Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 661: Chương 661: Trên tình bạn, dưới tình yêu




Sau khi Vân Lang và Mạnh Yến San kết hôn, cặp đôi đã ân ái ra nước ngoài hưởng tuần trăng mật!

Cảnh hoàng hôn lãng mạn chiếu xuống bờ biển Aegean vô tận, biển và trời cùng một màu, thành một mảng, toàn bộ đều được nhuộm màu hoàng hôn, biến thành màu hồng nhạt. Càng về tối, màu sắc càng đậm.

Đi trên bãi cát mềm mại, dạo bước trong kỳ cảnh tuyệt đẹp, gống như lạc vào một khung cảnh trong mơ, đẹp đến mức không hề chân thật.

Mạnh Yến San dựa vào lòng của người đàn ông, nhìn về phương xa tuyệt đẹp, đôi chim bồ câu trắng xinh đẹp lướt qua trên bầu trời màu tím, cả thế giới dường như đều trở nên tĩnh lặng và yên bình.

“Vân Lang.” Cô ta khẽ gọi.

“Ừ?” Người đàn ông quay đầu lại nhìn cô.

Đôi mắt của Mạnh Yến San khẽ chớp chớp, nói: “Em nghe nói, tương lai rất có khả năng em sẽ mất đi tất cả ký ức, em rất lo lắng.”

“Em đang lo lắng điều gì.” Người đàn ông ôm lấy bờ vai yếu ớt của cô ta.

“Em sợ sau này quên mất anh, sẽ phải làm sao.”

“Không sợ! Lúc nào anh cũng ở bên cạnh em.”

Mạnh Yến San ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Nhưng vấn đề là em đã không còn nhớ anh là ai, chán ghét một người lạ như anh luôn đi theo em, chán ghét anh thì phải làm sao?”

Cô thật sự rất sợ ngày này sẽ đến. Lần trước chuyên gia ở nước ngoài đã tiến hành thảo luận chuyên sâu về bệnh của cô. Bệnh này có xác xuất nhất định sẽ khiến người ta quên đi mọi thứ, cũng được gọi là chứng mất trí nhớ và hay quên. Thậm chí ngay cả những người thân thiết ở bên cạnh cũng sẽ quên.

Khi ngày đó đến, cô ta chỉ cần nghĩ thôi cũng cảm thấy sợ hãi. Phải biết là, người đàn ông ở bên cạnh này đối với cô mà nói, là một người rất quan trọng, nhưng cô lại không nhớ được anh! Đây là chuyện khiến người khác sợ hãi đến mức nào.

Vân Lang, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, cưng chiều nói: “Đến bây giờ em vẫn chưa biết mặt của chồng em dày đến mức nào sao?”

“Hả?” Mạnh Yến San ngạc nhiên.

Vân Lang cười, lại ôm cô vào lòng nói: “Nếu như thật sự có một ngày như vậy, anh sẽ mặt dày mày dạn, quấn lấy không buông!”

Mạch Yến San nghe thấy vậy, lập tức nói: “Nhưng em sẽ ra tay với anh, nếu như anh bị em đánh bị thương thì phải làm sao?”

Vân Lang cười, nắm lấy tay cô, đặt lên môi, âu yếm hôn một cái: “Không sợ, anh là một người da thô, thịt dày không sợ bị em đánh.”

Mặt Mạnh Yến San lập tức đỏ lên, muốn rút tay về, nhưng người đàn ông lại nắm chặt hơn.

“Hơn nữa anh cũng tình nguyện bị em đánh. Có thể được em đánh, cả đời này mới không sống uổng.” Vân Lang nói.

Mạch Yến San rủ mắt xuống, dựa đầu vào lòng người đàn ông….

Quý Đình Kiêu cũng bắt đầu xử lý sản nghiệp nhà họ Quý, thỉnh thoảng còn bị Mặc Diệu Tuyết quấy rối.

“.…Anh Đình Kiêu….”

“Gọi chú!”

“Anh bằng tuổi anh trai của em, dựa vào cái gì mà em phải gọi anh bằng chú!”

“.…”

“Anh Đình Kiêu, em không có việc làm.”

“Quay về mà ăn bám.”

“Không, em muốn đi làm. Anh Đình Kiêu, em muốn đến công ty của anh làm việc.”

“Tôi không nhận trẻ vị thành niên làm công.”

“Em thành niên rồi!” Mặc Diệu Tuyết vội vàng lấy thẻ căn cước ra, ném ra trước mặt Quý Đình Kiêu.

Cô gái trên thẻ căn cước đúng vào độ tuổi đẹp nhất. Để mái chéo, ngũ quan tinh tế, không dính bụi trần, nhưng vẫn mang nét trẻ con. Ảnh chụp trên thẻ căn cước lại có thể đẹp như vậy.

“Công ty của tôi chỉ cần nhân viên có kinh nghiệm.” Quý Đình Kiêu đẩy thẻ căn cước của cô ta qua một bên, nghiêm túc nói.

Mặc Diệu Tuyết tức đến đỏ cả mặt: “Các anh như vậy là phân biệt đối xử với bọn em. Các anh luôn miệng nói muốn phát huy mạnh mẽ thị hiếu của xã hội, nhưng cách làm của các anh lại là một chuyện khác.”

Khuôn mặt đang nhìn vào tài liệu của Quý Đình Kiêu từ từ ngẩng lên.

Mạc Diệu Tuyết tiếp tục nói: “Em cứ nghĩ công ty lớn sẽ có dáng vẻ của công ty lớn, ít nhất sẽ giác ngộ bồi dưỡng nhân tài sau này! Bây giờ xem ra em thấy chẳng qua cũng chỉ có như vậy mà thôi. Hừ….công ty như vậy, có cầu xin em em cũng không ở lại. Bây giờ em phải đi tìm anh Minh Lâu để nói chuyện, bảo anh ấy giới thiệu cho em một công việc tốt.”

Nói xong, cô ta giả vờ quay người muốn rời đi.

Rất nhanh phía sau đã truyền đến một câu nói: “Đưa cô ấy đến phòng nhân sự để làm thủ tục nhận việc…”

Tiêu Quân đến chỗ hẹn, nhìn thấy Mạc Ninh Thanh.

Mạc Ninh Thanh cười với anh ta, nói: “Định lúc nào đi đến thành phố C?’

Tiêu Quân nói: “Gần đây hơi bận, đợi giải quyết hết việc còn tồn đọng sẽ trở về xem thế nào.”

Trong một hai năm trở lại đây, Tiêu Quân luôn bận những việc khác, chức vụ ở công ty Mông Tháp, nói trắng ra chỉ là treo một cái tên mà thôi. Mà bây giờ, Mặc Diệu Dương đã thu mua Mông Tháp, rất nhiều công việc dồn vào nhau, một mình anh ta đương nhiên là vô cùng bận. Vì vậy, mặc dù Tiêu Quân vẫn là phó tổng, nhưng công việc và quyền lợi thực tế đã không khác gì tổng giám đốc chính thức. Cũng vì như vậy, càng bận hơn trước đây.

Mạc Ninh Thanh lắc đầu, tỏ vẻ không tin: “Không nhìn ra nha? Lẽ nào anh không biết, Đình Đình đã đi đến Hải Thành của thành phố C rồi?”

Trong tiềm thức của cô ta, Đình Đình rời khỏi thành phố G, hơn nữa đã chia tay với Mặc Diệu Dương, người vui nhất có lẽ chính là Tiêu Quân. Dù sao anh ta không thể bỏ qua cho cô như vậy.

Trên khuôn mặt Mặc Diệu Dương hiện lên một tia ngượng ngùng. Sau đó anh ta chống hai cánh tay lên bàn, nói: “Từ trước đến nay tôi vẫn luôn cho rằng, tình cảm của tôi đối với Đình Đình là ngưỡng mộ và tình yêu. Nhưng lần này, sau khi cô ấy trở lại, tôi mới phát hiện ra, hóa ra tình cảm của tôi đối với cô ấy từ đầu đến cuối chỉ là một loại tình cảm sâu sắc hơn tình bạn một chút, nhưng lại chưa phải là tình yêu.”

Mạc Ninh Thanh có chút mơ hồ: “Đó là tình cảm gì?”

Tiêu Quân nghĩ một lúc nói: “Trên tình bạn, dưới tình yêu. Đại khái là như vậy!”

Mạc Ninh Thanh nghiền ngẫm câu nói này, dường như đã lĩnh hội được.

Tiêu Quân thở ra, lại nói: “Trước đây tôi vẫn luôn cảm thấy, tôi bỏ ra như vậy cuối cùng cũng có một ngày cô ấy sẽ phát hiện ra, sẽ cảm động. Đương nhiên, cô ấy có chấp nhận hay không là một chuyện khác. Tôi cũng không vì cô ấy không chấp nhận mà kết thúc sự đánh đổi của tôi với cô ấy.

Đến tận lần này khi cô ấy trở về tôi mới nhận ra, cái mà mình cho là sự đánh đổi, đối với cô ấy mà nói thừa thãi biết bao! Thậm chí nó còn làm phiền cô ấy, cản trở cô ấy.

Rời khỏi Diệu Dương, cô ấy vẫn rất tốt. Thậm chí còn tốt hơn trước đây. Thật ra, nói trắng ra, cô ấy hoàn toàn không cần tôi!

Tôi biết, điều duy nhất tôi có thể làm chính là chúc phúc cho cô ấy. Hi vọng cô ấy ngày càng tốt, mới là tình cảm lớn nhất với cô ấy.”

Tiêu Quân một hơi nói nhiều như vậy, đột nhiên cảm thấy trong lòng mình thoải mái hơn rất nhiều.

Sau khi nói xong, anh ta ngẩng đầu lên, ánh mắt ung dung nhìn người phụ nữ trước mặt, hỏi: “Còn cô?”

“Tôi?” Mạc Ninh Thanh sững sờ: “Tôi làm sao?”

Tiêu Quân rủ mắt xuống, rất lâu sau, đột nhiên đưa tay ra, nắm lấy tay cô ta, không quan tâm đến sự vùng vẫy của cô, nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.