Cô Dâu Bị Đánh Tráo Của Tổng Tài

Chương 125: Chương 125: Làm lành






Tống Thành trước kia có một quãng thời gian nhập ngũ là lính đặc công, cho nên kinh nghiệm sinh tôn của hản cực kì phong phú.

Hắn biết ngó sen có thể giúp cầm máu nên cố tình lặn sâu xuống đáy hồ tìm kiếm, định nhai dập ngó sen rồi đắp lên miệng vết thương.

Lúc An Nhiên nhảy xuống nước, âm thanh rất lớn. Tống Thành thấy cô chới với vật lộn với nước thì vừa thương vừa buồn cười, từ bên dưới bơi đến gần, ôm lấy chân cô để giữ cô đứng vững trong nước.



“Đồ keo kiệt Tống Thành!” An Nhiên dường như sợ mình không còn đủ thời gian nữa, phải tranh thủ mắng chửi cho hả dạ, để chết đi không mang theo oán hận quá mức, biết thành quỷ khó siêu thoát. “Tôi chết ở đây, anh phải bồi thường cho tôi. Con trai tôi phải đưa cho Hoàng Kiên nuôi dưỡng, không thì tôi sẽ ám chết anh!”

Hai tiếng Hoàng Kiên mạnh mẽ rẽ nước lao thẳng vào tai Tống Thành, khiến hẳn tức giận từ dưới đáy hồ vùng lên, tạo thành cơn chấn động nhỏ khiến hai con cá sấu phía xa cũng giật mình. Một con nhận ra chủ lập tức bơi ra xa, không bén mảng đến nơi hai người nữa.

“Hoàng Kiên mới là gã vô dụng!“Nhắc đến tình địch, hẳn dứt khoát không thể giữ bình tĩnh, coi ngó sen trong miệng là gã đáng ghét kia, nhai thật lực cho dập nát. Sau đó, hắn chuẩn xác đem bã đắp lên vết thương rồi rửa tay lại sạch sẽ bằng nước.

“Tống Thành?” An Nhiên ngỡ ngàng nhìn bóng người to lớn trước mắt. Hắn “Ù” một tiếng, vẫn miệt mài rửa tay liên tục, đúng là người ưa gọn gàng.

An Nhiên vẫn không tin nổi mắt mình: “Thành?”

“Anh đây” Tống Thành đem bàn tay sạch sẽ lùa lên tóc, vuốt ngược ra sau, làm lộ ra vầng trán vuông vắn vừa cao vừa rộng, khuôn mặt sắc nét đúng kiểu công tử thế gia vô cùng ưu nhã. Hắn liếc cặp mắt phượng về phía An Nhiên, rất kiêu ngạo buông lời cợt nhả: “Đẹp trai lắm đúng không? Nhìn muốn ngất rồi?”

Đẹp trai khỉ gì! Phải là cực kì xuất sắc!

An Nhiên nhận ra mình vẫn ngây người nhìn từng giọt nước đang trượt theo sống mũi bóng loáng của hẳn, vội hoảng hốt dời ánh mắt, lắp bắp: “Anh… anh chưa chết..”

Tống Thành lườm cô một cái: “Anh chưa vô dụng đến mức đó. Chẳng qua… a..”

Chẳng qua miệng vết thương này đau thực sự. Đã lâu hắn chưa bị thương nặng như vậy, không tránh khỏi cảm giác lạ lùng.

An Nhiên thấy Tống Thành nhăn nhó ôm vết thương thì vội lóp ngóp bơi lại: “Đừng Cho em xem”

Dĩ nhiên Tống Thành vươn tay ôm lấy dáng hình xiêu vẹo của cô trong làn nước, để tùy ý cô mở vạt áo nhìn vòm ngực săn chắc của mình. Xem ra vợ nhỏ vẫn để ý đến hắn.

An Nhiên biết lần này mình gây họa lớn, iu xìu cúi mặt: “Xin lỗi..” Một giây thiếu kiềm chế mà lại gây ra hậu quả khó lường. Cô cực kì ăn năn. Oán hận là một chuyện, mạng người lại là chuyện khác. Cũng may vết thương của hắn đã cầm máu, không thì cô sẽ dăn vặt cả đời mất Bộ dạng xuôi xị của cô khiến hắn mủi lòng, thói xấu cũng theo đó mà trồi lên. Hắn kéo cô sát lại, đem môi mình hạ xuống đúng vành tai cô, thì thào: “Lần sau muốn giết anh vẫn còn một cách, lại rất hiệu quả.”

An Nhiên ngỡ ngàng, bất giác buột miệng: “Cách gì?”

Tống Thành nhếch cao khóe môi xinh đẹp, nói từng chữ mạch lạc: “Hút. Cạn Dương. Khí.”

Đồ điên này!

An Nhiên tức mình đánh hẳn một cái, muốn tách ra xa.

Không ngờ cô vừa tách ra, con cá sấu lúc này vẫn lởn vởn xung quanh liền quẫy đuôi nhào tới, cái mõm dài ngoẵng lởm chởm răng há to khủng khiếp.

*ÁI” An Nhiên chỉ kịp kêu một tiếng đã thấy mình được Tống Thành ôm vào ngực.

Con cá sấu đớp trượt, liền quay lại định tấn công lần nữa. Cơn say mồi khiến nó quên mất người chủ đang ở trước mặt, cứ thế lao đến.

Tống Thành dường như đã quen với tập tính săn mồi của nó. Hắn rẽ nước lách sang một bên, đem An Nhiên bảo vệ an toàn trong ngực mình. Dường như con vật hung hăng kia không gây ra chút sức ép nào với hẳn. An Nhiên thì đã sợ đến cứng cả người, không dám nhìn con bò sát khổng lồ kia, thế mà hắn vẫn đủng đỉnh trò chuyện với cô: “Đừng sợ.”

“Làm sao không sợ được!” Cô ấm ức.

“Nuôi con gì không nuôi, lại đi nuôi cái thứ kinh tởm này! Mau mau lên bờ đi.”

Tống Thành bật cười, vẫn tiếp tục tốc độ nói chuyện trầm ổn: “Được, không nuôi nữa” Hẳn cúi xuống hôn cô, cánh môi trăn trọc không dứt.

“Nhiên, chúng ta từ giờ bắt đầu lại được không?



Lần trước, chính con cá sấu này cũng giao chiến với hẳn, xem ra chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ Tống Thành lập tức vận sức, áp sát nó.

Con vật hoang dã đã nhanh, hắn còn nhanh hơn, cánh tay cứng như thép vung lên, đập trúng lỗ mũi to tướng của nó một cú trời giáng. Nếu tay của con cá sấu dài hơn, chắc chắn nó đã vội vàng đưa lên ôm cái lỗ mũi bị đánh bẹp.

Hăn không chịu khoan nhượng, tiếp tục đạp vào thân nó, lấy đà nhảy chồm lên, chẽm chệ cưỡi trên lưng con vật. An Nhiên đứng xem mà sợ đến xanh mặt, không biết làm thế nào.

Tống Thành ngồi trên cái lưng đầy gai xù xì, cứ thế giáng từng cú đấm như búa tạ xuống mũi và mắt nó, khiến nó không kịp đối phó. Vợ hẳn nói đúng, cá sấu đúng là con vật ngu ngốc! Dám xông đến phá nát cơ hội làm lành của hẳn với vợi Hắn phải đánh cho nó chừa cái thói hung hăng ngu ngốc!

Đến khi Tống Thành hả giận lăn xuống nước, con vật xù xì kia cũng phơi bụng.

“Chết… nó chết rồi?” An Nhiên lắp bắp Người này… tay không đánh chết được một con bò sát khổng lồ, là họ hàng của khủng long thời tiền sử. Hản rốt cuộc có cái gì không thể làm?

Tống Thành ôm lấy An Nhiên bơi vào bờ: “Chưa, ngất tí thôi. Không cần để ý đến nó”

Hắn sẽ mang con vật chưa thuần này đem tặng cho sở thú, tránh cho vợ hẳn lại một phen sợ hãi.

An Nhiên được hẳn ôm lên, chợt nhớ ra một chuyện bèn hỏi: “Vậy bao giờ làm xong thủ tục li hôn”

Tống Thành hít một hơi, tự hỏi có phải hôm nay là ngày xung của hắn không mà liên tiếp trắc trở như vậy? Thấy An Nhiên vẫn nghiêm túc đợi, hẳn nghiêm mặt nói: “Giấy đăng kí kết hôn bị em xé bỏ rồi, làm sao ly hôn được. Giờ phải làm thủ tục cấp lại giấy đăng kí đã, sau đó mới làm tiếp thủ tục li hôn”

An Nhiên hậm hực nghĩ bụng: Lúc trước hẳn còn lách luật được, hà cớ gì lần này lại nghiêm chỉnh chấp hành thế?

Cô bực mình, không muốn ở trong tay hẳn nữa liền giấy giụa muốn xuống, Nhưng Tống Thành khỏe hơn, hắn vẫn ngang nhiên ôm cô đi về phía nhà lớn: “Ngoan. Về tắm không cảm lạnh”

Hai người vừa co vừa kéo, càng đi đến gần nhà chính lại càng thấy kì lạ. Không đúng, sao trong nhà lại vắng lặng như vậy.

Tống Thành cất tiếng gọi: “Ân Lãm!”

Đáp lại hẳn là một mảng im lặng. Hẳn lại gọi tiếp ông quản gia cũng không thấy.

Nhà hẳn chưa bao giờ vắng người. Có chuyện gì đã xảy ra?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.