Âm thanh lanh lảnh của đôi giày cao gót của mẹ Cốc Nhược Lâm vang lên ở khúc rẽ của hành lang.
Vừa đến bên cạnh Mặc Diệu Dương đã bắt đầu sụt sùi khóc lóc: “Diệu Dương, con đi qua thăm Nhược Lâm đi, tâm trạng con bé không tốt, vừa đinh tự sát!”
Mặc Diệu Dương không cảm xúc hất tay ra, thậm chí không thèm liếc mắt nhìn bà ta, miễn cưỡng nói: “Tìm bác sĩ đi.”
Bà Cốc đầu tiên là khá giật mình mắt nhìn về phía đèn đỏ của phòng phẫu thuật, cắn răng nói: “Diệu Dương, con không thể tuyệt tình như vậy được. Nhược Lâm đặt hết tình cảm của mình vào con, con bé đã vì con mà làm nhiều việc như vậy, bây giờ lại vì con mà đau đến chết đi sống lại, con không thể vô tình như thế.”
Bà Cốc đang ỷ vào việc mình và Cốc Nhược Lâm là cô nhi quả mẫu, cùng diễn với nhau một tiết mục bi thương, còn nữa, bà ta cũng biết chồng của mình bị chính tay Mặc Diệu Dương tống vào tù, bà ta cố chấp cho rằng chỉ dựa vào chút tình cũ của Cốc Nhược Lâm và Mặc Diệu Dương là có thể khiến anh cảm thấy áy náy.
Mặc Diệu Dương lộ ra vẻ không kiên nhẫn, dựa đầu vào tường, phun ra một chữ: “Cút!”
“Cái gì... Con, Diệu Dương, con nói cái gì?” Bà Cốc khó tin mở to hai mắt nhìn.
“Tôi nói... Cút đi!” Mặc Diệu Dương đột nhiên mở to hai mắt, ánh mắt sắc như dao lướt qua gương mặt của bà ta. Mặc dù giọng anh không lớn, thậm chí còn mang theo tia bất lực. Nhưng dù là giọng nói có yếu ớt đi chăng nữa cũng không làm ảnh hưởng tới khí thế mạnh mẽ của anh.
Bà Cốc nghe rõ ràng câu nói này, người luôn luôn chịu nhục lấy vinh như bà ta cũng không chịu đựng nổi, nhưng bây giờ bà buộc phải nhẫn nhịn, không đành lòng cũng phải nhịn xuống dưới!
Bà ta tiếp tục nói: “Diệu Dương, bây giờ Đình Đình đang nằm ở bên trong, con đứng chờ ở đây cũng vô ích, không giúp được gì. Con với dì đi qua chỗ Nhược Lâm đi, Nhược Lâm bây giờ rất cần con. Con cũng đừng quên, tại thời điểm con khó khăn nhất, là Nhược Lâm ở bên cạnh con!”
Câu này giống như nhắc nhở Mặc Diệu Dương điều gì đó. Anh đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt giống như ác ma địa ngục, mang theo sự lạnh lùng âm trầm. Anh nắm lấy bả vai bà Cốc ấn lên tường, hứng tợn nói.
“Bà nghe rõ cho tôi, người phụ nữ nằm bên trong là vợ của Mặc Diệu Dương tôi, là người cả đời tôi yêu nhất! Cô ấy đã đồng sinh cộng tử với tôi, trải qua mưa bom bão đạn, thậm chí còn từng vì tôi mà chịu không ít thương tích. Bà nói con gái bà luôn bên cạnh tôi trong lúc tôi khó khăn? Chẳng qua cô ta trốn ở nhà họ Cốc ăn ngon ngủ kĩ rồi chờ tôi thành công, đến hưởng ké tiếng thơm mà thôi.”
“Bà còn dám nói những lời này với tôi? Bà cảm thấy mình xứng sao? Hả?”
Bà Cốc bị khí thế áp đảo của Mặc Diệu Dương doạ đến toàn thân run rẩy: “Diệu Dương... Con, con, buông tay trước đã... Con buông dì ra. Nói gì thì nói, Nhược Lâm cũng từng vì con mà chịu một phát đạn… Cái đó chẳng nhẽ con đã quên rồi sao?”
Ánh mắt Mặc Diệu Dương chấn động mạnh. Cực kì giống bộ dáng của Tu La trước khi muốn giết người.
Bà ta không nói thì thôi, nói đến lại làm Mặc Diệu Dương tức giận!
“Lúc này mà bà vẫn còn mặt mũi nói những lời này với tôi? Lúc trước cô ta làm như thế, bà chưa hiểu sao? Loại người giống Cốc Nhược Lâm quỷ kế đa đoan, âm hiểm độc ác, vậy mà cũng xứng nói với tôi muốn đi thăm cô ta? Bây giờ cô ta nên nhảy lầu tự sát đi!”
Mặc Diệu Dương gầm thét xong, cánh tay hất lên. Bà Cốc không đứng vững, toàn bộ thân thể ngã về một bên, kêu to.
Mà ở lối rẽ, Cốc Nhược Lâm đứng tại chỗ với hai bàn chân lạnh buốt.
Những lời Mặc Diệu Dương vừa nói, cô ta nghe không sót một chữ.
Trong lòng tràn đầy sự không cam tâm.
Để gặp anh, cô không tiếc giày vò bản thân, tuyệt thực, cắt cổ tay, nhảy lầu... Thế nhưng vẫn không đổi lấy được một chút dịu dàng từ anh. Mà Long Đình Đình, chỉ ngã nhẹ một cái thôi đã khiến Mặc Diệu Dương lo lắng đến thế!
Dựa vào cái gì?
Nói cho cùng, cô ta mới là người phụ nữ đầu tiên bên cạnh Mặc Diệu Dương. Mà cô xuất hiện không bao lâu đã chiếm trọn vị trí quan trọng trong trái tim anh, thậm chí vượt cả cô ta!
Tất cả những nỗ lực, cố gắng của cô ta chỉ đổi lấy sự vô tình và lạnh lùng của anh!
Dựa vào cái gì!
Hai tay Cốc Nhược Lâm nắm chặt thành quyền, trong lòng tràn ngập sự tức giận và không cam lòng... Làm sao mới có thể nhịn xuống?
Thứ mà cô ta không có, người khác cũng đừng mong có.
Cùng lắm thì cô giết Long Đình Đình sau đó nhảy lầu từ đây xuống, giải quyết tất cả!
Bà Cốc ngã trên mặt đất, bộ dạng này thật sự rất chật vật.
Mẹ Dung ở một bên nhìn, không có ý muốn khuyên can! Trong thâm tâm bà biết rõ hai mẹ con nhà họ... Không, cả nhà họ Cốc đều không phải người tốt lành gì. Năm lần bảy lượt bắt nạt mợ hai, cậu hai đã niệm tình không tính toán nhưng giờ mợ hai gặp nguy hiểm như thế mà họ còn làm chuyện này!
Thực sự không có mắt! Đáng đời!
Mặc Diệu Dương lạnh lùng quét mắt nhìn bà Cốc đang chật vật dưới đất. Anh cười nhạo: “Vợ con của tôi còn chưa qua nguy hiểm, bà lại bảo tôi đi thăm con gái bà? Đầu óc của bà là bị cửa kẹp hay là bị úng nước? Bây giờ tôi không rảnh để nghe bà khóc lóc, cút cho tôi!”
Lúc này thì tình nghĩa, gia tộc... Tất cả đều là vô nghĩa trong mắt Mặc Diệu Dương!
Mẹ Dung ở một bên lắng nghe, chỉ muốn vỗ tay khen hay cho cậu hai nhà mình!
Bà Cốc bị doạ cho sợ hãi, mặt mũi vứt hết xuống sàn nhà, quay đầu rời đi, lúc đi còn trượt chân ngã nhưng không dám kêu to. Bà ta cảm thấy ý tưởng này của con gái thật là sai lầm, chí ít thì Mặc Diệu Dương không mắc bẫy.
Mặc Diệu Dương bắt đầu gặm nhấm sự đau khổ trong lúc chờ đợi.
Thời gian trôi đi từng chút một, mỗi giây mỗi phút đối với anh mà nói đều dài đằng đẵng. Bây giờ anh không biết làm gì ngoài tự hận bản thân.
Tại sao anh lại muốn đi tới chỗ Cốc Nhược Lâm, bỏ mặc vợ anh bụng mang dạ chửa! Lúc trước anh không nghĩ tới, Đình Đình nhất định sẽ theo tới đây. Hiện trường hỗn loạn như vậy, một phụ nữ có thai như cô làm sao có thể không xảy ra chuyện được, nguy hiểm như thế... Vậy mà anh chưa từng nghĩ tới!
Đáng chết! Thật là đáng chết!
Hai mắt Mặc Diệu Dương tràn đầy tơ máu!
Nếu có thể dùng mạng mình để đổi lấy hai mẹ con cô ấy bình an, Mặc Diệu Dương tuyệt đối không do dự!
Không được! Thực sự là không đợi được!
Bây giờ là nửa đêm rồi, anh thực sự không chờ được nữa.
Mặc Diệu Dương đứng dậy, cản một cô y tá lại, giọng điệu không để cho người khác có cơ hội xen vào.
“Tôi muốn đi vào, nói cho tôi biết làm thế nào mới có thể đi vào?”