“Vâng”
An Nhiên biết Tống Thành tìm cho mình một đường thoát thân, lúc này mới dám ngẩng đầu nhìn lên, thấy Tống Thành vẫn đang nắm giữ cổ †ay Hạ Cẩm, đôi bên giảng co.
Lồng ngực Hạ Cẩm phập phồng kịch liệt, giống như chỉ một tích tắc sau sẽ nổ tung.
“Anh là con trai do chính mẹ nuôi lớn lại ngang nhiên vì một đứa con gái dơ bẩn mà chống đối lại mẹ. Được lầm, Tống Thành, anh giỏi lắm!”
Hắn chỉ nhún vai: “Cô ấy không dơ bẩn. So với nhiều phụ nữ khác còn sạch sẽ hơn nhỉ: Hạ Cẩm tức run cả người. Tình hình này bà không trị được, chắc chắn phải nhờ cậy đến ông xã.
“Mẹ, chuyện hôm nay mẹ bồng dưng đòi đánh con, coi như không có. Chỉ mong mẹ hiểu rằng con một lòng chân thành đối với mẹ, nếu vẫn không thế chấp nhận một đứa con dâu như.
con, cũng xin mẹ đừng khoét sâu thêm khoảng cách, làm tổn thương tình cảm của đôi bên. Bởi vì người đứng ở giữa chịu đựng nhiều đau khổ nhất là chồng con”
Nói xong, An Nhiêu xách thùng nước rời đi Nếu là trước kia, cô sẽ khom lưng, lùi một bước mà khuyên Tống Thành hãy tôn kính mẹ hẳn. Nhưng từ hôm nay trở đi, cô sẽ không thỏa hiệp, cũng sẽ không còn nuôi hi vọng hòa giải với Hạ Cẩm nữa. Hình ảnh bà hùng hổ ra lệnh cho.
Tường Vi đánh cô thật quá ấn tượng, lời nói cay nghiệt của bà khiến cô rùng mình: “… đánh cho thừa sống thiếu chết”
Cô đã làm gì để bà hận cô đến mức ấy?
An Nhiên xếp đồ đạc gọn gàng rồi xách túi rời khỏi công ty. Cô suy nghĩ rất lâu, sau đó mới gọi điện cho Hà Văn Nhĩ, nhờ ông hỏi giúp xem Tống Sơn có ở nhà không. Ông quản gia mắn cán lập tức gọi điện cho bên nhà, xác định ông chủ vẫn ở nhà, sau đó liền báo lại cho An Nhiên.
Hạ quyết tâm chắc chắn, An Nhiên gọi điện cho Nguyễn Chính Quốc, dặn ông mang cho mình một vò rượu dâu tắm ngâm đã lâu, cẩn thận đặt lên xe.
Tống Sơn giàu nứt đố đổ vách, cái gì cũng không thiếu. Cô hi vọng loại rượu dâu tăm đặc sản miền núi này sẽ khiến ông thích thú bởi ngoài thị trường không bán. Một bước đi này chính là bởi cô muốn cùng Tống Thành ở bên nhau. Cho dù có thất bại, cô cũng sẽ không hối hận, không thất vọng về chính bản thân mình, cũng không làm cho hẳn thất vọng.
Dưới sự giúp đỡ của Hà Văn Nhĩ, An Nhiên thuận lợi đến được nhà bố mẹ chồng, có cơ hội gặp được Tống Sơn.
Lúc ở nhà, ông vẫn mặc vest, dáng dấp uy nghỉ. Thế nhưng, khuôn mặt của ông từng đường nét, trừ đôi mắt, đều rất giống Tống Thành cho nên An Nhiên vơi đi rất nhiều sợ hãi.
Cô gặp được bố chồng, ở trước mặt ông nói rõ tất cả mọi chuyện, từ việc hai người gặp nhau cho tới cảm tình đôi bên sâu đậm thế nào, cô đều nói hết cho ông Tống Sơn im lặng lắng nghe từ đầu chí cuối mà không nói gì, chỉ thỉnh thoảng gật đầu, tỏ vẻ.
đang nghe, dáng ngồi nghiêm chỉnh, đĩnh đạc.
Trong mắt ông, cô con dâu bất đắc dĩ này có dáng vẻ rất ưa nhìn, nhan sắc xinh đẹp, dung nhan hài hòa, giọng nói điềm đạm, dịu dàng mà có chính kiến. Người thế này đứng cạnh Tống Thành cũng không tính là thua kém. Hơn nữa, ông là chỉ là chú ruột, quản làm gì chuyện vợ chồng của cháu trai.
Đúng thế, tuy răng An Nhiên nhầm lẫn tai hại người này là Tống Sơn nhưng thực ra ông ta chính là Tống Minh, em trai sinh đôi của chủ nhà mà thôi.
Cho nên, Tống Minh mới mỉm cười, nói: “Nếu hai đứa đã yêu thương nhau sâu đậm đến thế thì dù khó khăn đến độ nào cũng sẽ cùng nhau vượt qua. Đã hứa hẹn với lòng mình sẽ dốc hết sức lực duy trì cuộc hôn nhân này thì cứ thế mà làm, đừng nghĩ ngợi quá nhiều”
An Nhiên nghe được lời này thì vô cùng cảm động. Cô không ngờ bố chồng lại là người thấu tình đạt lí như thế, cho nên xúc động không thôi “Con cảm ơn. Có điều, mẹ chồng con…”
“Mẹ chồng con làm sao?” . Ra chương nhanh nhất tại _ TRÙ MTRUYỆN. n et _
Nghĩ đến chuyện cảy ra ở công ty, không khỏi run rẩy một trận: “Mẹ không đồng ý cho chúng con..
Tống Minh hơi cau mày, vung tay lên, nó “Đúng là cố chấp. Nhưng hai đứa đã đăng kí kết hôn thì mẹ chồng hay bất cứ ai cũng không can thiệp được.
An Nhiên gật đầu, mạnh dạn nói ra mong muốn của mình: Nhưng dù sao cũng là một nhà, con không muốn anh Thành phải chịu đựng việc lựa chọn một bên là con, một bên là mẹ. Nếu mẹ chấp nhận chuyện của chúng con, chúng con sẽ rất biết ơn. Còn nếu không được, chúng con đành phải mang tiếng bất hiếu.”
Tống Minh nghe qua là hiểu, ông ngả người tựa vào lưng ghế, nhướn mày: “Vậy là con muốn ta khuyên giải cho bà ấy?”
“Dạ… Con ước gì được vậy. Đúng rồi,..” An Nhiên cúi người, đem vò rượu đặt lên bàn, tươi cười nói. “Đây là rượu dâu täm làm thủ công, rất thanh mà lại bổ, con xin kính biếu bố”
Tống Minh bật cười ha ha, dáng vẻ thoải mái lên một phần: “Rượu này có phải nếu ta đã uống rồi thì sẽ phải lên tiếng hỗ trợ con? Nếu không hồ trợ, con sẽ thu lại rượu đem về?”
“Không… À, vâng” An Nhiên đỏ lựng mặt mũi, cô lúng túng, không nghĩ bố chồng lại thoải mái trêu chọc mình chứ không đến nỗi xa cách. “Dù có thế nào, rượu này là quà ra mắt của con dâu với bố chồng. Tuy nhiên, nếu bố có thể thuyết phục mẹ chấp nhận chúng con, một nhà đoàn tụ thì con có thể thường xuyên ủ rượu này cho bố.
Con không khéo léo nhưng cách ủ rượu dâu tằm thì con biết, đều là học từ bố con.”
Lời nói co duối nhịp nhàng của An Nhiên khiến Tống Minh rất hài lòng. Ông vẫy vẫy tay: “Được, vậy lại đây, rót cho ta một chén” Đích thân ông còn đứng lên, lấy một bộ chén rượu rất tinh xảo đem tới. Có tận hai chén, hàm ý cho phép cô uống chung.
‘Vò rượu vừa mở ra, hương thơm ngào ngạt đã thấm đẫm vào không khí, thấm cả vào ruột gan.
Nhìn thao tác từ tốn, thuần thục của An Nhiên, Tống Minh nheo mắt suy nghĩ điều gì không rõ.
“Chén này… con kính người” An Nhiên nâng chén rượu của mình lên, tự giác cung kính uống cạn. Cũng may rượu dâu tằm vừa ngọt vừa thơm, rất dễ uống.
Một chén không đủ, chẳng mấy chốc, hai người đã rót hết mấy chén, câu chuyện vì thế cũng gần lại không ít. Lúc An Nhiên ra về, đích thân Tống Minh còn đưa cô ra tận cửa, ánh mắt nhìn theo có chút khác thường.
“Cậu hai, cậu đang nhìn oái gì vậy?” Tiếng Nghiêm Thu Nhi vang lên làm đứt mạch suy nghĩ kia. Tống Minh quay lại nhìn cô cháu gái đang đỡ Tống Quỳnh Như đi tới, cười nói “Chà, cậu là cậu ba. Con bé này, vẫn không phân biệt được à?”
Thu Nhi chun mũi chọc: “Cậu ba lại đóng giả cậu hai rồi Hương rượu thơm khiến Tống Quỳnh Như phải lên tiếng “Cô gái xinh đẹp vừa rồi là ai?”
Tống Minh vẫn giữ nụ cười cợt nhả: “Chị cũng thấy con bé xinh xắn à?”
Tống Quỳnh Như nguýt em trai một cái, lấy ống nhòm mini từ trong túi ra, soi về phía An Nhiên một lượt.
“Không quá rạng rỡ nhưng đúng là rất ưa nhìn, hiền lành.”
Bằng con mắt của họa sĩ, Tống Quỳnh Như lại cẩn thận quan sát tiếp. Bà không mang theo ác cảm như Hạ Cẩm, do vậy sẽ chỉ chọn những ưu điểm của đối tượng để nhận xét: “Mặt trái xoan, da sáng, mũi nhỏ nhưng thẳng. Mắt sáng nhưng không ướt, tốt lắm, thần. Dáng vóc tuy hơi thấp nhưng cân đối đấy, eo nhỏ hông nở là tướng vượng phu ích tử. Đàn bà thắt đáy lưng ong, vừa khéo chiều chồng lại khéo nuôi con”
Tống Quỳnh Như khế gật nhẹ đầu một cái, vừa đúng lúc Tống Minh bắt gặp. Xem ra bà bác này không phải ghét bỏ cháu dâu. Hơn nữa, trong đầu bà còn đang nghĩ, cô gái vừa có nhan sắc, vừa có khí chất đến nhường kia, trên đời này không phải dễ dàng bắt gặp.