Cô Dâu Bị Đánh Tráo Của Tổng Tài

Chương 248: Chương 248: Hay là cưới cô ấy?




Hai người nhìn nhau thật lâu. Một bên trong xe, một người bên ngoài xe. Dù không ai nói một lời nhưng qua ánh mắt họ nhìn nhau cũng đủ thấy tình cảm gắn bó sâu sắc, lại nhuốm màu đau đớn khác thường.

Vương Cư hơi nhíu mày, đưa tay về phía quản gia. Lập tức, quản gia lấy ra máy tính bảng, mở, màn hình tìm kiếm tin tức gì đó rồi cung kính giao cho chủ nhân.

Một loạt tin tức nối đuôi nhau trên các mặt báo: “Người sáng lập tập đoàn NC, Tống Thành, đã chính thức li hôn”

“Hôn nhân ngắn ngủi của đại gia trẻ tuổi Tống Thành cùng cô vợ bí mật đã đến đoạn kết: “Cô dâu bí mật của ông chủ tập đoàn NC đã trở thành vợ cũ bí mật Quét tay xuống dưới mấy lần vẫn chưa hết thông tin. Nhìn tình cảnh của An Nhiên, không khó để đoán ra, cô chính là nhân vật nữ bí ẩn trong những mẩu tin tức đó. Chẳng trách hỏi nhà ở đâu, cô lại do dự không nói. Hóa ra là bị chồng rưồng bỏ.

Trong lòng Vương Cư đột nhiên dấy lên một tia khó chịu khác thường. Ông đưa lại máy tính bảng cho quản gia, cúi xuống nâng người đang nhữn như con chỉ chỉ trên mặt đất kia dậy.

“Đứng lên đi, dưới đất lạnh lắm”

An Nhiên mặc kệ ông nâng mình, đôi mắt trong veo vẫn bám chặt ánh mắt Tống Thành không buông.

Hắn vẫn nguyên bộ dạng rách nát trong bệnh viện khi nấy, áo đắm màu máu khô, lòng bàn tay được quấn tạm bợ bằng một mảnh vải không biết xé từ đâu. Nét mặt hắn vẫn tuấn tú nhưng thần sắc nhợt nhạt, ánh mắt trũng sâu đầy sát khí.

An Nhiên lại không nỡ nhìn hắn như vậy, cô vội rút tay mình từ trong tay Vương Cư ra, nói khẽ: “Cảm ơn chú, cháu không có việc gì. Chú cứ đi trước đị”

‘Vương Cư lại không có ý rời đi, chỉ thấp giọng nói: “Tống Thành đúng là chồng cháu?”

“Cái này..” An Nhiên có phần xấu hổ, lại nhìn ông áy náy. “Việc riêng tư nên…”

“Không, là chú lỗ mãng” Ông cúi đầu, ôn hòa cười với cô.

Từ qóc đô nào đó nhìn ra lai thấy tư thái đôi bên thân mật, khiến cho người ta khó lòng kiềm chế được cơn ghen tuông.

Rầm!

Cửa xe nhanh chóng bị đẩy ra, Tống Thành vững vàng đứng trên mặt đất, một tay đóng sầm.

cửa lại như thể đang trút giận. An Nhiên lại sốt ruột nhắc: “Chú cứ đi trước đi ạ. Anh ấy tính tình có chút nóng nảy”

“Đi làm sao được. Lỡ cậu ta đánh cháu thì sao? Nhìn cậu †a to cao nht chỉ một đòn là cháu gục thê thảm luôn đấy: Vừa nói, ông vừa đẩy An Nhiên về phía sau lưng mình.

Dĩ nhiên không phải vô cớ mà Vương Cư cố ý muốn xen vào chuyện vợ chồng trẻ nhà người ta.

Chẳng qua ông muốn nhìn xem biểu hiện của Tống Thành như thế nào.

Kì thực, ông đã cùng Tống Thành đấu trên thương trường vài lần. Cho nên ông biết rõ việc cha con Tống Thành và Tống Sơn có mối quan hệ rất tệ hại, đôi bên không ai chịu nhượng bộ ai, có lần còn đấu nhau đến sút đầu mẻ trán.

Thế nhưng một tháng trước, ông lại phát hiện Tống Sơn làm sao không chỉ có con trai trưởng thành đĩnh đạc mà lại có cả cháu trai ba tuổi tên là Tống Khởi Minh. Thắng nhỏ không chỉ xinh xắn đáng yêu mà còn thông minh lanh lợi. Tức khắc, Vương Cư liền tức giận, ghen tị đỏ cả mắt.

Ông thì cô độc không vợ không con, còn Tống Sơn kia lại con cháu đầy đủ. Năm đó, nếu không vì Tống Sơn, ông cũng sẽ không bị hại thảm như vậy, càng không mất đi Tô Ái Phương…

Cho nên, Vương Cư không chỉ quấy phá việc làm ăn của Tống Thành liên tục mà còn tìm cách làm hại Tống Khởi Minh vài lần. Thế nhưng đứa nhỏ này đúng là phúc lớn mạng lớn, bị đem vứt ra tận hoang đảo vẫn có thể sống sót quay về.

Việc này khiến cho Vương Cư âm thầm lấy làm kinh ngạc, lại không nhịn được vài phần kiêng nể khác thường,

Thậm chí, ông còn tính đến việc bắt cóc Tống Khởi Minh, đem thẳng bé về nuôi đến khi thành tài, về sau để nó đấu lại với nhà họ Tống, chắc chắn sẽ rất thú vị An Nhiên lại một lần nữa giục Vương Cư nhưng ông vân nhếch môi cười, hiên ngang đứng đó.

Tống Thành thấy có người cố tình cản lối hẳn đi đến với vợ mình, vô cùng khó chịu nói: “Cho ông ba giây để cút!”

Không ngờ Vương Cư lại cười càng tươi hơn “Nơi cậu đang đứng là đất nhà tôi. Phải là tôi cho cậu năm giây để cút mới đúng. Nếu không sẽ thả chó”

Lời lẽ châm biếm đến cùng cực.

Nhưng Tống Thành đang lên cơn điên, hẳn không nghĩ được gì nữa. Cơn giận dữ vì Tống Nguyệt Sương chưa tan, lại tiếp đến cơn giận này.

kéo tới, chồng chất khiến hắn ăn không tiêu. Bây giờ có người đến cho hẳn chỗ trút giận, hắn đương nhiên không khách sáo.

“Chó đâu, lại đây” Tống Thành bình tĩnh cởi áo khoác, tiện tay vuốt tóc mái ngược lên một chút, mặt mũi điển trai đang bừng bừng lửa giận vẫn không quên cái miệng cay nghiệt. Chớp mắt, áo khoác bị hắn ném xuống đường, sải chân dài lâm liệt bước tới, khắp người tản mát hương vị cuồng dã như một con báo sắp sửa võ mồi.

‘Vương Cư dĩ nhiên không động thủ, mọi chuyện đã có quản gia tiến đến thay hẳn giao chiến. Tuy đã có tuổi nhưng quản gia của Vương Cư cũng là từng là lính đặc công, cho nên đấu với Tống Thành không hề lép vế.

Thấy hai bên không nói thêm lời nào, cứ thế lao vào đấm đá, An Nhiên kinh hoảng, lại tức đến nghẹn họng. Vì cớ gì mà hắn chạy đến đây chỉ để đánh người? Hắn tức giận, chẳng lẽ cô không tức giận?

Cô đã phát mệt với việc cứ phải cầu xin hắn giữ bình tĩnh, năn nỉ hắn hạ hỏa, tìm mọi cách đánh lạc hướng để hắn không vô lý trút giận lên người khác. Cô đã mệt mỏi lắm rồi!

Cho nên lần này cô dứt khoát mặc kệ hẳn!

Muốn đánh cứ đánh, hẳn có ra sao, cô cũng mặc.

“Nhiên!” Tống Thành liếc mắt thấy vợ nhỏ bừng bừng giận dữ mà bỏ đi, biết cô không thích hắn đánh đấm, vội vã tránh một quyền của đối phương rồi quay người đuổi theo, không thèm để ý đến hai lão già đang đứng ở đó.

Quản gia không có ý định buông tha, nhưng Vương Cư đã giơ tay ngăn lại: “An Nhiên không thích đánh nhau, vậy hôm nay đến đây là đủ”

Ông không muốn làm cho cô chán ghét. Nhìn theo bóng dáng Tống Thành hấp tấp đuổi theo vợ, Vương Cư cười thâm thúy: “Tống Sơn, tương lai vẫn còn dài. Tôi sẽ mang tất cả bất hạnh trả lại cho ông, không sót một thứ: Bắt được ánh mắt của chủ nhân, quản gia mau miệng nói “Chủ nhân, ông đã thích cô gái tên An Nhiên kia đến vậy, hay là cưới cô ấy? Ngài cũng đã cô đơn hơn hai mươi năm, cũng nên lấy vợ để có con cháu kế thừa hương khói tổ tiên”

Nếu không, sản nghiệp to lớn như vậy không có ai kế thừa Ý này quản gia chỉ dám nghĩ thầm trong bụng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.