Tường Vi mở ngăn kéo, lấy một vỉ thuốc dạ dày, ngăn cảm giác buồn nôn. Thật may là cô ta luôn có sẵn loại thuốc này vì bệnh đau dạ dày của mình.
Tách lấy một viên thuốc, cô nghiền thành bột trắng, sau đó bỏ vào cây nước ở phòng hành chính tổng hợp.
Chưa đến giờ làm buổi chiều, mọi người vẫn đi nghỉ trưa, không gian vắng vẻ rất thuận tiện cho những việc xấu Tường Vi làm xong liền đi vào đại sảnh, thấy An Nhiên nhắm mắt liền chạy tới gõ lạch cạch trên bàn “Phó phòng hành chính bảo cô qua đó, mau đi đi, đừng có làm biếng. Ỷ lại tổng giám đốc cưng chiều rồi làm ăn chểnh mảng, đúng là không ra gì!”
Vốn đĩ An Nhiên chưa ngủ, cô chỉ nhắm mắt dưỡng thần. Vừa nghe tiếng xoe xóe của Tường vi, cô vội vàng đứng lên. Đi được hai bước liền nhớ ra mình từ lúc trở về vẫn mệt mỏi nên đi tới bên cây nước, lấy cốc giấy ra định rót “Nước ở đây cho nhân viên tạp vụ uống được 3?”
Đường Vi giật lấy cái cốc, hung hăng ném vào sọt rác gần đó. “Muốn uống thì sang phòng hành chính tổng hợp mà uống. Đừng có làm 6 uế nước ở đây”
An Nhiên chịu đủ mệt mỏi, bây giờ bị khinh miệt như vậy thì không kìm nén được nữa, ánh mắt quắc lên, giận dữ: “Không uống thì không uống! Gô la hét om sòm làm cái gì? Đừng thấy tôi nhịn thì cô lấn tới Nếu cô quá đáng, tôi sẽ không để yên nữa đâu”
Một nhân viên tạp vụ nho nhỏ mà cũng dám lớn tiếng đe dọa người quản lý giám sát. Thế nhưng lần trước chẳng phải cũng vì An Nhiên mà Tường Vi bị đuổi việc hay sao? Cho nên lần này cô.
†a vẫn có ý kiêng dè. Cô ta chống chế: “Tôi nói cô cũng vì công việc giám sát, nếu không thì loại người như cô đáng lọt vào mắt tôi chắc?”
An Nhiên nhướn mày, vạch trần bộ mặt của cô ta: “Thế thì cô đang vượt cấp. Tôi không phải người thuộc phạm vi chỉ đạo trực tiếp của cô”
Chửi mắng nhau, cái gì mang lại cảm giác vui sướng nhất? Chính là nhìn thấy đối thủ nối điên Cho nên trong lòng Tường Vi vô cùng thoải mái “Cô kích động cái gì? Bụng dạ hẹp hòi như cô thì ngàn năm không làm được việc lớn, cả đời chỉ xứng đi dọn toilet. Con cái cô cũng đi quét rác, hót cứt mà thôi!”
Nguyền rủa con cháu người khác chính là lời nguyền rủa độc ác nhất Nhất là khi An Nhiên đã có con, cô không cho phép bất cứ ai động đến khúc ruột của mình.
Trong cơn giận dữ, cô sấn đến, vung tay tát Tường Vi một cái nảy lửa.
“AI” Tường Vi hét thất thanh một tiếng, hai tay ôm mặt, máu từ khóe môi tươm ra An Nhiên nhìn thấy máu thì khựng lại, cơn giận bồng dưng vơi bớt, cả người lung lay không đứng vững. Cô run rẩy nhìn xuống tay mình, rốt cuộc hôm nay cô bị làm sao mà gây ra nhiều tội lỗi như vậy?
Nghe được âm thanh ầm ï, rất nhiều người chạy tới. Thấy Tường Vi đáng thương ôm lấy một bên mặt sưng phù, đỏ rát thì quay ra chỉ trích thủ phạm: “Cô ta làm sao vậy? Sao lại lên cơn điên đánh người?”
“Lại còn dám đánh cả quản lý giám sát. Đúng là muốn chết thật rồi?”
“Đánh người ta bị thương đến lệch cả mặt còn trơ mắt nhìn, không biết mở mồm xin lỗi một câu, vô giáo dục đến thế là cùng!”
Tiếp theo, lại có người bước ra hỏi “Cô Tường Vi có cần đi đến phòng y tế không?”
Nếu nơi này không có người, nhất định Tường Vi sẽ xông vào trừng trị An Nhiên một trận lên bờ xuống ruộng. Nhưng cô ta đành nén lại, ra vẻ độ lượng mà nói “Tôi không sao, đừng lo. Sắp đến giờ làm rồi, mọi người ai vào việc nấy đi”
Mỗi người lại động viên cô ta một câu, sau đó mới rời đi An Nhiên không muốn nhìn thấy bộ mặt của Tường Vi nữa, bèn xoay người bỏ đi.
Nhưng lại vừa vặn có điện thoại của Tống Thành gọi tới Hình ảnh hắn cùng Cao Khuê thân mật ùa về trong tâm trí cô, khiến cô bực mình bấm nút từ chối cuộc gọi. Không ngờ chỉ hai giây sau lại có cuộc gọi của Ân Lãm đến.
“Tôi đây” Lần này cô nghe máy, “Vì sao không nhận điện thoại của anh?”
Giọng nói bên kia truyền đến là của Tống Thành.
An Nhiên không muốn nói chuyện, trầm mặc một lúc lâu. Cuối cùng, cô chầm chậm lau khóe mắt, giọng nói hơi lạc đi: “Em vừa làm Tường Vi bị thương, nhờ anh nói với Ân Lãm xử lí giúp”
Giọng Tống Thành bỗng trở nên nghiêm trọng: “Cô ta làm gì em?”
“Nói với anh có ích gÏ?..”
Một âm thanh chát chúa vọng đến, dường như điện thoại bên kia bị đập rất mạnh khiến lỗ tai cô đau đớn Bao nhiêu cảm giác khó chịu cứ thế bủa vây, nghẹn đến không thở nổi. Cô láo đáo chạy vào †oilet gần nhất, gục trên bàn rửa tay mà khóc. Cô tức giận chính mình, vì sao lại không thể kiềm chế, vì sao lại để những cảm xúc khủng khiếp này dẫn dắt mình… Trước kia cô vẫn luôn tự chủ được cơ mà..
Chợt, An Nhiên nhớ tới tiếng khóc của Vũ Như đêm qua, gai ốc đồng loạt nổi lên, cô vội vàng mở vòi nước, rửa sạch mặt, tự ép mình phải tỉnh táo hơn Cô phải kiên cường lên! Khóc sẽ khiến người khác thấy phiền toái, lại hạ thấp bản thân. Cô không thể rơi nước mắt chỉ vì mấy lời chế giễu.
An Nhiên cản môi chịu đựng, mãi đến khi cản sâu đến bật máu, cô mới bình tĩnh lại được.
Trước kia ôm nỗi tủi hổ bị đánh đập, bị chửi mảng, bị giễu cợt vì không chồng mà chửa, cô văn chịu đựng được. Vậy mà bây giờ… An Nhiên đau khố nghĩ đến hẳn. Chỉ vì hắn mà cô dường như đánh mất chính mình.
An Nhiên từ toilet đi ra, ngang qua phòng giám sát quản lý thì thấy bên trong âm T hỗn độn, tiếng bàn ghế đổ rầm trời. Chắc chắn Tống Thành làm loạn vì chuyện của cô.
An Nhiên luống cuống tay chân vội đẩy cửa bước vào, vừa đúng lúc một chiếc ghế bị quăng nát. Trợ lý Diệp mặt mũi tái mét, lảo đảo bước về phía sau, ngã vào người An Nhiên.
Cô vội đỡ lấy: “Cô không sao chứ?”
Trợ lý Diệp tóc tai tán loạn, mặt cắt không còn hạt máu, vội vàng tránh khỏi tay cô.
“CÚT!” Tống Thành gầm lên, đáng sợ đến mức An Nhiên cũng thấy run rẩy. Cô xoay người đi ra nhưng nửa đường bị một bàn tay cứng rắng †óm ngược trở lại.
Tống Thành kéo cô về phía hắn, một tay ôm chặt, tay kia hắn trừng trừng trỏ về phía Diệp Lạc.
quát: “Tôi bảo cô cút! Từ nay cấm bước vào nơi này nửa bước!”
“Xin lỗi tống giám đốc” Trợ lí Diệp vẫn cố giữ nét mặt bình tĩnh ôi là trợ lý của quản lý giám cao cấp, muốn bãi nhiệm hay đuối việc tôi thì cần có quyết định của bà chủ..”
Rầm!
Cái bàn duy nhất còn yên vị bị Tống Thành một cước đá bay, lệch đi một góc chín mươi độ.
Bao nhiêu giấy tờ, đồ dùng đều lăn lóc dưới đất đến bừa bãi, đổ vỡ khắp nơi.
“Nếu tôi không nể mặt cô là cô của Diệp Phong thì hôm nay, thứ bị đá vỡ không phải là mấy món đồ vô tri vô giác này đâu!”
“Anh.. dừng lại. Cô ấy không làm gì.. An Nhiên định nói đỡ cho Diệp Lạc nhưng chạm phải ánh mắt đỏ ngầu của Tống Thành, cô sợ đến cứng người, không tài nào mở miệng nói tiếp được nữa, đành quay sang đỡ Diệp Lạc.
Trợ lý Diệp là đại diện toàn quyền của Hạ Cẩm, Tống Thành lại dám đánh cô ta, chẳng phải là đang xúc phạm đến vị thế của bà hay sao?
Tống Thành cau chặt đôi lông mày sắc bén, ‘thò tay tóm lấy An Nhiên kéo trở về trong ngực hẳn, ánh mắt lạnh đến thấu xương: “Tất cả những việc Tường Vi làm đều có sự sai bảo của cô ta” Hẳn trừng mắt kết tội. “Ngay cả thái độ của mẹ như vậy cũng là do cô ta ở bên góp phần xúi giục”“
Diệp Lạc thanh minh: “Tổng giám đốc, tôi chưa từng xúi giục phu nhân điều gì”
Tống Thành ghét nói nhiều lời, liền ra tối hậu thư: “Động đến cô ấy là động đến tôi. Tốt nhất cô.
tự mình lo liệu, đừng để tôi ra tay”
Hắn nói xong liền ôm An Nhiên đi vào văn phòng. Vừa đóng cửa, hắn liền cẩn thận nâng tay cô lên xem xét. Không thấy gì, hắn lại hung hăng vạch áo của cô, tìm kiếm dấu vết thương tích.
“Bọn họ có đánh em không?”
“Không” An Nhiên mím môi, lắc đầu, trong lòng cực kì hối hận. Nếu lúc đó cô bình tĩnh hơn, không làm cho hắn kích động thì đã không gây ra cảnh hỗn loạn này.
Trợ lý Diệp cũng không bị liên lụy đến thế!
Kiểm tra xong xuôi một lượt, chắc chẩn rằng cô không bị thương, Tống Thành mới đau lòng ôm vợ nhỏ vào trong ngực, giống như muốn bảo hộ †oàn vẹn cho cô, che chắn không cho bất cứ ai xâm phạm Cái gì xuất thân, cái gì danh dự, cái gì môn đăng hộ đối?
Trong mắt hắn, chí có duy nhất cô là thứ trân quý. Hãn càng khao khát dâng cả thế giới này cho cô, không để bất cứ ai dám lên mặt chèn ép cô nữa.