Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 294: Chương 294: Vật còn người mất




Mặc Diệu Dương không chịu nổi thái độ như vậy của cô!

Anh thà cô giống như trước kia, trừng mắt, ngước cổ lên, tốt nhất là hai tay chống nạnh, hét lớn về phía anh, giương nanh múa vuốt.

Thậm chí, mắng anh vài câu cũng tốt.

Ít nhất, đó mới là cô hoạt bát của trước kia, yêu ghét rõ ràng, nghĩ thế nào thì nói thế đó, chứ không phải giống như bây giờ, thờ ơ với anh, hoặc là cô căn bản không muốn để ý đến anh.

Điều này khiến anh không thể chịu nổi! Cái cảm giác này, giống như cô đã chết tâm với anh rồi vậy, không biết đến lúc nào đó cô sẽ quay lưng lại với anh, lặng lẽ rời đi.

Lúc này anh mới ý thức được, anh đã hoàn toàn không thể rời xa người phụ nữ này được nữa.

“Cục cưng, em muốn rời khỏi anh, đúng không?” Anh ngồi xuống, đôi mắt sắc bén chăm chú nhìn cô như muốn nuốt chửng cô.

Hàng lông mi dày khẽ run run, cuối cùng, cô ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt chứa sự đau đớn của người đàn ông.

Anh đã từng xác nhận với cô rất nhiều lần, hỏi cô liệu anh có phải người duy nhất trong lòng cô hay không. Anh cũng nhiều lần thổ lộ với cô, trong lòng anh cũng chỉ có duy nhất một mình cô.

Mà bây giờ, những lời nói tràn đầy yêu thương này vẫn luôn văng vẳng bên tai cô. Chỉ tiếc là, vật còn mà người mất.

Cô dường như có thể chắc chắn một điều, trong lòng anh vẫn còn có cô, nhưng cũng có một người phụ nữ khác! Đến cả người đàn ông mà mình yêu thương cũng phải chia sẻ với người phụ nữ khác, vậy cô thà không cần còn hơn.

“Diệu Dương…” An Đình Đình chậm rãi cất tiếng.

Giọng cô lộ vẻ thê lương và đau buồn khôn cùng, như có một nỗi đau và nỗi buồn không thể nói thành lời.

“Em yêu, anh ở đây.” Mặc Diệu Dương dịu dàng đáp.

“Trong tim của anh, có phải vẫn giống như trước kia, chỉ có một mình em?” An Đình Đình nhìn vào mắt anh.

Cô nhìn một cách nghiêm túc, cố gắng nhìn, cô hi vọng biết bao, ngay giây tiếp theo cô có thể nhìn rõ được đáy mắt của người đàn ông này, nhìn thấu mọi cảm xúc được che giấu phía trong đó!

Tiếc là, cô vẫn luôn cảm thấy, bản thân đã bị một sức mạnh không tên cản lại, cô chỉ nhìn thấy một nửa, không thể nhìn tiếp được gì nữa. Cảm giác này… cô thà một nửa đó mình không nhìn thấy!

Cô lặng lẽ chờ đợi, nhưng trong lúc chờ đợi, trái tim cũng dần nguội lạnh.

Anh không bao giờ còn giống như trước kia nữa, sẽ đáp lại ngay khi cô hỏi. Anh đang suy nghĩ sao? Anh đắn đo sao? Là vì Cốc Nhược Lâm sao? Được thôi! Cô biết rồi!

Lúc An Đình Đình chậm rãi nhắm mắt lại, bên tai truyền đến một giọng nói trầm thấp của người đàn ông: “Đúng vậy!”

Trong lòng cô không quá vui vẻ, thậm chí, cô còn nghe ra được sự gượng ép trong lời nói của anh.

Vấn đề này, bọn họ từng đối đáp rất trôi chảy. Mà giờ đây lại phải suy nghĩ lâu đến như vậy.

“Em biết rồi, anh ra ngoài đi.” Giọng nói An Đình Đình có chút mệt mỏi.

“Em yêu…”

“Em muốn yên tĩnh một mình… Em muốn ngủ một lát.” An Đình Đình không quay đầu lại, cũng không xoay người, chỉ nhàn nhạt nói như vậy.

Mặc Diệu Dương thầm thở dài một hơi, dáng người cao ráo đứng dậy, nói: “Được, em nghỉ ngơi trước đi, tối nay anh đón em về Thủy Sam Uyển ở.”

Sao anh có thể yên tâm để cô ở đây một mình được?

Anh sợ cô xảy ra chuyện, càng sợ cô sẽ nhân lúc anh không chú ý mà lén rời đi.

Bóng dáng của người đàn ông khẽ chuyển động, những tia nắng ban mai từ ngoài cửa sổ chiếu vào. An Đình Đình đang nhắm mắt lại, bỗng cảm nhận được ánh sáng, cô biết, cuối cùng thì anh cũng rời đi.

Cho đến lúc cửa đóng lại, trong lòng cô vẫn cảm thấy nặng nề.

Tại sao lại như vậy? Rõ ràng là cô muốn anh rời đi mà? Tại sao anh đi rồi, mà cô lại không vui lên chút nào như thế? Thậm chí, trong lòng cô còn có chút lạc lõng.

Cốc Nhược Lâm đi cùng hai phòng, ba phòng rồi trở về.

Hà Diễm Linh đi trước một bước, vội vã trở về. Có lẽ, bà ta sợ rồi! Dù sao, đây cũng là một sinh mạng của nhà họ Mặc. Nhớ trước kia khi ông cụ vẫn chưa thi hành gia pháp, bà ta sẽ xúi giục, đấu tranh bằng mọi cách. Bây giờ An Đình Đình sảy thai rồi, bà ta cũng có trách nhiệm nhất định.

Xem ra, phải thu bớt mánh khóe lại sống yên ổn trong một thời gian, tránh rước họa vào thân!

Lý Tú Liên bước đến trước cửa nhà mình, quay đầu lại nhìn Cốc Nhược Lâm.

Cốc Nhược Lâm khẽ ngơ ra, ánh mắt của thím ba lộ ra vẻ chất vấn và cảnh cáo rõ ràng. Lẽ nào, bà ấy biết điều gì đó rồi? Cô ta cười, khéo léo nói: “Thím ba, chắc thím sợ hãi lắm, vào đây nghỉ ngơi đi.”

“Nghỉ ngơi, Tiểu Lâm, cháu cảm thấy thím còn có thể nghỉ ngơi sao?” Lý Tú Liên nhướn mày, tỏ vẻ khinh miệt.

Cốc Nhược Lâm giả vờ như không hiểu, an ủi nói: “Thím ba, chắc ban nãy thím bị dọa rồi nhỉ? Không sao đâu, thím nghỉ ngơi cho…”

“Thím bị cháu dọa rồi đó!” Lý Tú Liên nói.

Cốc Nhược Lâm ngơ ra, sắc mặt khẽ thay đổi. Nhưng cô ta còn có thể giả vờ như đang rất điềm tĩnh, ánh mắt tỏ vẻ nghi hoặc.

Lý Tú Liên cười lạnh: “Tiểu Lâm, thím ba cũng xem như là biết cháu từ nhỏ, thật sự không ngờ, bây giờ cháu mới có chút tuổi mà đã biết tính kế như vậy rồi.”

Cốc Nhược Lâm rũ mắt, che giấu đi vẻ phức tạp bên trong đó, vẫn tiếp tục giả bộ không hiểu gì: “Thím ba, thím đang nói gì vậy? Sao Tiểu Lâm nghe không hiểu gì hết.”

Lý Tú Liên “hừ” một tiếng chế giễu, quay người lại, đối diện với cô ta, nói: “Chuyện ngày hôm nay, đều do một tay cháu sắp xếp đúng không?”

Cốc Nhược Lâm lập tức cảm thấy chột dạ.

“Trước hết là cháu dụ dỗ con súc sinh đó đến khu vực cấm, tính chắc là một lúc sau An Đình Đình sẽ đến đó. Sau đó, cháu giả vờ đưa chúng ta đi xem kịch, mưu đồ để chúng ta làm chứng cho cháu. Cháu không những khiến An Đình Đình sảy thai, còn lợi dụng chúng ta làm đồng phạm với cháu!”

Lý Tú Liên híp mắt lại, nghĩ bản thân lại bị con nhóc này lợi dụng, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Cốc Nhược Lâm vẫn già mồm nói: “Thím ba, thím thật sự hiểu nhầm cháu rồi… Lúc đó cháu đi cùng mọi người, sao có thể phân thân đi dụ dỗ con súc sinh đó được chứ!”

“Chẳng lẽ cháu không biết sai người phía dưới cháu sao?” Thím ba nghiêm giọng nói.

Cốc Nhược Lâm thấy mọi chuyện đã bị bại lộ, có giải thích tiếp thì cũng chỉ là giấu đầu lòi đuôi mà thôi, cô ta cúi thấp đầu xuống.

“Tiểu Lâm, cháu thật sự coi chúng ta là kẻ ngốc sao! Cháu phải biết, chúng ta là trưởng bối của cháu, chuyện gì cũng nhìn thấu đáo hơn cháu, chút trò mèo này của cháu bày ra trước mặt thím làm gì!”

Lý Tú Liên càng nói càng tức giận, nhưng cũng càng sợ hãi.

Lỡ như ông cụ Mặc và Mặc Diệu Dương cứ nhắm vào chuyện này không chịu bỏ qua, e là mọi người có mặt ở hiện trường lúc đó đều gặp đen đủi!

Cốc Nhược Lâm bị dạy dỗ một hồi, cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, cô ta nhìn xung quanh một lượt, rồi quỳ “bịch” xuống đất, khóc lóc nói: “Thím ba, là Tiểu Lâm không đúng, Tiểu Lâm nhất thời hồ đồ, cầu xin thím ba giữ bí mật cho cháu. Một khi chuyện này bị ông nội và Diệu Dương biết được, chắc chắn cháu sẽ bị đuổi ra khỏi nhà họ Mặc, cầu xin thím đó thím ba.”

Tuy Lý Tú Liên tức giận, sợ hãi, nhưng mọi chuyện đã xảy ra rồi, bất kể bà ta nói gì, sự thật bà ta là đồng *** cũng không thể phủ nhận được nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.