Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 421: Chương 421: Thanh giả tự thanh




Tiếng nhạc tuyệt vời vang lên.

Mặc Diệu Dương buông dụng cụ ăn trong tay xuống, mời An Đình Đình nhảy một bài.

Trong đại sảnh, ánh đèn dịu dàng mà lãng mạn. Mặc Diệu Dương nắm tay của An Đình Đình, nhẹ nhàng di chuyển theo nhịp điệu chậm rãi. Anh lo lắng cho thân thể của An Đình Đình, chỉ tượng trưng ôm nhẹ eo của cô, ở bên tai cô nói lời tình tứ khiến người nghe mặt mày đỏ rực...

Vây bắt một phen như này, hại An Đình Đình suýt nữa ngất đi.

Khi anh đưa người tới, hôn lên môi của cô, lý trí của cô vẫn nói cho cô một số chuyện. Cô co rúm người lại, nói: “Diệu Dương... không, không thể...”

Tiếng nuốt xuống của anh khó nhọc phát ra từ cổ họng, nhưng vẫn rất nghe lời, cũng rất quan tâm đến thân thể của cô.

“Bảo bối, anh sẽ không làm bừa, em yên tâm, anh chỉ quá muốn em, để anh ôm em ngủ, anh chỉ muốn ôm em, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện gì quá đáng...”

Mặc Diệu Dương nói đến đây thì yên lặng ôm cơ thể mềm mại thơm mát của cô...

Một đêm này, mặc dù ngủ trong lòng anh, nhưng An Đình Đình lại ngủ rất say. Cũng không có như mọi khi ngủ chập chờn, hơi một tiếng động thì sẽ tỉnh lại.

Ngủ đến khi tự tỉnh, mắt cô nheo lại đều có thể nhìn thấy bên ngoài là ánh mặt trời chói sáng.

Mà người đàn ông bên cạnh đã không ở trong phòng nữa rồi.

Có lẽ đi đến chỗ Quý Đình Kiêu và Tiêu Quân rồi. An Đình Đình lười nhác ngáp một cái, đột nhiên đầu óc vụt sáng, hôm nay hình như là ngày ra tòa cùng với Quan Bá Thiên.

Hỏng bét! Cô vậy mà quên mất.

An Đình Đình vội rời giường, mặt mày cũng không có rửa mà chạy xuống lầu. Vốn tưởng anh sớm đã đi rồi, tuy nhiên đi xuống cầu thang, mới phát hiện bốn người đàn ông đàn ngồi trên sô pha, mà Mặc Diệu Dương đứng ở bên cửa sổ sát đất. Bốn người đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn An Đình Đình từ trên lầu lao xuống.

An Đình Đình vừa từ trong chăn bò dậy, đầu tóc bù xù, trên mặt còn có dấu vết buồn ngủ, quần áo là đồ ở nhà, chính là loại quần áo đi ngủ mới mặc.

Một màn này, muốn bao nhiêu xấu hổ thì có bấy nhiêu xấu hổ.

Mặc Diệu Phong hoàn hồn lại đầu tiên, quay mặt đi, khẽ hắng giọng.

Tiêu Quân cũng cảm thấy rất kinh ngạc, bối rối ngước lên, giả bộ đang nhìn trần nhà.

Quý Đình Kiêu ngược lại bụng dạ toàn nước bẩn, mang theo kiểu cười mỉa, ánh mắt xem kịch hay, khóe miệng còn cong lại lộ ý cười.

“Mau đi vệ sinh cá nhân rồi ăn sáng, tụi anh thật ra đều đang đợi em.” Mặc Diệu Dương ngược lại rất trấn tĩnh, dường như không có bị một cảnh xấu hổ này làm cho rối loạn tâm trạng.

“Ồ... ừm.” An Đình Đình há miệng.

Cả gương mặt đến mang tai đều đỏ rực rồi. Cô tưởng Mặc Diệu Dương đã đi rồi, nhưng lại không ngờ... Bốn người bọn họ đều đang đợi cô. Không thể lên gọi cô một tiếng sao? Bây giờ làm cô cảm thấy thật mất mặt.”

An Đình Đình thật sự sợ người đàn ông này lại không từ mà biệt, dù sao, bọn họ đã từng ước định, mặc kệ có chuyện gì cũng không được phép giấu đối phương, chỉ cần không phải chuyện nguy hiểm, nhất định phải dẫn cô theo.

Thoăn thoắt sửa soạn xong, mấy người tạm biệt Mặc Viên Bằng, rời khỏi nhà tổ nhà họ Mặc.

Chiếc Lincoln dáng dài có thể chứa năm người bọn họ.

Chiếc xe chạy đến cửa tòa án, Mặc Diệu Dương đỡ An Đình Đình xuống, người khác mới lục đục bước xuống xe.

Một phía khác chỉ nhìn thấy một chiếc xe đỗ đó, mà đám phóng viên bù đông lại, cản Quan Bá Thiên lại. Dưới tâm điểm của vô số ánh đèn flash, Quan Bá Thiên như minh tinh nổi tiếng xuất hiện, trên mặt mang theo nụ cười trả lời các loại câu hỏi.

“... Thanh giả tự thanh, đục giả tự đục. Con người của Quan Bá Thiên tôi mọi người đều nhìn thấy rõ...”

Quan Bá Thiên đối mặt với ống kính chĩa vào vẫn thản nhiên nói.

Do khoảng cách không quá xa, hơn nữa giọng của ông ta rất lớn, cũng rất tự tin. Giống như tất cả chân lý đều nằm trong tay của ông ta. Hơn nữa sắc mặt của ông ta vô cùng chân thành, khiêm tốn.

Nói khó nghe, nếu không phải biết con người của ông ta, thật sự cảm thấy ông ta kà người có nhân phẩm rất tốt.

Chỉ đáng tiếc... An Đình Đình chỉ cảm thấy buồn nôn một trận, sao lại có người không biết xấu hổ như thế.

“Đi thôi.” Mặc Diệu Dương thu hồi ánh mắt, nắm lấy tay của cô.

Một đám người đi vào bên trong.

Di An Đình Đình là người có thai, cho nên bước chân của Mặc Diệu Dương đi rất chậm, không vội vào trong. Cho nên, không lâu sau, Quan Bá Thiên ở đằng sau bèn đi tới.

Vừa rời khỏi giới truyền thông và cánh nhà báo, sắc mặt của Quan Bá Thiên lúc này lập tức thay đổi 180 độ.

Chỉ thấy ông ta hất cằm, thần sắc diễu võ giương oai, ngạo nghễ nói: “Đừng tưởng nhốt ông tư lại rồi thì tôi sẽ làm rốt chừng mực. Tôi không ngại nói với mấy người, không có Mặc Cảnh Sơn ông ta, tôi vẫn có thể thắng trong vụ kiện rồi.”

Mặc Diệu Phong nhíu mày, lạnh nhạt liếc nhìn ông ta, cười mà không nói.

Tiêu Quân khẽ họ một tiếng, nhưng trong đáy mắt lại không che giấu sự khinh thường.

Quý Đình Kiêu hừ lạnh, khóe môi nhếch lên, hoàn toàn không đặt ông ta vào trong mắt.

Thần sắc của Mặc Diệu Dương lại như bình thường đáp lại: “Ông tư ở nhà tổ nhà họ Mặc, chỉ là vì ông quá nhớ nhung nơi đó. Dù sao, đó là nhà của ông ta. Có quá nhiều ký ức kéo giữ ông ta, khiến ông ta không nỡ rời khỏi.”

Quan Bá Thiên càng đen mặt, vặn vẹo nói: “Bớt diễn với tôi đi. Ông tư chẳng qua muốn có được quyền lực của nhà họ Mặc mà thôi, cậu thật sự cho rằng ông ta sẽ giúp cậu. Hừ, nực cười!”

Mặc Diệu Dương thản nhiên, không có tức giận.

Quan Bá Thiên lại cay độc quét mắt nhìn An Đình Đình, ánh mắt đó cố tình dừng trên cái bụng hơi phình lên của cô: “Diệu Dương, tôi khuyên cậu, đừng đấu với tôi. Thật đấy, vụ kiện này cũng phải tốn không ít tiền. Nghe tôi, cậu vẫn nên sống những những ngày tháng bình yên bên vợ và con của cậu đi.”

Dứt lời, ông ta đắc ý hừ khẽ một tiếng, xoay người đi vào bên trong.

An Đình Đình tuy rất ghét Quan Bá Thiên, nhưng thấy giọng nói nắm chắc phần thắng của ông ta vừa rồi, hình như thật sự nắm chắc mười phần thắng.

Cô nghi ngờ ngẩng đầu lên, nhìn về phía Mặc Diệu Dương.

Khóe môi của anh hơi nhếch lên, đưa tay ôm vai của cô, nói: “Đi thôi.”

Thấy anh không nói, An Đình Đình cũng không tiếp tục hỏi nữa. Gật đầu, năm người đi vào trong.

Dựa vào vị trí mà ngồi xuống, còn chưa có mở phiên tòa, An Đình Đình liền nghe thấy tiếng khóc thu hút. Cô ngoảnh đầu nhìn, thì ra là người nhà của nguyên cáo, hai ông bà lão tóc bạc trắng.

Đột nhiên nghĩ đến Mạnh Yến San.

Trong lòng An Đình Đình lại khó chịu một trận. Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, thật ra là vô cùng bi thương.

Lúc này, từ một cửa ra vào khác, một đám người đi vào, dẫn đầu chính là Quan Bá Thiên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.