Cô Dâu Bị Đánh Tráo Của Tổng Tài

Chương 107: Chương 107: Khoản bồi thường




Bệnh viện trung tâm thành phố là một trong những bệnh viện chất lượng cao, máy: móc công nghệ đều vô cùng hiện đại.

Chỉ chớp mắt, y tác đã giúp chuẩn bị phòng phẫu thuật xong xuôi, đích thân Lê Hiền là bác sĩ chính. Anh mặc áo xanh, làm công tác khử trùng, sau đó bước vào phòng mổ.

Nguyễn Vũ Như đã được gây mê, năm trên bàn mổ như một khối thịt lớn. Lê Hiền hỏi y tá, nghe thấy người kia đáp rằng Tống Thành đã phóng xe đi thì hắn vô cùng bực bội.

Loại đàn ông gì vậy? Chơi hỏng người ta rồi vứt lại. Đã thế, đây còn là vợ hắn đó!

Lê Hiền phun một câu chửi tục, sau đó nâng con dao phẫu thuật thanh mảnh lên, chuẩn xác hạ xuống một đường rạch, mở ra một khối máu thịt ghê rợn.

Tống Thành một mạch lái xe về nhà. Hắn ngăn Hà Văn Nhĩ nghênh đón, tự mình đi lên phòng An Nhiên.

Cô đã ngủ mất rồi, cửa sổ ban công vẫn còn mở lớn, gió lồng lộng thổi vào. Tấm thân nhỏ bé bị lạnh, cứ thế rúc vào chăn như một con tắm nhỏ. Tống Thành hai bước đi tới đóng kín cửa sổ.

Bên ngoài, vầng trăng đã treo cao, cây hoàng lan đưa hương đêm ngọt ngào.

Hản về phòng mình, nhanh chóng cởi bỏ quần áo, tắm một trận sảng khoái, đem bao.

nhiêu mệt mỏi thả trôi theo dòng nước. Xong xuôi, hắn lại mặc một bộ đồ mới, đi tìm An Nhiên.

Cô đã ngủ say, môi hồng hơi trề ra, ướt mọng. Đôi lông mày thanh tú nhăn lại, có vẻ khó chịu.

Con nai nhỏ này, chắc lại mơ thấy cái gì tồi Tống Thành nhẹ nhàng vén chăn, tấm thân dẻo dai như con báo gấm luồn vào bên trong ấm áp, thận trọng ôm lấy thân thể yêu kiều. Hắn không dám thở mạnh, sợ làm cô thức giấc.

An Nhiên đang nằm lạnh, đột nhiên lại có một khối ấm áp đến gần, vây bọc lấy cơ thể cô, lập tức thân thể tự động phản ứng, rúc vào sâu hơn trong khối ấm áp kia. A… thực dễ chịu. Đôi lông mày của An Nhiên giấn ra, khuôn mặt nhẹ nhõm chìm sâu vào mộng đẹp. Cô vô thức vòng tay ôm ghì lấy, đôi môi mọng chạm phải một điểm nhỏ phía trước.

Lập tức, thân thể Tống Thành cứng đờ, bên dưới đau nhức không thể tả. Hắn nghiến răng chịu đựng, không nỡ đánh thức cô. An Nhiên vừa mới yên tâm ngủ ngon, hắn chỉ muốn ôm cô, để cô thoải mái say giấc.

Tống Thành vùi mặt vào tóc An Nhiên, trong đầu niệm Đạo đức kinh, hai tay ngoan ngoãn tự giác chỉ dám di động ở nửa thân trên của cô, không dám đi xa hơn.

“Ừm..” An Nhiên thoải mái rúc vào lòng hẳn, tự nhiên ý lại hơi ấm quen thuộc. Hẳn không dám cựa quậy, Đạo đức kinh trong đầu càng nhẩm nhanh hơn, tốc độ xẹt qua như tên lửa.

Sự tra tấn ngọt ngào này hắn chấp nhận.

Tống Thành chợp mắt một giấc ngắn ngủi. Giấc ngủ sâu dễ chịu nhất mà hắn từng có. Đến rạng sáng, Tống Thành mới luyến tiếc rời đi. Hẳn hôn lên môi mọng của cô, giọng nói khàn khàn mới thức dậy: “Ngủ ngon, vợ yêu.”

An Nhiên ậm ừ đáp lại, làm cho tâm tình hẳn nhẹ nhõm vui vẻ không thể tả.

Tống Thành rẽ vào thư phòng lấy một thứ, sau đó phóng xe vào bệnh viện. Cuộc phẫu thuật của Vũ Như đã kết thúc tốt đẹp.

Tống Thành đang định đi tới phòng hồi sức hậu phẫu thì bất chợt nhìn thấy một người đang đi ngược hướng. Dáng hình yêu kiều nhìn thấy hắn liền sải bước đi tới, tiếng giày cao gót nện trên sàn thật êm tai: “Tống tổng?”

Phạm Linh Chỉ nở nụ cười quyến rũ nhất có thể, tiến lại gần: “Có chuyện gì mà anh tới bệnh viện sớm thế Không muốn nói nhiều với người nà) Tống Thành khách sáo đáp lại rồi bỏ đi. Nào ngờ, Phạm Linh Chỉ lại một mực bám dính: “Nếu anh có thời gian, chúng ta đi ăn sáng được không?”

Tống Thành quay lại, cau mày nhìn khuôn mặt rạng rỡ của Linh Chi. Dù cô ta có học vấn cao hơn Nguyễn Vũ Như, phong thái cũng tự tin quyến rũ hơn nhưng căn bản đều cùng một giuộc, đều nhăm nhe muốn trèo lên giường của hắn. Kiểu ánh mắt nhìn đàn trai ra mà sao cái thói hung dữ này chẳng thay đổi chút nào.”

Tô Ái Phương mỉm cười, muốn đưa tay xoa đầu hẳn theo thói quen nhưng bị hẳn né ra.

“Sao chị lại ở đây?”

Tô Ái Phương mỉm cười liếc nhìn Phạm Linh Chỉ trước, khiến cho cô bối rối chào hỏi: “Tiền bối”

Đứng trước khí thế ngút trời của Tô Ái Phương, sự tự tin của Linh Chỉ teo nhỏ lại chỉ bãng con kiến. Vị tiền bối này không chỉ xinh đẹp mà còn tài giỏi, là đối tượng ngưỡng mộ của rất nhiều lứa bác sĩ ở bệnh viện.

Tống tổng quả nhiên không phải người thường, ngay đến bông hoa trên đỉnh Tuyết Sơn của bệnh viện trung tâm cũng dám hái.

Cảm thấy thua trước đối tượng xuất sắc.

như Tô Ái Phương không có gì là xấu hổ, Phạm Linh Chỉ lập tức rút lui trong danh dự.

“Thế nào?” Tống Thành giống như đã quen với cảnh Tô Ái Phương thích giễu võ giương oai trước mặt người khác, không để ý chuyện chị ta chỉ liếc mắt cũng đủ đuổi người. “Cãi nhau với Cao Vĩnh Mạnh hay sao mà lại chạy đến đây? Đừng nói chị nhớ nghề.”

Tô Ái Phương xếch mắt cười khẩy: “Bạn cũ nhập viện, bổn cung xuất thế cứu người không được à?”

“Được, được.” Tống Thành dễ dãi cười.

“Ăn sáng chưa? Tôi đưa chị đi”

Dáng vẻ tổng tài dịu dàng này của hẳn nhìn đúng là thuận mắt. Tô Ái Phương läc đầu: “Mạnh đến đón rồi, chị về đây. Nghe nói cậu đã kết hôn. Hôm nào đưa vợ tới chơi đi.”

Tống Thành gật đầu đáp ứng, ngoan ngoãn hệt như mười năm về trước. Hẳn bên ngoài có thể là phá gia chỉ tử, trước mặt cha mẹ là thằng con trời đánh nhưng đứng trước.

Tô Ái Phương vĩnh viễn là đứa em trai nhỏ dịu dàng Xét ra, Tô Ái Phương lớn hơn hắn tới hai chục tuổi, như bình thường phải là cô – cháu mới đúng. Nhưng vì mối quan hệ của Ái Phương cùng Vĩnh Mạnh – bạn thân hắn mà Tống Thành cứ một mực gọi cô là chị. Đi chơi với nhau mà gọi người phụ nữ của bạn thân là cô thì kì cục quá. Mà to gan mở miệng gọi Tô Ái Phương là “em” như cách thắng bạn thân gọi thì hẳn không dám.

Hình ảnh tuấn tú, thành đạt của Tống Thành khiến Ái Phương rất ưng mắt. Đột nhiên, cô nghĩ, nếu đứa con gái bất hạnh của mình không mất sớm, lớn lên có thể đem gả cho thắng nhóc này cũng không tồi. Thật tiếc, con bé bốn tuổi đã lạc vào rừng, cuối cùng sảy chân rơi xuống vực sâu thật thê thảm.

Ái Phương vừa lên xe đi khỏi, Tống Thành cũng vào tới phòng hậu phẫu.

Thuốc mê còn chưa tan, Vũ Như vẫn ngủ li bì. Hắn nhìn một lúc, thấy khuôn mặt cô nhợt nhạt thì trỗi lên áy náy. Dù cô ta chủ động quyến rũ hắn thật, nhưng dù sao cũng là con gái, chịu không nổi một cú đá của hắn.

Đúng lúc đó cửa mở, Lê Hiền từ bên ngoài bước vào, thấy Tống Thành đứng đó thì nghĩ hẳn đang thương xót vợ mình. Lê Hiền lập tức xông tới mảng: “Giờ mới biết hối hận? Người ta cũng bị anh chơi hỏng rồi. Loại thô bạo như anh đúng là làm mất mặt đàn ông của thế giới Chơi thế nào mà bóp vỡ được cả túi ngực?

Bạo dâm à? Đồ không biết thương hoa tiếc ngọc”

Thấy mình mất công phun nước miếng vèo vèo mà Tống Thành vẫn dửng dưng, Lê Hiền càng cáu tiết: “Anh có biết vì cái thú chơi tởm lợm của anh mà tôi phải mất cả đêm quý giá của mình không? Silicon bị tràn ra, phải cạo rửa từng tí một, thật mệt chết tôi. Xong lại phải kiếm túi khác để độn vào, làm mất cả một đêm ngon lành của tôi đây!”

Tống Thành khách sáo nói: “Làm phiền tồi “Thấy có lỗi rồi hả?” Lê Hiền đột nhiên quay ngoät thái độ. “Vậy mang em gái An Nhiên xinh đẹp cho tôi để bồi thường đi.”

Tống Thành nghiến răng, không muốn lại tiếp tục đả thương người khác. Hắn chậm rãi rút từ trong túi ra một thứ, giọng trầm hẳn xuống: “Bồi thường cho cậu cái này.”

Hai mắt Lê Hiền sáng lên, lập tức chạy tới đón lấy tờ giấy.

Đập vào mắt anh là mấy chữ “Giấy chứng nhận kết hôn” †o cồ cộ.

“Không thế nào!” Suýt chút nữa anh quên đây là phòng bệnh mà hét toáng lên. “Con mẹ nó, giấy chứng nhận cũng đã làm rồi?”

Còn tưởng hai người không có gì! Lê Hiền anh đã bị hẳn chơi một vố rồi! Gã hung bạo này lại đem An Nhiên thu vào cửa?

Đầu óc tỉnh nhanh như máy tính lập tức lưu chuyển. Vẫn còn cách để lật ngược thế cờ, anh nhẩm tính. Kiên nhãn chờ một chút, sẽ có cách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.