thân nhà họ Mặc, chỉ sau đó mới liên lạc với nhà anh.
Sau khi hiểu rõ tình hình, Mặc Diệu Dương đã sắp xếp người đưa Mặc Viên Bằng về nhà trước. Anh và Long Đình Đình ở lại chờ tin tức.
Cuộc phẫu thuật kéo dài đến tận nửa đêm, những người bị thương nặng và bất tỉnh đều được đẩy ra ngoài.
Mặc Diệu Dương bước tới tìm hiểu tình hình, bác sĩ gỡ kính xuống nói: “Cậu hai, vết thương của ông ta hơi nghiêm trọng. Phần quan trọng và yếu ở thắt lưng bị vũ khí sắc bén làm chấn thương, máu chảy rất nhiều. Hiện cấp cứu xong đã không còn đáng ngại, không sao cả. Tuy nhiên, cần một thời gian dài để phục hồi sức khỏe. Dù gì thì tuổi cũng đã cao rồi.
Nghe vậy, Mặc Diệu Dương trong lòng an tâm một chút, chỉ cần không tổn thương đến mạng, những chuyện khác đều dễ dàng rồi, anh gật đầu, khẽ nói: “Cảm ơn!”
Bác sĩ gật đầu: “Vâng.” Sau đó, liền quay người rời đi.
Long Đình Đình đi ra khỏi phòng bệnh, hỏi Mặc Diệu Dương: “Đã biết ai làm ra chưa?”
Mặc Diệu Dương lắc đầu: “Vẫn chưa, tất cả đều đeo mặt nạ, lên kế hoạch rất tỉ mỉ. Anh nghi ngờ rằng bọn họ không phải đến từ thành phố G.”
“Ý của anh là...” Long Đình Đình do dự muốn nói gì đó nhưng rồi dừng lại, sợ rằng những gì mình định nói sẽ đúng.
“Là người của Giang Nam, rất có thể... là người của nhà họ Tần!”
“Hả…” Long Đình Đình bất ngờ che miệng lại.
Cô luôn cho rằng ông nội đem chuyện này, nghiêm trọng hóa vấn đề lên. Làm sao một gia tộc lớn như nhà họ Tần, lại không có người thừa kế thích hợp. Cho nên cô đương nhiên bác bỏ. Bây giờ như thế này, nhà họ Tần như vậy mà lại thuê kẻ giết người, đơn giản là rất... quá đáng!
“…Tất cả đều là lỗi của em… Em nên hứa với ông ngoại…” Long Đình Đình không thể tự trách lương tâm của mình, nước mắt rơi xuống. “Làm sao em có thể ích kỷ như vậy, hoàn toàn không để ý đến tình cảm của ông ngoại...”
“Diệu Dương... Em xin lỗi, thật sự xin lỗi...”
Mặc Diệu Dương nhìn cô khóc, ôm cô vào lòng. “Bé cưng, em không cần phải tự trách mình, chuyện này không phải do em. Cho dù em đã hứa với ông, ông vẫn sẽ bị tổn thương bởi chúng... Nếu thực sự là lỗi của em, thì lỗi đáng ra thuộc về anh. Anh đã không nghĩ về điều đó, anh nên tự mình tiễn ông về. “
Hiện tại Tần Phong bị thương nặng bất tỉnh, không thể cung cấp chứng cứ cho cảnh sát, Long Đình Đình và Mặc Diệu Dương kiên nhẫn chờ trong phòng bệnh, Mặc Diệu Dương cũng đã bố trí một số vệ sĩ ở bên ngoài để bảo vệ an toàn cho ông.
Cuối cùng giữa trưa ngày hôm sau. Tần Phong tỉnh lại.
Mặc Diệu Dương và Long Đình Đình vội vàng bước tới, thăm hỏi, chỉ là lúc này Tần Phong vẫn còn rất yếu, khó có thể nói được một câu trọn vẹn.
Long Đình Đình nói: “Ông ngoại, không sao đâu, ông đừng nói gì cả, bây giờ hãy nghỉ ngơi thật tốt. Khi khỏe hơn, ông hẵng nói cho chúng con biết tất cả mọi thứ. Có Diệu Dương, sẽ không tha cho những người đã tổn thương ông, muốn rung chuyển nhà họ Tần!”
Tần Phong tuy không nói được, nhưng nghe rõ mọi lời của Long Đình Đình. Ông ta mệt mỏi cười nhẹ gật đầu.
Long Đình Đình suy nghĩ một chút, sau đó lại nói thêm một câu, nói: “Ông ngoại, đừng lo lắng, chuyện của Nhà họ Tần... Nhà họ Mặc chúng ta, sẽ xử lý hết!” Nói xong, cô và Mặc Diệu Dương nhìn nhau
Đôi môi gợi cảm của Mặc Diệu Dương nở nụ cười tạo cảm giác nhẹ nhõm, anh duỗi tay ra, vòng tay qua vai cô, “Bé cưng, đừng lo lắng, có anh ở đây, đứa con của chúng ta sẽ không có chuyện gì.”
Vừa nghe tin Tần Phong đã tỉnh, Mặc Viên Bằng vội vàng lập tức đến bệnh viện.
Mặc dù không thể nghe ông cụ nói chuyện, nhưng hai người già đó, có thể biết tất cả những gì họ muốn nói bằng cách giao tiếp bằng mắt!
Mặc Diệu Dương đã mở một cuộc điều tra về cuộc tấn công của Tần Phong, cuối cùng, sau một tuần, mọi thứ đã có manh mối.