Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 355: Chương 355: Thủy ngân hại người




“Bác Trương, gần đây ông nội có gặp ai không?” An Đình Đình vừa cẩn thận xem, vừa hỏi.

Trương Hữu Long suy nghĩ, lắc đầu nói: “Không có, ngoại trừ khoảng thời gian trước cậu ba có đến thăm ông nội.”

“Ông nội nói ông dạo này rất khó ngủ, hiện tượng này bắt đầu từ khi nào.” An Đình Đình thuận tay để cuốn sách về chỗ cũ.

Trương Hữu Long nói: “Hình như bắt đầu từ khi cô cậu rời khỏi không lâu.” Khựng một chút, ông ta lại nói: “Đúng rồi, mợ hai, mợ với cậu hai ra ngoài làm gì vậy?”

“Diệu Dương anh ấy bị thương rồi, trước đó bởi vì sợ ông nội lo lắng, cho nên không có trở về, ở bên ngoài dưỡng thương.”

“Có nghiêm trọng hay không?” Sự lo lắng trên mặt Trương Hữu Long không có một chút giả dối.

“Đã gần khỏi hẳn rồi.” An Đình Đình nói chuyện cũng giữ lại ý.

Diệu Dương đã nói với cô, trong nhà tổ có gián điệp. Nhưng rốt cuộc là ai, anh không có nói. Hoặc là, anh tuy nghi ngờ, nhưng còn chưa chắc chắn. Cho nên, bản thân cô phải cẩn thận cảnh giới thì tốt hơn.

Có điều nói đi nói lại, bác Trương là người Mặc Diệu Dương dẫn từ Thủy Mặc đến, ông ta không thể trong thời gian ngắn như vậy cùng đạt thành thỏa thuận với đám người Mặc Chấn Ngôn, bọn họ hoàn toàn không có cơ hội này.

Hoặc, bác Trương là người xuất thân từ Thiếu Lâm Tự, một lòng trung thành can đảm, rộng lượng tình nghĩa, sao có thể làm ra loại chuyện phản bội đó được chứ?

An Đình Đình vào phòng ngủ chính thì Mặc Viên Bằng đang ngủ, bài trí chỗ nghỉ ngơi của ông cụ rất đơn giản lại không mất đi sự tao nhã. Nhìn ra được, Mặc Viên Bằng là một ông cụ có phẩm vị.

Tài sản cá nhân của Mặc Viên Bằng không chỉ đơn giản dùng mấy trăm nghìn tỷ để hình dung được. Một người nằm trên tiền như thế, lại không tạo cho cuộc sống của mình thành kiểu xa hoa quý tộc. Nếu như người khác không quen biết ông cụ, sẽ cho rằng ông là một ông cụ bình thường, có sự lương thiện, từ ái của những người già.

Chăn, gối, ga giường trên giường đều ngay ngắn gọn gàng. Nhất là ga giường, gọn gàng không có một nếp nhăn. Ông theo đuổi cuộc sống tinh tế.

Cô kéo ga giường, chăn không có phát hiện cái gì khác thường.

Nhưng khi cô kéo gối ra, lại phát hiện, chiếc gối này hình như hơi dày. Dù gối dày một chút sẽ khiến người gối rất thoải mái. Nhưng, An Đình Đình lại cảm thấy không đúng.

Mặc Viên Bằng là người có tác phong nghiêm túc, không thích nhất loại hành vi rảnh rang nhàn hạ đó. Yêu cầu của ông cụ đối với bản thân cũng rất cao. Ông cụ sẽ không chọn loại gối thoải mái như vậy.

Tay của cô sờ đến khóa kéo của chiếc gối, không mở được. Lại gần nhìn, vậy mà bị khóa chết. Cô bảo bác Trương tìm kéo đến, cắt chiếc gối ra, lúc này mới phát hiện bên trong để mười mấy cái túi trong.

“Bác Trương, đây là cái gì?” An Đình Đình hỏi

Bác Trương cầm lấy một chiếc túi nhỏ trong đó, để lại gần ngửi, nghiêm túc nói: “Mợ hai, thứ này không màu không vị, tôi không rõ.”

An Đình Đình hỏi nghe vậy, dùng kéo cắt một chiếc túi nhỏ trong đó ra, bản thân ngửi trước, lại đưa cho bác Trương.

Bác Trương cầm lấy, để lên mũi ngửi, đột nhiên, sắc mặt lập tức thay đổi: “Mợ hai, đây là thủy ngân!”

Thủy ngân! Giống như sét đánh ngang tai, An Đình Đình trợn to hai mắt.

Cô chậm rãi nói: “Người ăn nhầm thủy ngân rất nhanh sẽ chết vì nội tạng bị ăn mòn. Nhưng nếu như để thứ này dưới gối trong thời gian dài, sẽ dẫn đến trí nhớ của người đó suy giảm, thần trí không tỉnh táo, cuối cùng mắc chứng alzheimer’s, khiến người đó trở nên một kẻ ngốc.

Trương Hữu Long lo lắng nói: “Rốt cuộc là ai để thứ này vào trong gối của ông cụ.”

An Đình Đình lòng nóng như lửa đốt, đưa ra đề nghị: “Bác Trương, chuyện này chúng ta trước tiên đừng nói ra, tránh đánh rắn động cỏ. Đem những thứ này đến Thủy Sam Uyển, đợi Diệu Dương trở về rồi đưa ra định đoạt.”

“Được, nghe theo mợ, mợ hai.”

“Việc cấp thiết bây giờ chính là bảo đảm an toàn của ông nội!”

Tối đó, Thủy Sam Uyển thái bình.

An Đình Đình trước khi đi ngủ lại đi xem Mặc Diệu Phong, nói một số chuyện với anh ta rồi mới rời khỏi.

Đêm, yên tĩnh... Các chủ nhân của chủ viện đã đi ngủ, một bóng đen, lặng lẽ rời khỏi nhà tổ của nhà họ Mặc.

Ngày hôm sau, An Đình Đình đã dậy rất sớm.

Có một số chuyện, vào ngày hôm nay phải đối mặt. Quả nhiên, người đến đầu tiên chính là đương gia của tam phòng, Mặc Cảnh Y.

“Bác ba, sớm như vậy, bác sao lại đến Thủy Sam Uyển rồi.” An Đình Đình ra vẻ rất ngạc nhiên, nụ cười rất tự nhiên, lời nói cử chỉ lại không mất đi sự tôn trọng.

Mặc Cảnh Y đi vào đại sảnh, nhìn xung quanh, mới nói: “Đình Đình, cháu nói cho bác ba biết, tối qua cháu có phải đón ông nội đến đây ở hay không.”

“Phải!” An Đình Đình thoải mái thừa nhận.

“Quậy phá! Thật sự làm bừa!” Mặc Cảnh Y nghe thế, suýt nữa nhảy dựng từ trên ghế dậy: “Đình Đình, cháu đây là có ý gì? Trước đó cảm thấy cháu tuổi còn nhỏ, có vài chuyện thì thôi đi, bác không muốn nói gì nhiều. cháu vậy mà đón ông nội đến đây ở... nhà tổ của nhà họ Mặc lớn như vậy, không có chỗ cho ông nội ở hay sao? Bây giờ Diệu Dương lại không ở nhà, chuyện này nếu như truyền ra ngoài, cháu bảo mặt mũi của nhà họ Mặc chúng ta biết để đi đâu.”

Biểu hiện của Mặc Cảnh Y giống như trong dự liệu của An Đình Đình.

Cô không hoảng không vội, vẫn là nụ cười vô hại như thế: “Bác ba, bác đang nói cái gì vậy? Đình Đình không hiểu.”

“Cháu---” Mặc Cảnh Y suýt nữa thì canh lời.

“Bác ba, mọi người đều biết, anh cả Diệu Phong cũng luôn ở Thủy Sam Uyển. Tại sao anh cả có thể, ông nội lại không thể chứ?” Trên gương mặt của An Đình Đình vẫn treo nụ cười nhàn nhạt, hỏi.

“Cái đó không giống.” Mặc Cảnh Y thâm ý nói: “Đình Đình, mọi người cũng đều biết, Diệu Phong là một đứa ngốc, bây giờ còn là người thực vật, nó...”

Lời nói này nói ra khiến An Đình Đình không vui, cô cũng đứng dậy, sắc mặt mang theo một tia tức giận, nói: “Bác ba, cháu nghĩ bác hiểu lầm cái gì đó. Anh cả Diệu Phong anh ấy không phải kẻ ngốc, anh ấy là người đàn ông tốt thành thật, lương thiện, có lòng thương. Còn nữa, anh ấy không phải người thực vật gì đó, anh ấy bây giờ chỉ đang ngủ mà thôi.”

Khi An Đình Đình nói những lời này, đôi mắt to tuyệt đẹp đó không kiêng dè gì mà nhìn thẳng vào Mặc Cảnh Y, không hề lộ ra nửa điểm hoảng sợ.

“Ông nội nhớ cháu trai cả của ông rồi, cho nên muốn đến đây ở vài ngày, như thế nào, điều này cũng không được sao?”

Ấn tượng trước giờ của Mặc Cảnh Y đối với An Đình Đình chính là cô rất ngoan ngoãn. Người khác nói cái gì, cô đều sẽ ngoan ngoãn gật đầu, rất ít khi có chủ kiến của mình. Nhưng hôm nay, vừa rồi, ông ta nhìn thấy ánh mắt khôn ngoan của người phụ nữ này. Ông ta đột nhiên sực tỉnh, thì ra bản thân trước nay không có thật sự tìm hiểu An Đình Đình.

Ông ta mặt mày tức giận, trầm giọng nói: “Cháu làm bừa cũng thôi đi, Trương Hữu Long bên cạnh ông nội cũng làm càn sao. Trương Hữu Long đâu, gọi ông ta ra đây cho ta.”

Dứt lời, hai tay chống eo, bày ra dáng vẻ của trưởng bối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.