Bữa cơm chưa kịp bắt từ ngoài chạy vào thông báo: “Thưa cậu, có bà chủ đến.”
Tống Thành ngạc nhiên, ai nói cho mẹ biết việc hẳn phải nằm viện vậy? Sao mà đến đúng lúc thế.
Hạ Cẩm hôm nay mặc một bộ áo dài xanh cánh trả, lại còn có Tống Nguyệt Sương cũng đi theo.
Vừa thấy hai người, Vũ Như liền như hổ thêm cánh, ríu ra ríu rít một câu “bác gái” hai câu “em gái”, khiến cho An Nhiên đã thừa thãi lại càng trở nên vô dụng. Không những thế, vết thương đáng sợ trên mặt cô càng khiến cho Hạ Cẩm và Tống Nguyệt Sương ngại nhìn đến.
“Sao mẹ lại đến đây?” Tống Thành vẫy nhẹ tay, lập tức có người tiến đến kéo ghế cho Hạ Cẩm. Bà nghiễm nhiên ngồi xuống, giọng trách móc nghiêm nghị: u, người làm đã “Vì sao mẹ không thể tới nhà con trai mình?”
Tống Thành khẽ liếc một cái, nhìn thái độ của những người xung quanh thì hắn cũng đoán ra ai là người thả ra tin hẳn xuất viện rồi. Hẳn nói: “Vừa đúng lúc, hai người dùng cơm luôn đị”
Hạ Cẩm vẫn ngồi im, Vũ Như thấy thế liền sà xuống bên cạnh, ngọt ngào hỏi han: “Bác gái đi đường mệt không? Hôm nay Vũ Như có nấu món canh mướp đẳng để thanh nhiệt đấy, bác dùng thử nhé.”
Tống Nguyệt Sương nghe thấy liền xuýt xoa: “Chị dâu nấu ăn giỏi thế”
Một câu này vừa nói ra, Vũ Như nở cả mặt mũi còn An Nhiên lại càng lặng lẽ. Rố ràng người nhà Tống Thành cũng căm ghét cô, còn công khai thừa nhận Nguyễn Vũ Như.
Đột nhiên, Hạ Cẩm lên tí “Người cũng đông đủ rồi, còn không mau giới thiệu”
Lúc này Tống Thành mới miễn cưỡng đem An Nhiên giới thiệu với mẹ và em gái Hắn chỉ nói mỗi tên cô nên Tống Nguyệt Sương còn tưởng là người quen nào đó, khách sáo chào hỏi. Hạ Cẩm nhìn con dâu danh chính ngôn thuận trước mắt mình, cảm thấy không vừa mắt. Vết thương quá lớn chiếm cứ nửa bên mặt lúc này đang tụ máu, trông rất đáng sợ. Nửa còn lại cũng sạch sẽ, có đường nét rõ ràng. Thế nhưng cô lại nhút nhát quá. Một câu chào cũng rụt rè.
Người này mà lại có gan cướp chồng của chị gái. Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được!
Bữa cơm này An Nhiên nuốt không trôi Trái ngược với cô, Vũ Như liên tục ghi điểm, từ món ăn ngon thế nào đến tiếp khách đon đả, khéo léo ra sao, cô đều tự tin tỏa sáng Tống Nguyệt Sương từ nhỏ đã thích những trò nữ công gia chánh, lại càng đem “chị dâu”
trở thành thần tượng mà sùng bái: “Anh trai lấy được chị đúng là may mản nhất.”
Ở trong bếp, bà Hai nghe được Vũ Như ba hoa thì ngứa tai vô cùng. Nói cô ta làm hết sao? Đúng là nực cười, không làm vướng chân bà là còn may đấy. Nhờ có sự “giúp một tay” của cô ta mà bữa cơm bình thường bà làm mất một tiếng thì thành ra gấp đôi.
Đúng là bực thật!
Nhưng Hạ Cẩm đang ở đây, bà không tiện ra mặt. Bà Hai với Hạ Cẩm có một đoạn quá khứ chẳng vui vẻ gì, tốt nhất nên tránh gặp nhau thì hơn.
Hạ Cẩm đang ăn liền làm như vô tình hỏi: “Vất thương của con thế nào?”
“Đã tốt nhiều rồi” Tống Thành đáp. “Nhờ An Nhiên chăm sóc cẩn thận.”
Hừ, muốn khẳng định vị thế cho vợ trước mặt bà à? Hạ Cẩm khách sao nói: “Cảm ơn cô An Nhiên” Bà vẫn gọi Vũ Như là “con”, thế nhưng lại gọi An Nhiên là “cô”, hàm ý bên trọng bên khinh rất rõ ràng. An Nhiên cúi đầu đáp khẽ.
Tống Thành vươn đũa gắp một con tôm rất lớn bỏ vào bát An Nhiên. Cô kinh ngạc, quay sang nhìn hắn. Hắn không nói không rằng, lại làm như không có việc gì Một cử chỉ nhỏ cũng đủ khiến ba người còn lại bàn ăn sửng sốt. Từ đầu bữa tới giờ, hẳn còn chưa có gắp cho ai đâu. Mà không đúng, từ khi Tống Nguyệt Sương hiểu chuyện đến bây giờ, Tống Thành chưa từng gắp đồ ai hết, trừ các bậc trưởng bối trong nhà như là ông bà già yếu.
Thành ra, hành động ấy của hắn vô tình khiến Tống Nguyệt Sương vô cùng khó chịu.
Cô nhìn An Nhiên với ánh mắt chẳng thiện cảm gì. Rõ ràng chị dâu còn ngồi đây, thế mà anh trai không thèm đoái hoài đến, để chị ấy phải buồn thế kia.
Cô bèn động lòng trắc ẩn, quay sang hỏi chuyện Vũ Như: “Bé Cá Chép đâu chị?”
Vũ Như bất ngờ, chưa kịp đáp thì Tống Thành đã ngất lời: “Thãng bé đi học rồi. Ở trường nội trú.”
Tống Nguyệt Sương la lên: “Hả? Nó bé thế đã học nội trú?”
Tống Thành cau mày: “Ba tuổi rồi, bé bỏng gì nữa. Mà thăng bé cũng thích ở đó, hôm trước anh hỏi nó về nhà không, nó còn từ chối mà”
Nghe đến đây, hai mắt của An Nhiên lại đỏ ửng. Nói dối! Hắn nhất định là nói dối.
Không đời nào con trai lại muốn ở đó. Chắc chắn hẳn không cho nó biết cô vẫn ở đây chờ đợi nó.
Tống Thành thấy An Nhiên cúi gầm mặt, nước mắt bắt đầu hoen ướt mi thì đưa tay lên quệt nhẹ một cái, nói khẽ: “Chuyên tâm ăn cơm. Không được nghĩ lung tung.”
An Nhiên bất giác sụt sịt, không nghĩ lại khiến cho Hạ Cẩm khó chịu. Bà lạnh lùng nói: “Hôm nay Tống Thành xuất viện, là ngày vui.
Khóc lóc cái gì, cô muốn mang đến xui xẻo hay sao?”
Tống Nguyệt Sương cũng đồng tình. Chị dâu bị ngó lơ bên này còn chưa khóc, cô ta khóc cái gì? Mà người này rốt cuộc là ai vậy?
Từ đầu tới giờ không nói không rằng, chỉ biết ỷ lại vào anh trai.
An Nhiên vội vã chỉnh đốn lại thái độ, lí nhí nói: “Cháu xin lỗi…”
Tống Thành lập tức ngắt lời: “Con”
Ý hẳn là An Nhiên là con dâu của mẹ hắn, phải xưng hô cho đúng. Nhưng cô mặc kệ, cắm cúi ăn thật nhanh cho hết bát cơm.
Cô không muốn ngồi ở đây cùng những con người lạnh lùng này nữa.
Tống Nguyệt Sương không cho cô cơ hội thoát thân: ¡ An Nhiên có quan hệ thế nào với anh chị tôi vậy?”
An Nhiên ngây người. Cô không thể nói “Tôi là vợ của anh trai cô và là em gái của chị dâu cô” phải không?
Vũ Như làm ra vẻ tập trung múc nước canh, không quan tâm thế sự nhưng hai tai lại dỏng lên nghe ngóng. Nếu An Nhiên tiết lộ thân phận rõ ràng, cô ta sẽ lại dùng bài cũ để tranh thủ tình cảm của Hạ Cẩm và Tống Nguyệt Sương thôi.
An Nhiên vô thức nhìn sang Tống Thành bên cạnh, ý nhờ cậy giúp đỡ nhưng hẳn làm lơ. Thấy cô lén lút kéo vạt áo hắn bên dưới gầm bàn, hắn bèn nói “kéo áo anh làm gì”
Cô ngượng chín cả mặt. Tên ác ôn nà hắn không giúp thì thôi, có cần thiết phải tố cô trước mặt mọi người như thế không?
Cô nhìn sang Hạ Cẩm, thấy bà cũng đang nghiêm nghị nhìn mình giống như một vị quan tòa lạnh nhạt thì vô cùng sợ hãi. Nếu cô dám nhận mình là con dâu nhà họ Tống, bà nhất định sẽ không để cô giữ thể diện. Cô nhận ra mình không có nhân duyên tốt với các bà mẹ. Hoàng Phương ghét bỏ cô. Trần Tuyết Hoa khinh miệt cô. Hạ Cẩm cũng không có thiện cảm với cô.
Thôi thì đãng nào cũng chẳng trốn được.
An Nhiên hít một hơi, liều mạng mở miệng: “Tôi là…”
“Là em gái chị đấy” Vũ Như vui vẻ lên tiếng, còn nháy mắt trêu chọc Tống Nguyệt Sương. “Thế nào, thấy bọn chị giống nhau không?
Tống Nguyệt Sương chán ghét vết thương trên mặt An Nhiên, nói: “Không, giống gì mà giống. Chị dâu em xinh thế cơ mà”
Rõ là chê thẳng mặt An Nhiên còn gì! Cô thấy trong lòng tủi thân, rất khó chịu. Cô ráng ăn thật nhanh cho hết bát cơm, sau đó kiếm cớ trong người mệt mỏi, bỏ về phòng. Trong bụng An Nhiên tự nhủ, chẳng sớm thì muộn, cô cũng sẽ rời khỏi nơi này, vĩnh viễn cắt đứt quan hệ với Tống Thành nên cũng không cần quan tâm tới những người nhà họ Tống nữa.
An Nhiên không biết rằng khi cô đã về phòng ngủ, Tống Thành mới mang em gái ra dạy dỗ một trận: “Lần sau không được vô lễ với chị dâu như vậy”
Tống Nguyệt Sương ngơ ngác, cô có làm gì đâu? Tống Thành lúc này mới chậm rãi nói: “Người vừa nãy, Nguyễn An Nhiên, chính là chị dâu của em, mẹ của Cá Chép.”
“Hả?” Nguyệt Sương há hốc cả miệng “Sao lúc nấy anh không nói?”
Anh trai đáng ghét, không nhưng không nói mà lại còn cố ý kích động để cô tỏ thái độ ghét bỏ với chị dâu thứ thiệt.
“Không trách em được đâu nhé, tại mọi người đều không nói gì làm em hiểu lâm chứ bộ” Tống Nguyệt Sương đến khi hiểu rõ tình huống thì phụng phịu. Hạ Cẩm thì thôi đi, bà đã tuyên bố ngay từ đầu là không chấp nhận Nguyễn An Nhiên nên đương nhiên lạnh nhạt. Anh hai cáo già cố ý chơi khăm cô không nói đã đành, đằng này… Tống Nguyệt Sương quay sang Vũ Như oán trách: “Sao thấy em gọi là chị dâu mà chị không đính chính, cứ để nguyên thế? Chị muốn tranh chỗ của em gái à?”
Vũ Như sượng mặt, vội khỏa lấp ý đồ xấu của mình: “Chị sợ làm em buồn. Thôi mau ăn cơm đi”
Cho đến tận lúc ra về, Tống Nguyệt Sương vẫn xụ mặt, không thèm nói với ai câu nào. Nhất là với Vũ Như, cô lại càng xa cách.
Hạ Cẩm không thể không nhìn con trai bằng ánh mắt khác. Sắp xếp mọi thứ đâu ra đấy, vừa bóc mẽ Vũ Như còn chặt đứt một hậu thuẫn của con bé, lại làm cho Nguyệt Sương phải áy náy vì thiếu An Nhiên một cái lễ, về sau gặp lại sẽ không dám ngông nghênh đắc ý trước mặt người ta. Quan trọng hơn, lại đem An Nhiên bảo hộ an toàn, không đưa cô ta ra trước đầu sóng ngọn gió để Nguyệt Sương bới móc chuyện cũ.
Chừng ấy thôi cũng đủ đê tuyên bố cho.
Hạ Cẩm biết, hẳn không chịu chấp nhận sự sắp xếp của bà Tống Thành tiễn khách xong thì lên phòng An Nhiên, muốn ôm vợ ngủ một lát Mấy hôm không ở gần cô, hẳn thấy trong người cứ thiếu thốn lạ lùng. Bây giờ được ôm cô trong tay, vùi mặt vào tóc cô hít thở hương thơm ngọt ngào, hẳn cảm thấy thư thái dễ chịu.
Phải chăng đây là cái mà người ta vẫn gọi là “nghiện hơi nhau”? Tống Thành lập tức gạt bỏ suy nghĩ ngớ ngẩn đó ra khỏi đầu.
Chưa được bao lâu thì Ân Lãm gọi điện tới, muốn gặp hẳn báo cáo công việc. Tống Thành “Ừ” một tiếng, sau đó lại nhớ ra một việc: “Mua cho tôi một bó hoa. Càng lớn càng tốt”
“Hoa gì ạ?“Ân Lãm ngạc nhiên, lâu lắm rồi Tống Thành mới yêu cầu thư kí mua những thứ như vậy nhat Tống Thành đáp qua loa: “Gì cũng được”
Miễn làm cô vui là được.
Ân Lãm lập tức y lệnh, chạy đến cửa hàng quen thuộc lấy một bó hoa cỡ đại.
Khi An Nhiên vừa ngủ dậy, Ân Lãm đã cùng Tống Thành ngồi trao đổi công việc ở thư phòng. Cô giật mình nhìn thấy bó hoa hồng vàng to tướng nắm ở đầu giường mình nên vội vàng ôm hoa chạy xuống nhà hỏi thăm, bao nhiêu ấm ức trong bữa cơm bay sạch, nhường chỗ cho sự tò mò.
Biết là Ân Lãm mang hoa tới, An Nhiên kiên nhãn chờ đến khi anh họp xong, vui vẻ tối rít: “Hoa đẹp lắm! Cảm ơn anh rất nhiều!”
Cô còn tính khen thêm vài câu nữa nhưng Ân Lãm đã vội xua tay: “Hoa này là của anh Thành nhờ tôi mua cho cô đấy”
Tống Thành mua? Cô giật mình, nhìn người vừa bước ra khỏi thư phòng. Hản thấy cô ôm bó hoa, quần áo ngủ tùy tiện mặc trên người, cười cười nói nói với Ân Lãm thì khó chịu, liền quở mắng: “Ăn mặc như vậy mà dám chạy lung tung?”
Cô ngượng ngùng, muốn giấu mình sau bó hoa lớn. Vì sao Tống Thành lại mua hoa cho cô? Rõ ràng trong bữa ăn vừa rồi, hẳn còn mặc kệ cô với Tống Nguyệt Sương cơ mà. Ngay cả đến thân phận của Vũ Như bị hiểu lầm mà hắn chẳng buồn đính chính, khác nào ngầm công nhận rằng vợ hắn thực sự là Nguyễn Vũ Như.
An Nhiên cảm thấy trong lòng nguội lạnh. Cô bèn đi tới, ấn bó hoa vào ngực Ân Lãm “Tôi không nhận. Anh đưa nhầm người rồi”
“Không nhầm”. Trước sự ngơ ngác của Ân Lãm, Tống Thành cười nhạt, đưa tay rút lấy một bông hồng vàng rực, tươi tắn. Hắn đưa bông hoa đến trước mặt cô, hỏi: “Màu vàng hoàng kim có gì đẹp mà em lại yêu thích đến thế?”
Cô hoang mang đưa tay gạt ra, hắn lại cố tình đẩy tới, cuối cùng, bông hoa xui xẻo bị gãy làm đôi.
An Nhiên nhìn bông hoa gấy thì giật mình. Màu vàng hoàng kim – Hoàng Kiên?
Hản đang cảnh cáo cô. Hẳn biết tối hôm qua cô gọi cho anh Bông hồng vàng gãy gập trên tay Tống Thành thật chói mắt, rõ ràng ban đầu còn tươi tản, rạng rỡ xinh đẹp là thế. An Nhiên rùng mình, một dự cảm không tốt lành gì chạy xuyên qua người cô. Cô bèn ôm lấy bó hoa, ném thẳng vào thùng rác gần đó, lạnh nhạt đáp: “Không cần!”
Tống Thành cau mày, sảc mặt âm trầm cực kì không tốt: “Hoa của anh thì em không cần?” Trong khi hoa của Ân Lãm đưa thì cô lại ríu rít cảm ơn, mắt cười sung sướng cong như một vành trăng nhỏ.
An Nhiên cười lạnh: “Đúng vậy. Hoa của anh nên tặng cho chị dâu của Tống Nguyệt Sương ấy.”
Nói xong, cô đi thẳng một mạch. Muốn mang Hoàng Kiên ra dọa cô ư, không có cửa đâu.
Còn lại Tống Thành cùng Ân Lãm đứng ngây người. Ân Lãm bèn nói nhỏ: “Cô ấy vừa ngã ở ban công, bị thương nặng như thế, anh nhường người ta chút đi”
Tống Thành nhướn mày thách thức: “Sao tôi phải nhường? Thế tôi không phải cũng bị thương à?”
Ân Lãm thở dài. Sếp à, sao lại đi so đo với con gái nhà người ta chứ? Từ lúc nào mà mất phong độ như vậy?