An Nhiên đang ngủ ngon, mơ thấy một khung cảnh thoáng đãng, ấm áp, đột nhiên bị Tống Thành lay chuyển làm giấc mộng đẹp chòng chành rồi vỡ vụn. Toàn thân cô ngứa ngáy không yên, trước ngực thấy một mảng ẩm ướt khác thường, giữa hai đùi cũng một phen nóng rẫy.
Hai mắt vừa mở bừng ra liền đập thẳng vào mái tóc đen nhánh, dày dặn. Mất một giây để định thần lại, cô mới phát hiện ra trên người mình lại có thêm một người nữa.
“Gì..?” An Nhiên vội hất hắn xuống nhưng sức hắn lớn hơn cô, tấm thân to lớn không buồn nhúc nhích.
“Mau buông ra..”
Mặt cô đỏ bừng lên cùng với cặp mắt vẫn đang mơ màng ngái ngủ tạo nên dáng vẻ rất dễ lấy lòng người đối diện. Tống Thành ngẩng lên, vừa vặn chạm phải ánh mắt ươn ướt kia, tức thì cơ thể rất nhanh có biến hóa.
An Nhiên làm sao không biết thứ cộm cộm đang làm mình đau kia là cái gì. Hai tay của hắn vẫn còn đặt ở nơi không nên đặt, trên dưới đều bị người ta chạm đến, cô vừa xấu hổ vừa tức giận, lại ngứa răng muốn cắn người.
Tống Thành thấy cô vợ hung hăng tự dưng ôm lấy cổ mình vít xuống, trong lòng đoán ngay cô lại định giở bài cũ, liền nhanh chóng quay sang gặm vành tai hồng hồng, thì thầm: “Muốn xem ảnh con trai không?”
Tức khắc, An Nhiên liền dừng mọi động tác. Tống Thành nhân cơ hội lại sờ soạng trên dưới một lượt, cảm thấy con sư tử đang thu mình thành con mèo thì hài lòng, tranh thủ gặm cần một lúc. An Nhiên đành nghiến răng chịu trận. Cô cựa mình, cố gắng né tránh hết mức có thể nhưng không ăn thua gì.
Tống Thành được một lần thỏa sức không cố kị nhiều cũng tùy tiện hôn cản. Hắn cợt nhả khuấy đảo lung tung, không theo một nhịp điệu nào khiến An Nhiên rơi vào thế bị động hoàn toàn, đành phó mặc cho hắn tùy ý năn bóp.
Kinh nghiệm của cô so với hắn không khác nào con rùa so với mặt trăng. An Nhiên xấu hổ ôm gối lên che mặt, không dám nhìn thêm cảnh tượng bên dưới. Hẳn cố ý. Rõ ràng cố ý!
Cô thực muốn co chân đạp văng cái bản mặt đáng ghét kia ra nhưng hễ cô động đậy, hãn lại cười “Lần này ngoài ảnh còn có video”
Thế là cô lại hạ chân xuống, mặc cho hẳn đùa giỡn “Thứ đàn ông bỉ ổi, hạ lưu, vô liêm sỉ”
Trong bụng cô chửi thầm không biết bao nhiêu lần. Tống Thành đang miệt mài bên dưới dường như nghe thấy tiếng lòng cô, liền ngẩng lên, khóe môi ẩm ướt loang loáng vẽ ra một nụ cười nham hiểm: “Muốn anh cho em biết đàn ông hạ lưu đang làm trò vô liêm sỉ với vợ mình là như thế nào không?
Tiếp theo đó hãn lại cúi xuống, lần này cuồng dã hơn rất nhiều. An Nhiên chống cự không được, cuối cùng bị cơn lũ bất ngờ cuốn đi, ngay cả thở cũng quên mất.
Đến khi cô mở mắt ra thì Tống Thành đã tươi tỉnh ngồi bên giường, trên người khoác áo choàng tắm, làn da khỏe mạnh vẫn còn ẩm ướt hơi nước mát mẻ. Hắn thấy cô đã tỉnh liền giễu cợt: “Sướng chứ?”
Cô muốn đâm đầu vào gối chết quách cho xong. Rõ là không làm tới bước cuối cùng, tại sao hắn vẫn thỏa mãn như thế?
Tống Thành nhìn cô làm đà điểu chôn đầu trong cát nóng không khỏi buồn cười, lúc này mới đưa điện thoại cho cô: “Con trai quý hóa của chúng ta rất giỏi bắt đom đóm đấy: An Nhiên quên cả ngượng, vội chộp lấy điện thoại, giấu vào ngực, mảng hẳn: “Ai là con trai của anh?”
Tống Thành không chấp nhặt, hẳn tùy ý để cô ôm điện thoại vào nhà tảm. Dù sao hẳn đã đặt mật khẩu tất cả chức năng liên lạc và dữ liệu. Ngoài đoạn video hắn đã mở sẵn, An Nhiên không thể làm gì hơn.
Khi cô từ nhà tắm chui ra, chăn đệm đều đã được thay mới. Cô liếc qua vỏ đệm cũ vứt ở giỏ nhựa góc phòng, trong đầu nổ đoàng một tiếng: ướt đắm một mảng lớn – do một mình cô gây ra.Chẳng trách thái độ của hắn lại thỏa mãn khác thường đến vậy, còn ưu ái cho cô xem hẳn hai video.
Cô vội vàng trèo lên giường, trùm chăn, không thèm chú ý đến hắn. Một đêm đó Tống Thành ở trong phòng An Nhiên mở máy tính làm việc, không đòi hỏi thêm gì nữa. Đến đêm muộn, khi cô mơ màng sắp ngủ thì mới thấy bên cạnh mình có người nằm xuống.
Cánh tay cứng như thép thận trọng kéo cô sát vào lồng ngực nóng hổi, không cho cô giấy giụa. An Nhiên nín thở, không dám động đậy, chờ đợi cho những nụ hôn trên tóc, trên trán mình nhẹ dần rồi dừng hẳn Sáng sớm hôm sau, trời nhẹ mây cao, An Nhiên thức dậy thì thấy chăn gối bên cạnh đã lạnh ngất. Cô mệt mỏi lê bước xuống nhà, tính hỏi Hà Văn Nhĩ xem ông đã tìm được việc cho cô chưa. Nhưng vừa đi tới cầu thang đã thấy tiếng ríu rít của Vũ Như vang lên, cô vội dừng bước.
Trong phòng ăn, Vũ Như đang âm thầm đè nén cơn giận, vội vã giục quản gia chuẩn bị cho mình giỏ hoa quả thật ngon để chuẩn bị tới thăm Hạ Cẩm. Sáng sớm nay, thấy người làm mang ga trải giường và chăn của An Nhiên đi giặt, cô lập tức hiểu ngay đêm qua đã phát sinh chuyện gì.
An Nhiên không muốn sáng sớm đã chuyện bực mình nên quay về phòng, tính chờ đến khi Vũ Như ăn xong mới xuống. Nào lập ngờ, chưa đi được một bước, Hồng Ngọc đã nhìn thấy cô, liền lên tiếng gọi: “Cô An Nhiên đã dậy rồi ạ?”
Từ sau khi kí cam kết, mối quan hệ giữa cả hai được cải thiện đi một chút. Nhưng Vũ Như không cho em gái đường lùi, nhanh chóng rời phòng ăn, khuôn mặt đang hận đến nghiến răng nghiến lợi cố tỏ ra thân mật trông hết sức khó coi: “Mau ngồi xuống đây cùng ăn đi, bữa sáng phải ăn nhiều một chút mới có dinh dưỡng.”
An Nhiên cưỡng lại sự lôi kéo của Vũ Như, cô không đi vào nhà ăn mà lại vòng hướng ra ngoài vườn. Ngồi ăn chung với người hai mặt như chị ta, cô nuốt không trôi.
Nếu không cẩn thận, bị chị ta đưa vào tròng, bắt đến gặp Hạ Cẩm thì cô lại thêm một phen bị bẽ mặt chứ chẳng sung sướng gì Vũ Như thấy An Nhiên né tránh, lại than thở: “Em coi thường chị phải không? Không muốn ngồi ăn chung với chị?”
Lại bắt đầu diễn rồi! Quá mệt mỏi! Cô giật cánh tay ra, sẵng giọng: “Đừng ra vẻ hoa hậu thân thiện.”
Lực cô dùng không lớn, thế mà Vũ Như lại ngã vào tường, kêu thảm thiết: “Đau quát Em ghét chị đến vậy ư???”
An Nhiên nhìn bộ dạng giả tạo kia, ăn ngay nói thật: “Phải. Rất ghét. Cho nên đừng cố tỏ ra tử tế với tôi. Nhìn thấy chị diễn trò cũng đủ khiến tôi buồn nôn rồi.”
Vũ Như hai mắt ngân ngấn nước: “Chị đã nói với em rồi, chồng chị bây giờ hoàn toàn nhường cho em. Vì cớ gì em vẫn không thỏa mãn, vẫn đối xử với chị như vậy? Chẳng lẽ em vẫn không yên tâm, sợ bác gái chọn chị thì em sẽ mất phần thừa kế?”
Chị ta càng nói, An Nhiên càng không hiểu. Cô cau mày quát: “Chị đừng có suy bụng ta ra bụng người! Tôi cần chị nhường chồng chắc? Của chị tất đấy, giỏi thì tối nay đến mà ôm về”
Vũ Như bất mãn hạ giọng: “Ban ngày thì ra vẻ thanh cao mà đêm đến lại tìm đủ cách mồi chài anh ấy lên giường. Nếu không phải vì nôn nóng muốn cấn thai để tranh giành với chị thì vì cái gì?”
Đến đây, An Nhiên thực sự tức giận, nói đi nói lại rốt cuộc vẫn là chửi cô lẳng lơ tham tiền đúng không? Cô bước tới trước mặt Vũ Như, nghiêm mặt nói dõng dạc: “Sao tối nay chị không tự mình tới mà xem tôi mồi chài anh ta hay anh ta dụ dỗ tôi?
Muốn cấn thai? Ha ha, nực cười, phải sinh con cho anh ta, tôi thà chết còn hơn.”
Cô vừa nói tới đó liền cảm thấy một luồng khí lạnh âm trầm từ đâu lừng lững bay đến, chụp thẳng lên đầu, mang theo cảm giác chết chóc như rơi vào tầm ngắm của một con thú săn mồi.
An Nhiên ngẩng phắt lên, nhìn thấy từ phòng ăn, Tống Thành bước ra, sắc mặt vô cùng tồi tệ.