Mặc Diệu Dương gật đầu, nói: “Sở Dương, người sẽ do cậu xử trí.”
Quý Đình Kiêu sững sờ, sau đó nói: “Có thể đừng như vậy hay không? Đừng có ai cũng nhét cho tôi chứ, muốn nuôi cơm có được hay không? Muốn tiền có được hay không?”
“Vậy cậu nói nên làm thế nào?”
“Cứ trực tiếp giết là được rồi, đầu xuôi đuôi lọt!” Quý Đình Kiêu nhún vai. Trong miệng anh, chuyện liên quan đến tính mạng lại đơn giản như mặc cả mua bán thức ăn ngoài chợ vậy. Tiêu Quân nhìn anh vẻ bất mãn.
Quý Đình Kiêu nói: “Tôi không hiểu, cậu còn nói chuyện tình nghĩa quái gì với loại người này chứ, nếu hôm nay cậu không giết anh ta, sau này anh ta có cơ hội sẽ giết cậu.”
Mắt Mặc Diệu Dương tối sầm lại khiến không ai nhìn ra được cảm xúc của anh.
“Chà, được thôi, tôi chỉ phụ trách khiến anh ta tàn tật, rồi sẽ nuôi anh ta cả đời.” Quý Đình Kiêu nói, dường như đây đã là ranh giới cuối cùng của anh rồi.
Mặc Diệu Dương hờ hững đồng ý.
An Đình Đình cảm thấy hơi đau lòng. Trong lòng cô hiểu rõ, thật ra Mặc Diệu Dương rất muốn giết Hàng Vũ Triết, nhưng mà anh là người có tình cảm. Có lần khi Mặc Diệu Dương nói chuyện với bọn họ, An Đình Đình đã nghe được một phần. Đại khái là, lần mà cô và Mặc Diệu Dương bị bắn có sự góp mặt của Hàng Vũ Triết. Anh ta phụ trách đánh lạc hướng, dụ nhân viên khả nghi. Chỉ dựa vào điểm này, Mặc Diệu Dương có đối xử với anh ta thế nào cũng không quá đáng.
Tình cảm anh em đã có với nhau mấy chục năm, mà mỗi một lần đối mặt đều có mục đích, dù vậy, Mặc Diệu Dương vẫn không thể nhẫn tâm giết chết anh ta, đủ thấy thật ra Mặc Diệu Dương cũng rất mềm lòng.
Từ xưa trung nghĩa khó vẹn toàn!
Quý Đình Kiêu nói: “Diệu Dương, cậu đoán không sai, đúng là nhà họ Hàng có quan hệ với thế lực nước ngoài.”
An Đình Đình nghe vậy, trong lòng hết sức giật mình. Nếu nhà họ Hàng có quan hệ với thế lực nước ngoài, vậy nhà họ Mặc thì sao, khi Quan Chi Thu còn sống nhà họ Hàng rất bợ đỡ Quan Chi Thu. Như vậy chẳng phải nhà họ Mặc là...
An Đình Đình không ngừng lo nghĩ, lo lắng liếc nhìn Mặc Diệu Dương, khi chạm phải ánh mắt cô, Mặc Diệu Dương khẽ gật đâu.
An Đình Đình càng kinh ngạc, có vẻ anh đã biết rồi, vậy tiếp theo nên làm thế nào? Cô chỉ âm thầm lo lắng, mà không hề xen vào đề tài của bọn họ.
“Nhà họ Quan còn định lôi kéo nhà họ Hàng.” Tiêu Quân nói.
“Xì!” Quy Đình Kiêu cười lạnh: “Quan Bá Thiên đúng là hết sức ngây thơ, dù cho Quan Chỉ Thu chết rồi, nhưng vẫn không tránh được tội lôi. Năm đó, nếu không có trợ giúp của ông ta thì làm sao Quan Chi Thu có thể một bước lên trời chứ,
Quan Bá Thiên đã tham dự không ít chuyện của bà ta.”
“Chuyện nhà họ Quan trước tiên đừng gấp, nhưng tôi đã nói, chắc chắn tôi phải chặt hai tay của anh ta trước, mấy ngày nay có người định vào nhà cũ, mật báo cho Mặc Chấn Ngôn.” Mặc Diệu Dương nói.
Nghe Mặc Diệu Dương nói vậy, An Đình Đình đã hiểu, lúc đó khi cô được cứu từ nơi của Quan Bá Thiên trở vê, Mặc Diệu Dương cũng đã nói nhất định phải chặt hai tay của ông ta.
Anh vừa dứt lời, ba người còn lại ở đây đều kinh ngạc, mà An Đình Đình cũng rất ngạc nhiên, bình thường ba ngày Mặc Diệu Dương đều ra ngoài đến đêm mới trở về, sao anh lại biết được chuyện như vậy chứ?
“Hiện phải trơ mắt nhìn từng thế lực gia tộc đã vun trông nhiêu năm đứng trước tình trạng sụp đổ, có lẽ thế lực nước ngoài này cũng sắp không chịu nổi rồi.” Quý Đình Kiêu phân tích.
Mặc Diệu Dương gật đầu: “Cho nên, trước tiên chúng ta cứ án binh bất động, giả vờ mọi việc đều thuận lợi, rồi chờ
bọn họ tới liên hệ, chỉ cân có thể tóm được người này, tra ra nguồn gốc thế lực nước ngoài là sẽ có thể đưa ra những tính toán tiếp theo.”
Tiêu Quân gật đầu: “Bản thân cậu phải cẩn thận.”
“Ừ” Mặc Diệu Dương nhìn anh.
An Đình Đình nhìn ra, trong những người bạn thân thì ba người Mặc Diệu Dương, Tiêu Quân, Quy Đình Kiêu có quan hệ thân thiết nhất, a, đương nhiên còn có Mạnh Yến San nữa. Nhưng do chức vụ nên Mạnh Yến San không thể chạy đến nhà cũ của nhà họ Mặc, nhưng vào lúc cần cô, cô chưa từng văng mặt.
Bên cạnh Mặc Diệu Dương có thể có một số người sẵn sàng xông pha khói lửa vì anh như thế đúng là may mắn, cũng là một niềm hạnh phúc. An Đình Đình cúi đầu, hiện tại lại thêm một người nữa, đó chính là cô. Cô muốn như bạn thân của anh, giúp đỡ anh cùng anh kề vai chiến đấu.
Sau đó, ba người đàn ông trầm mặc một lúc.
Trong thời gian này đã xảy ra quá nhiêu chuyện, quá nhiều biến đổi lớn nên trong lòng mỗi người ít nhiều đều là có chút dao động, nhất là Mặc Diệu Dương, anh được xem như trung tâm của mọi chuyện nên việc cân đối mặt và suy nghĩ càng nhiều hơn.
An Đình Đình biết, anh cũng cần bình tĩnh suy nghĩ kỹ một số chuyện, vì vậy, cô cũng không phá vỡ sự yên tĩnh này.
Tiêu Quân nhướn mày, ánh mắt ẩn nhẫn che giấu vẻ nóng bỏng, anh nhìn An Đình Đình với ánh mắt sâu lắng ân cần.
Tiếp xúc với ánh mắt anh, hiểu được hàm nghĩa trong ánh mắt ấy, cô mỉm cười thản nhiên, hơi gật đâu, như thể báo cho anh biết mình sống rất tốt.
Tiêu Quân thu hồi ánh mắt.
Quý Đình Kiêu cũng nhìn thấy động tác ăn ý này giữa bọn họ, dù anh không nói gì thêm, nhưng vẻ mặt khinh bỉ quay đi chỗ khác. An Đình Đình nhìn thấy vẻ trào phúng trên gương mặt anh, cũng chỉ có thể lắc đầu dở khóc dở cười.
Sau đó, Mặc Diệu Dương cùng mấy người Tiêu Quân, Quý Đình Kiêu rời khỏi nhà cũ của nhà họ Mặc.
An Đình Đình quay về Thủy Sam Uyển, nhưng không đi xe ngắm cảnh, mà chậm rãi đi bộ trên con đường trải đá xanh và đá cuội. Có lẽ, sau này sẽ càng có nhiêu chuyện phải đối mặt hơn, nhưng ít nhất cô có thể xác định trong lòng Mặc Diệu Dương có cô, hơn nữa chỉ có mình cô. Bởi vậy, mặc kệ sau này còn phải đối mặt với khó khăn hiểm trở cỡ nào, cô cũng đều không có ý định rời đi.
Một con chim nhỏ, đậu trên đầu cành cất tiếng hót véo von êm tai, khiến tâm trạng của An Đình Đình lập tức trở nên phấn chấn.
“Cô An.”
Chợt có một âm thanh gọi cô vang lên phá vỡ tâm tình hiếm hoi này. An Đình Đình dừng bước, quay đầu, nở nụ cười hờ hững, nói: “Cô Cốc.”
Cốc Nhược Lâm vẫn mặc váy dài màu xanh nước biển, thướt tha uyển chuyển, hết sức phù hợp khí chất của cô. Cô ta cười dịu dàng đi tới, nói: “Nếu cô không ngại chúng ta có thể tâm sự chứ?”
An Đình Đình gật đầu, vui vẻ đồng ý: “Đúng lúc tôi rảnh rỗi.”
Thế là, hai người đổi hướng, đi về phía trước.
Lúc này, mây đen vần vũ giữa bâu trời quang đãng, nhà cũ nhà họ Mặc được bao phủ bởi một màu xanh thắm, cộng thêm gió hiu hiu thổi, khiến người ta không hê cảm thấy nóng bức.
An Đình Đình nhìn mặt cỏ rộng lớn xa xa, dù ánh nắng không nóng nhưng chói mắt, cô híp mắt lại, hỏi: “Cô rất yêu Diệu Dương phải không?”
“Đúng!” Cốc Nhược Lâm chỉ ngắn gọn một chữ, nhưng một chữ này đã nói hết tình cảm sâu nặng của cô.
An Đình Đình cong khóe môi, không hề tức giận. Dù sao, bọn họ đã từng có một đoạn tình cảm, hơn nữa người đàn ông của mình còn được những người phụ nữ khác thích cũng là niềm kiêu hãnh của cô.