Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 410: Chương 410: Quân chết đi sống lại




Sau khi Mạc Ninh Thanh vào trong lều, Tiêu Quân cũng không vội vã vào trong một cái lều khác.

Sau khi cái lều của Mạc Ninh Thanh kéo khóa kéo lại, sắc mặt của anh ta có chút thay đổi, anh ta dập tắt đống lửa rồi đi đến bên cạnh vách núi nhìn thoáng qua phía dưới chân núi.

Sau đó lại đưa tay ra nhìn đồng hồ, đã hơn mười hai giờ đêm rồi.

Quả nhiên một giây sau giữa sườn núi có ba ngọn đèn pin cầm tay sáng chói sáng lên...

Chiều ngày hôm sau.

Mấy chiếc xe hơi lái ra từ khỏi nhà họ Long chạy về phía ngọn núi của Tiêu Quân đã nói, người của nhà họ Long đều mang theo biểu cảm nặng nề, lông mày nhíu chặt lại với nhau.

Hóa ra là Tiêu Quân dẫn theo Mạc Ninh Thanh đi ra ngoài từ tối hôm qua cho đến bây giờ cũng đều chưa trở về, đồng thời điện thoại vẫn luôn ở trong trạng thái không cách nào liên lạc được, nhà họ Long sợ là hai người đã xảy ra chuyện gì đó, vội vàng phái người đi tìm kiếm.

Ba mẹ của Tiêu Quân cũng gấp đến độ giống như là kiến bò trên chảo nóng, không biết đâu mà lần.

Không có người nào dám suy nghĩ chuyện theo hướng xấu nhất, nhưng mà sau khi tìm kiếm cả một tuần lễ vẫn không có chút tin tức nào, cảnh sát cũng đã sớm tham gia hỗ trợ tìm kiếm hai đứa trẻ bị mất tích.

Ở dưới chân núi có một cái thác nước chảy xiết, ở bên sông có một đôi giày nam, sau khi cảnh sát mang về nhà họ Long để nhận diện, đúng là giày của Tiêu Quân.

Nói cách khác, hai người đã gặp nạn rồi!

Thác nước ở phía dưới chảy vô cùng xiếc, một khi bị ngã vào trong đó thì tuyệt đối không có khả năng có kỳ tích còn sống sót.

Việc đã đến nước này rồi, cảnh sát cũng chỉ có thể nói mong gia đình bớt đau buồn.

Trước linh đường của nhà họ Long đều là tiếng khóc than.

Vốn dĩ là một chuyện làm cho người khác rất vui mừng, lại không ngờ đến lại biến thành như thế này.

Trong nhóm người khóc tang, An Giai Kỳ cũng mặc đồ tang cúi đầu đứng ở một bên, giả vờ như là đang lau nước mắt. Cô ta nhìn xung quanh, phát hiện cũng không có người nào chú ý đến cô ta, sau đó mượn cớ rời đi.

Trong bóng đêm, cô ta đi đến địa điểm đã hẹn sẵn, đưa số tiền còn lại cho người đứng đầu của nhóm vệ sĩ đó, cô ta giảm giọng nói xuống đến mức thấp nhất: “Tôi hi vọng là các người nhanh chóng rời khỏi thành phố C, tốt nhất là có thể ra nước ngoài, dù sao thì số tiền đó cũng đủ để cho các người có một cuộc sống thoải mái cả đời.”

Sau đó An Giai Kỳ lại yên lặng không tiếng động trở về vị trí ban đầu của mình.

Trong lúc mọi người đang bị nhấn chìm vào trong đau khổ, chỉ nghe thấy một tiếng rít lên ở cửa, đám người không tự chủ quay người lại nhìn về phía phát ra âm thanh.

An Giai Kỳ cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa, vừa nhìn thấy cô ta lập tức bị dọa sợ chết khiếp.

Chỉ nhìn thấy Tiêu Quân và Mạc Ninh Thanh bình yên vô sự bước tới, hai người nắm tay nhau, mặc dù là quần áo ở trên người có chút rách nát, sắc mặt cũng có chút mệt mỏi, nhưng mà tổng thể mà nói cũng không có vết thương gì.

“A...”

Mọi người lập tức sợ hãi kêu lên.

Mà An Giai Kỳ thì cũng bị dọa đến sắc mặt tái xanh, mặt cắt không còn một giọt máu.

“Ma... có ma... mẹ ơi, cứu con với... có ma...” An Giai Kỳ bị dọa toàn thân đều đang run rẩy, cô ta muốn chui vào trong ngực của Long Chi Nguyệt.

“Không sợ, An An không sợ...”

Ông cụ Long tập trung nhìn vào, xác định hai người trước mắt là hai người đang sống sờ sờ, nước mắt rơi đầy mặt của ông ấy, liên tục gật đầu.

Bàn thờ được người giúp việc nhanh chóng phá hủy, vải trắng và tiền giấy cũng đều được thu lại.

Ông cụ Long hớp một ngụm trà làm thông thoáng cổ họng khô khốc, mở miệng chậm rãi nói: “Quân, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy.”

Tiêu Quân và Mạc Ninh Thanh liếc mắt nhìn nhau, trong mắt của cả hai đều có ý cười.

Sau đó Tiêu Quân gật đầu với Mạc Ninh Thanh.

An Giai Kỳ ở trong tầm mắt của Mạc Ninh Thanh, cả người vẫn còn đang run rẩy như cũ, cả đầu đều chôn ở trong ngực của Long Chi Nguyệt. Long Chi Nguyệt nhìn thấy Mạc Ninh Thanh dùng ánh mắt khinh miệt nhìn con gái ở trong lồng ngực của mình, bà ta không hề lưu tình chút nào mà trừng mắt nhìn lại.

“Cô, cô thật sự xác định cô gái ở bên cạnh của cô thật sự là con gái ruột của cô đúng không?” Mạc Ninh Thanh cũng không e ngại địch ý của bà ta đối với mình, cô lại nói như vậy.

Trên mặt của Long Chi Nguyệt lộ ra vẻ nghi ngờ, nhưng mà giọng điệu vẫn không thân thiện như cũ: “Cô Mạc, tôi không hiểu những lời nói này của cô là có ý gì.”

“Cô Nguyệt, cô không hiểu, nhưng mà chắc chắn là cô ta có thể hiểu được.” Mạc Ninh Thanh nói xong liền kéo khóe miệng xuống: “An Giai Kỳ, nhìn thấy chúng tôi đang sống sờ sờ, cô có cái gì muốn nói không?”

Sống lưng của An Giai Kỳ lại run lên.

Long Chi Nguyệt rõ ràng cảm nhận được “con” của mình đang sợ hãi, lòng thương của người mẹ làm cho bà ta tức giận, bà ta căm tức nhìn Mạc Ninh Thanh, cảnh cáo nói: “Cô Mạc, tôi coi cô là khách cho nên không muốn nói chuyện quá nặng với cô, nhưng mà tôi hi vọng là cô cũng có thể bớt phóng túng một chút.”

“Cảm ơn cô Nguyệt.” Mạc Ninh Thanh gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Tiêu Quân rồi nói: “Quân, vẫn là anh nói đi.”

Tất cả mọi người đều không hiểu ra làm sao, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Chẳng phải là phía cảnh sát đã căn cứ vào điều tra tại hiện trường và xác định hai người bọn họ đã rơi xuống thác nước và tử vong? Tại sao lại còn sống trở về, nhưng mà hình như là vẫn còn có một bí mật lớn gì đó cần phải tuyên bố.

Tiêu Quân nhìn quanh bốn phía, nói: “Thưa mọi người, chắc là mọi người cũng rất tò mò tại sao Long An An vẫn luôn không chịu ra gặp mặt người lạ hoặc là khách khứa ngoại trừ người nhà họ Long, bao gồm cả con.

Lúc đầu các người chỉ là tò mò, có lẽ là Tiểu Long Nữ thật sự ngại ngùng, nhưng mà thật ra thì ngay từ buổi tối ngày hôm qua cô ta đã tự mình mua chuộc vệ sĩ của nhà họ Long, muốn đưa hai người bọn con đến vực sâu khi mà con và Ninh Thanh không có chút phòng bị.”

Lời mới vừa nói ra làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Tất cả mọi người đều trở ngại thân phận của Long An An, ai cũng không dám đoán lung tung, những ánh mắt vừa kinh ngạc vừa bàng hoàng đều đặt ở trên người của An Giai Kỳ

An Giai Kỳ la to: “Anh... ngậm máu phun người.”

Đương nhiên là Long Chi Nguyệt không tin tưởng: “Quân, cô là cô của cháu, cô hi vọng là cháu tôn trọng cô, những lời nói này không thể tùy tiện nói ra.”

Tiêu Quân gật gật đầu nói: “Đương nhiên cô vẫn là người cô mà cháu vẫn luôn quý trọng nhất, nhưng mà cô gái được gọi là Long An An này lại không phải là người của gia tộc Long thị chúng ta, cô ta chẳng qua chỉ là một kẻ giả mạo mà thôi!”

“Anh... anh nói bậy!” Long An An nổi giận gầm lên một tiếng.

“À... tôi để cho cô tiếp tục giảo biện.” Tiêu Quân nói xong thì vỗ vỗ tay.

Không bao lâu sau ở bên ngoài có người dẫn một người đàn ông bị trói bước vào, trên mặt của người đàn ông xanh tím một mảng, hai tay còn bị trói chặt.

Anh ta vừa nhìn thấy An Giai Kỳ thì vội vàng quỳ xuống đất, lồm cồm bò về phía của cô ta, vừa bò vừa cầu khẩn nói: “Cô Long... cứu tôi... cứu tôi với... cô đã từng nói cô nhất định có thể bảo đảm tính mạng của tôi an toàn.”

An Giai Kỳ bị dọa đến hai chân đều đang run rẩy: “Anh anh là ai... anh đi ra đi, anh cút ngay cho tôi... tôi căn bản cũng không biết anh...”

Cô ta vừa lùi lại và dùng chân đá người đàn ông kia.

Long Chi Nguyệt nhìn thấy con gái của mình sợ hãi như thế lại đau lòng không thôi, vội vàng gọi người: “Người đâu, ném mấy cái thứ bẩn thỉu này ra bên ngoài đi.”

“Chờ đã.” Sao Tiêu Quân lại có thể để cho bà ta làm như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.