Cô Dâu Bị Đánh Tráo Của Tổng Tài

Chương 100: Chương 100: Đừng vì một người dưng






Lâm Tuyên cầm theo tờ đơn viết tay của Hoàng Kiên, nhanh chóng rời đi. Cả căn nhà vắng lặng chỉ còn một mình chàng trai điềm đạm ngồi trầm tư suy nghĩ. Anh nên đi vào hang cọp hay chờ đợi tiếp ứng An Nhiên từ đó đi ra?

Huống chỉ, người lái xe kia không rõ có phải người của Tống Thành hay chỉ là làm thuê theo hợp đồng. Anh cần phải tìm hiểu thêm về thân thế người này. Nếu thực là người của nhà họ Tống, An Nhiên bây giờ đang nằm trong vòng nguy hiểm.

Khi rời đi, không chỉ có một tờ đơn mà Lâm Tuyên còn mang theo thẻ ngân hàng của Hoàng Kiên. Nếu tính chạy trốn, cầm theo tiền mặt vẫn tốt hơn nhiều Trên màn hình máy ATM, tài khoản ngân hàng của Hoàng Kiên vừa hiện số dư, Lâm Tuyên đã hoảng hồn Một triệu bảy???



Khi rời đi, không chỉ có một tờ đơn mà Lâm Tuyên còn mang theo thẻ ngân hàng của Hoàng Kiếu tính chạy trốn, cầm theo tiền mặt vẫn tốt hơn nhiều Trên màn hình máy ATM, tài khoản ngân hàng của Hoàng Kiên vừa hiện số dư, Lâm Tuyên đã hoảng hồn Một triệu bảy???

Anh dụi dụi mắt. Sếp nhà anh là loại người dán sẵn câu “cần, kiệm, liêm, chính” trên cửa nhà nhưng cũng không thể đến nỗi nghèo rớt như vậy. Lương cục phó hàng tháng cũng không ít đâu. Chắc chắn lại mẹ kia rút ra hết rồi.

Lâm Tuyên không kìm nén được một tiếng thở dài. Phúc đức tại mẫu. Có bà mẹ âm thầm vét sạch cả tài khoản của con thế này, sếp cũng thật khổ!

Trời ngả bóng dần dần, không khí oi nóng ban ngày từ từ giảm bớt, gió lại lồng lộng thổi.

Tống Thành buồn bực lái xe đi đến ăn cơm cùng phụ huynh. Hôm nay ông bố tà nhãn của hắn trở về, khiến cho mẹ hắn rối rít hết cả lên. Gã đàn ông đó là kẻ duy nhất khiến cho người phụ nữ lúc nào cũng lạnh lùng như Hạ Cẩm lại có thể ngượng ngùng vui sướng như thiếu nữ đôi mươi. Nếu không phải vì Hạ Cẩm kiên quyết bắt ép hẳn làm vui lòng bố mình, không đời nào Tống Thành xuất hiện.

Hăn đi một lúc lâu, An Nhiên lại ra ngoài ngóng chiếc xe tải hôm trước. Bình thường xe sẽ tới vào buổi sáng, nhưng nghe nói hôm ¡ bà nay có đột xuất, tài xế sẽ đến rất muộn.

Cô cứ bồn chồn đi ra đi vào, khiến cho bà Hai cùng Hà Văn Nhĩ cũng sốt ruột theo. Ông quản gia thấy cô như vậy, tỏ ra hiểu chuyện khuyên nhủ: “Cậu Tống Thành là người có chủ kiến cứng rắn, sẽ không chịu khuất phục làm theo ý người khác đâu. Cô cứ yên tâm.”

An Nhiên chưng hửng, mở tròn hai mắt nhìn ông, mãi mới hiểu ý. Bộ trông cô giống như đang lo lắng về việc hắn và Nguyễn Vũ Như cùng nhau qua đêm lắm hay sao?

Nhưng mà nếu nói không phải thì chẳng khác gì lạy ông tôi ở bụi này. An Nhiên gãi đầu gãi tai một lúc, đành cười trừ.



Ngay cả đứa con trai ba tuổi của cô cũng bị liên lụy, nếu cứ thế này, nó sẽ bị hẳn hành hạ chết mất! An Nhiên nhớ hồi còn nhỏ, Minh Châu đã từng vừa khóc vừa nói với cô: “Giá như mẹ đừng lấy chồng thì mình vẫn còn có mẹ.”

Đó là bởi người bố dượng của Ngô Minh Châu là một gã đàn ông cực kì thô lỗ, ăn tàn phá hại. Từ ngày mẹ tái giá, số lần Minh Châu bị ăn đòn tăng vọt. Mỗi lần bố dượng say rượu đều mang hai mẹ con ra đánh cho vui tay, không ít trận đánh đến thừa sống thiếu chị y thế mà mẹ cô vẫn nhất quyết không từ bỏ, mỗi lần bị đánh đều khóc lóc ôm chân hẳn, cầu xin hẳn đừng đuổi hai mẹ con đi. Điều làm Minh Châu phẫn uất hơn là bao nhiêu tiền của mẹ vất vả làm được đều bị hẳn lột sạch, đem đi cúng cho hàng rượu và mấy ả đàn bà mắt xanh mỏ đỏ làm gái trong xóm.

Mỗi lần Minh Châu bị đánh phải nghỉ học, chính An Nhiên cặm cụi mang bài vở đến nhà, lén lút rình lão ta ra ngoài mới dám vào đưa cho bạn, lại dúi một ít đồ ăn vặt cô nhịn miệng để dành.

Đỉnh điểm đến một lần, gã ta say rượu, về nhà muốn đem con gái riêng của vợ ra chơi đùa một phen. Minh Châu kiên quyết chống cự, lấy chai rượu đập vào đầu hản đến chảy máu.

Kết quả, cô bị hai trận đòn. Một trận do cha dượng trút xuống. Một trận là mẹ cô vừa đánh vừa chửi: “Thứ vô tích sự! Mày cho ông ấy một chút thì có làm sao?!”

Khi ấy, trong lòng cô, hai chữ “gia đình” hoàn toàn vỡ vụn. Cho đến khi cô bị gã bố dượng khốn nạn lôi đi gán nợ, Minh Châu đã liều mạng trốn chạ: Sau này có một lần, Minh Châu nói với An Nhiên: “Nếu đã sinh ra đứa con, người mẹ làm gì cũng phải đứng về phía nó. Đừng vì một người dưng mà cắt nát khúc ruột của mình”

Lời nói ấy thức tỉnh An Nhiên, khiến cô càng thêm quyết tâm phải vì con trai mà sống. Tống Thành chẳng qua cũng chỉ là một gã đàn ông lắm tiền ham vui. Nếu cô lung lạc ý chí, để hắn ta quyến rũ, cái giá đắt nhất phải trả chính là tương lai của con trai!

Ý nghĩ ấy củng cố thêm lòng tin cho An Nhiên. Cô cẩn thận lên phòng lục tìm lá thư đã giấu kín, nhất định phải đưa được thư này cho người tài xế.

Lật ngăn tủ lên, An Nhiên thận trọng lấy tiền cuộn tròn lại thành ống nhỏ, buộc kĩ. Đây là tiền còn dư từ lần cô đi trồng lê, cộng thêm một ít cô lục được trong hành lí cô dâu cũ Đến khi lần sờ tìm lá thư, An Nhiên chợt kinh hãi.

Bức thư đã không cánh mà bay!

Cô thất kinh, lục tung cả ngăn tủ lên, đem mọi thứ bên trên bỏ ra mà vẫn không thấy. An Nhiên run cầm cập, có ai đó đã lấy mất lá thư? Nó không thể rơi được vì ngăn tủ nằm riêng một góc, không lộn xộn nhiều thứ khác. Nhất định có người nhúng tay vào.

Ý nghĩ bị phát hiện khiến cô sợ đến rúm ró. Ai đó đã mang bức thư đi. Là ai?

Nguyễn Vũ Như chăng? Nhưng chị ta không có lí do gì để làm thế. Hiện tại bọn họ đang ngầm hiểu rằng họ có chung mục đích, Vũ Như sẽ không đời nào mang thư đó ra cho Tống Thành, chỉ càng khiến hắn để mắt canh giữ cô hơn.

Hà Văn Nhĩ? Dì Hai? Hay Hồng Ngọc?

Cũng không thể. Nếu bọn họ tìm ra bức thư, chắc chản sẽ đưa đến nộp tận tay Tống Thành. Nhưng hắn lại không hề có biểu hiện gì là nổi giận, trong thư cô thậm chí còn vẽ cả sơ đồ hệ thống camera.

Vậy thì chính xác ai đã mang lá thư đi?

Và mang nó đi đâu?

Nỗi lo lắng làm cho An Nhiên muốn ngã quy. Vừa đúng lúc chiếc xe tải chở hàng hóa đến. Cô tự nhủ mình phải nhanh lên, viết lại một bức thư khác rồi mang xuống cho tài xế thay vì đứng đây vật vã lo sợ.

Tim An Niên đập thình thịch. Cô xé một tờ giấy phía sau cuốn sách, lấy bút chì viết nguệch ngoạc mấy chữ, đánh dấu vài kí hiệu trọng tâm rồi gấp gọn tờ giấy nhỏ nhất có thể Người tài xế nhìn thấy cô, vui vẻ chào hỏi, sau đó mang ra một túi mỹ phẩm hữu cơ đã chuẩn bị “Cảm ơn. Gửi anh.” Cô đưa tiền cho tài tức người kia xua tay: quản gia đã thanh toán hóa đơn cho cô rồi: Hà Văn Nhĩ cũng đồng tình: *Cô là phu nhân ở đây. Tất cả chỉ phí của cô đều được gia đình thanh toán.”

Thế còn hai mươi lăm triệu của năm mươi bông hoa hồng thì sao? Cô cũng lười nói lại, một mực dúi tiền cho người tài xế: “Đây là đồ tôi nhờ mua, tôi gửi tiền cho anh là đúng. Còn tiền của người khác đưa không liên quan đến tôi”

Tài xế không thẳng được sự kiên trì của cô, khó xử nhìn sang Hà Văn Nhĩ. Vị quản gia thở dài: “Phu nhân…”

“Tôi không phải” Cô lập tức ngắt lời. “Tôi không liên quan đến Tống Thành”

Nhìn cậu chủ lớn lên từ nhỏ, đây là lần đầu Hà Văn Nhĩ gặp một cô gái kiên quyết xa lánh chàng thanh niên khôi ngô tuấn tú, tài giỏi xuất chúng của nhà mình An Nhiên không dông dài, trực tiếp bước lên phía trước, đem lưng chắn tầm nhìn của Hà Văn Nhĩ. Tờ giấy gấp thật nhỏ được cô dúi vào lòng bàn tay người tài xế.

Anh chàng tỉnh ranh liền khum tay che kín, đưa mắt nhìn cô ý dò hỏi. Anh Nhiên lẩm bẩm: “Nhờ anh mang ra ngoài giúp”

Cho nên cô mới đưa tiền thật hậu hĩnh.

Người kia nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang khẩn khoản van nài, yết hầu anh ta khổ sở lộn một vòng. Cuối cùng anh đành phun một câu trong bụng: Anh hùng không qua ải mỹ nhân.

Thư đưa ra trót lọt, An Nhiên mừng húm.

Chiếc xe tải vừa đi khỏi, cô lập tức chạy về phòng, không dám để lộ cho ai thấy sự vui sướng đang chực chờ bùng nổ.

Người tài xế không ngờ, mình vừa cầm lá thư đi ra chưa được bao lâu đã có người tới chặn đầu xe lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.