Vũ rủa Vân.
- Sao cô cứ mở miệng ra là chết, sao cô không chết luôn
đi...!!
Vân liền giật ngay lấy cái túi mà Vũ mang vào, nó reo lên
khi trông thấy cái bịch sữa.
Cắm cái ống hút vào cái lỗ, nó hút đánh xoẹt một cái, xong rồi
nó mỉm cười thật tươi.
- Cảm ơn anh nhiều lắm vì đã chịu ở lại và đưa tôi vào
đây...!!
Vũ há hốc mồm ra để nhìn nó, anh lắc đầu, con nhóc này đúng
là trẻ con, sao mỗi lần nó trông thấy thức ăn giống như một con mèo thèm thịt mỡ
là thế nào.
Anh thấy con nhỏ này người của nó mi nhon như thế kia thì nó
ăn bao nhiêu sao lúc nào nó cũng kêu đói, hay người nó là một cái thùng rỗng
kêu to.
Vũ lắc đầu, anh bảo nó.
- Tôi đã làm thủ tục nhập viện và đóng tiền viện phí cho cô
rồi, nên cô cứ yên tâm mà ở đây, tôi cần phải về nhà để tắm rửa và nghỉ
ngơi...!!
Vân nghe Vũ nói là anh sẽ về, nó cảm thấy hơi buồn, nhưng
anh giúp cho nó như thế này là đã quá tốt rồi, nó không nên đòi hỏi hơn.
- Vâng, chào anh và cảm ơn anh về tất cả...!!
Vũ không nói gì, anh khép cửa và bước ra để đi về.
Vân vì nằm có một mình ở trong bệnh viên nên cô nàng chán nản
quá liền bò dậy.
Vân đi từng bước ra cửa, nó nghĩ chi bằng mình đi về nhà đi
cho xong. Ở đây thêm lúc nữa chắc là mình sẽ hóa điên lên mất, chuồn về nhà để
ngủ là cái tốt nhất.
Nói là làm, Vân liền khép ngay cửa lại và bước đi. Vân thấy
mọi người cũng đã chuẩn bị đi ngủ hết cả rồi, cái không khí bệnh viện về khuya
này làm cho Vân cảm thấy rờn rờn, vì bệnh viện thì tất nhiên phải có người chết
, Vân hoảng hốt không biết phòng chứa xác chết ở chỗ nào. Cả người của nó đều
run lên vì lạnh và cái mặt của nó sợ đến mức đã biến sang màu xanh rồi. Vân
nhìn trước nhìn sau rồi bước đi.
Ra được đến cổng của bệnh viện, nó liền chạy một mạch. Trời
đã về khuya như thế này, Vân không tìm thấy có cái xe ôm hay tắc xi nào để đón
về nhà cả. Vân cũng sợ người ta mà biết nó trốn viện thì tiêu, nhưng ép nó ở
đây thêm lúc nữa làm sao mà nó chịu nổi.
Vân ôm đầu đứng ở cổng, nó đang phân vân giữa việc đi và việc
ở. Vân nghĩ thôi thì quốc bộ một đoạn rồi thấy cái xe nào thì mình đón về nhà
luôn. Vân đi bộ khoảng mấy phút nó thấy có một bác xe ôm đang co ro đứng trên vỉa
hè, bác vừa trông thấy Vân, bác liền hỏi nó.
- Cháu có cần đi xe ôm không, lên đây bác chở cho....??
Vân đang cần xe để về nhà, nó mừng quá liền nó ngay.
- Vâng, nhưng bác phải tính rẻ cho cháu đấy nhé, vì cháu
cũng không còn nhiều tiền đâu...!!
Bác xe ôm cười cười, bác bảo nó.
- Ừ, bác sẽ tính rẻ cho cháu nên cháu yên tâm đi...!!
Bác đưa cho nó một cái mũ bảo hiểm. Vân cầm lấy và đội nó
vào đầu. Hai người đi lòng vòng một đoạn là tới nhà của Vân, cô nàng trả tiền
cho bác xong liền bước ngay về nhà.
Khổ thân cho Vân, hôm nay nó định đi mua sắm thức ăn và quần
áo cho mình, vì gặp Vũ và trêu đùa với Vũ mà nó chẳng mua được cái gì cả. Bây
giờ cơn đói lại bắt đầu hành hạ nó. Vân hoảng quá nếu tình trạng này mà kéo dài
thì căn bệnh mới chớm đau dạ dày của nó sẽ ngày càng tồi tệ hơn, nghĩ đến lúc
nó phải nằm trên bàn mổ là nó run cả mình.
Vũ vừa về đến nhà, anh mệt nhoài cả người, vứt cái áo khoác
và cái cặp sang một bên, anh nằm thẳng cẳng ở trên giường. Bây giờ anh muốn ngủ
lắm, nhưng anh phải hoàn thành xong cái nhiệm vụ tắm rửa, ăn cơm kia rồi mới
thanh thản và không cảm thấy bứt rứt để lên giường.
Đã chuẩn bị mọi thứ cho mình xong anh còn chưa kịp làm gì
thì điện thoại của anh reo vang. Vũ chán nản cho lên tai nghe.
Lan từ lúc chia tay với Vũ ở siêu thị, cô ta điên lên, cô ta
nghĩ mình sẽ phải tìm cách và tính từ bây giờ, mình cần làm cho Vũ cảm thấy hối
hận vì dám lờ mình và dám không để ý đến tình cảm của mình.
Cô ta rủ mấy anh chàng mà si mê mình đi vũ trường để giải sầu,
vừa mới uống được hai chai rượu cô ta buồn buồn nói lảm nhảm rồi gọi điện cho
Vũ.
- A lô, Anh Vũ hả, anh có thể đến đây với em được không...??
Vũ đang điên cả mình, anh chỉ muốn được nghỉ ngơi và ngủ thế
mà cô ta lại dám gọi điện làm phiền anh chưa hết hình như cô ta lại uống rượu
và đi vũ trường thì phải vì anh nghe được cái mùi rượu trong giọng nói và âm nhạc
quá to ở trong máy.
Vũ ngán ngẩm bảo.
- Xin lỗi cô nhưng tôi không rảnh, chào cô....!!
Lan cười khẩy bảo Vũ.
- Anh là một thằng khốn, không lẽ anh không thể nể mặt tôi
vì anh mà đã làm không biết bao nhiêu chuyện để đến đây hay sao...??
Vũ tức khí gắt.
- Cô ăn nói cho cẩn thận, từ xưa tới nay tôi chưa nhờ cô hay
khiến cô làm gì cho tôi cả....!!
Lan cũng tức không kém.
- Phải rồi, bây giờ anh có vợ đẹp rồi thì cần gì đến một cô
gái như tôi nữa....!!
Vũ đã cáu lắm rồi, anh nghĩ mình mà còn nói chuyện hay giây
dưa với cô ả này nữa thì có lẽ mình phải uống thêm thuốc may ra mới ngủ được.
- Chúc cô vui vẻ, và cô nên nhờ là từ nay về sau đừng có gọi
điện thoại cho tôi nữa....!!
Vũ bực mình nên anh không cần biết mình có bất lịch sự hay không,
anh cúp máy một cái rất thô bạo. Lan cười khẩy, trong lòng của cô ta càng nung
nấu quyết tâm chiếm Vũ cho bằng được, cô ta là thế không ăn được thì đạp bỏ, cô
ta nhất quyết không nhường cho bất cứ ai cả.
Anh chàng đi cùng Lan đã si mê cô nàng từ lâu rồi nay thấy
cô nàng bị như thế này, trong đầu của anh ta có một ý nghĩ thoáng qua, lợi dụng
lúc cô nàng quay đi chỗ khác anh ta liền bỏ một viên thuốc màu hồng nhạt vào ly
rượu của Lan.
Lan vì đang chìm trong nỗi thống khổ nên không hay biết gì cả,
cô ta bị anh chàng kia khích cho vài câu thế là cô ta lại điên lên và cho rượu
lên môi uống.
Anh ta nhìn Lan uống cạn gần hết ly rượu anh ta mừng thầm và
trong ánh mắt của anh ta ánh lên cái nhìn đầy xấu xa và bỉ ổi.
Lan đã say mềm cả người nên cô ta gục xuống bàn để ngủ nhưng
miệng của cô ta đang nói cái gì đó. Anh chàng Công kia liền nháy mắt cho mấy thằng
bạn đi cùng, anh ta bảo.
- Chúng mày cứ vui chơi đi nhé, tao có việc với con nhỏ này
rồi...!!
Mấy thằng công tử kia cười hô hố bảo Công.
- Ừ, chúc mày vui vẻ...!!
Công dìu Lan ra xe của mình, cô nàng vẫn còn ú ớ ở trong miệng.
Lan là một cô gái kiêu kỳ, cô ta cậy mình có chút nhan sắc nên hay tìm cách bỡn
cợt với tình ái, cô ta luôn chơi bời với toàn bọn công tử nhà giàu, trong đó có
Công. Anh chàng này không phải là thích Lan chỉ vì con nhỏ dám sỉ nhục và trêu
đùa anh trước mặt của nhiều người nên anh mới chơi cho nó một vố như hôm nay.
Công lái xe đến một cái khách sạn quen mà anh hay đưa các cô
gái vào đây. Anh đi thẳng lên phòng của mình mà không cần phải bảo cô gái ở quầy
tiếp tân câu nào.
Lan đã mềm nhũn trong vòng tay của Công rồi, cô nàng cảm thấy
cả thân thể của mình nóng như lửa đốt, cô ta tự xé từng cái quần áo của mình ra
một, rồi ôm chầm lấy Công
Khoa nhấc bổng Vân lên và bế con nhỏ vào trong phòng riêng của
mình. Anh đã thiết kế cho mình một phòng ở đây để nghỉ ngơi hay là phải làm việc
khuya. Căn phòng này từ xưa đến nay không ai được phép vào hay là được dùng đến
nó thế mà nay anh vì một con nhóc phải phá vỡ đi nguyên tắc của mình.
Anh đặt nhỏ Vân lên cái giường cá nhân, không biết trong mơ
con nhỏ mơ thấy gì mà nó ôm lấy cổ của anh. Nó nói lảm nhảm ở trong miệng.
- Ông ơi, ông đừng giận con ông nhé, rồi con sẽ về nhà
thôi......!!
Khoa phì cười, mặt của anh đỏ lên vì anh với con nhóc gần
nhau quá, hơi thở của nó phả lên cả mặt của anh. Anh ngượng ngùng nhìn xuống
đôi môi đang hé mở của nó.
Khoa gỡ tay của Vân ra khỏi cổ của mình, nhưng con nhỏ lại
giữ thật chặt, vừa làm nó vừa hét.
- Ông đừng bỏ con đi mà, con xin ông đấy...!!
Khoa kêu khổ, nó mà không buông anh ra nhỡ đâu có ai vào đây
thì sao. Anh cúi xuống tai của nó, anh thì thầm.
- Ngủ ngoan nhé cháu yêu, buông ông ra nào....!!
Khoa vừa dứt lời, Vân liền buông Khoa ra. Anh buồn cười quá
đến nỗi hai tay của anh phải ôm lấy miệng của mình vì anh sợ làm cho nó thức giấc.
Khoa khép cửa phòng riêng của mình lại. Anh bắt đầu công việc,
có một đống hồ sơ đang chờ anh ký và phê duyệt. Anh ôm đầu, đến là khổ sao con
nhóc lại ngủ ngay vào lúc này, anh đang cần con nhỏ dịch cho anh mấy tài liệu
mà bên kia gởi sang, kiểu này anh sẽ bắt con nhỏ làm việc thêm giờ để bù vào
khoảng thời gian mà nó đã ngủ.
Hoàng thì lại khác anh đang nướng ở trên giường mà vẫn chưa
muốn dậy. Tối hôm qua anh làm việc khuya nên hôm nay anh phải ngủ bù cho đủ.
Từ hôm chia tay con nhỏ Vân ở công viên đến giờ, nhiều lúc
nghĩ đến nó anh vẫn còn cảm thấy tức nhưng công việc đã cuốn anh đi như dòng chảy
của thời gian tàn phá hết mọi thứ mà nó đi qua.
Anh đã quên hết, anh coi Vân như chưa bao giờ tồn tại hay xuất
hiện trước mặt của anh.
Anh là người được mệnh danh là người của công việc, anh hăng
say làm và sáng tạo nên những cái mới, đó là đam mê cũng như lẽ sống của anh.
Lan thấy đầu của mình đau như bị ai dần và cái cổ họng khô
khốc. Cô ta kinh hoàng khi thấy mình nằm trần truồng ở trên giường, vội lấy cái
chăn quấn quanh mình, cô ta chạy vội vào phòng tắm.
Cô ta đau khổ cùng cực và khóc nấc lên, cô ta cố nhớ xem
chuyện gì đã xảy ra tối hôm qua. Càng nhớ đến đâu cô ta càng kinh tởm Công hơn
nhưng cô ta làm gì được hắn.
Hai tay của cô bóp thật chặt vào cái vòi hoa sen, thế là hết
mình phải làm sao bây giờ, chúa ơi, có ai hiểu cho lòng của con, tại sao không
phải là ai khác mà lại là hắn.
Lan định kiện Công ra tòa, nhưng cô ta lại ngừng ngay ý nghĩ
này, vì đây đâu phải là lần đầu tiên cô ta qua đêm với đàn ông. Cô ta không muốn
làm to chuyện này vì không muốn Vũ biết, nếu mà anh ấy biết thì kế hoạch tiếp cận
của cô ta đâu còn nữa.
Lan là một con cáo già dù trong bất cứ hoàn cảnh nào cô ta
cũng nghĩ được ra cách để thoát thân.
Công đã dậy và bỏ đi từ bao giờ rồi, sau khi chơi cho thỏa
anh ta sung sướng nhìn nạn nhân của mình vẫn còn ngon giấc. Anh ta nhếch mép của
mình lên, lấy cho mình cái áo và tắm qua, anh ta khép cửa và bước ra ngoài.
Trên tay của anh là một xấp ảnh dày, anh ta đã chụp lại tất cả hình ảnh khỏa
thân của Lan.
Lan ăn mặc chỉnh tề bước ra khỏi khách sạn nhưng trên mặt của
cô ta tái xanh vì thuốc và vì uất hận, cô ta không ngờ cả đời của mình đi trêu
đùa kẻ khác nay lại bị người ta chời lại một cách sâu cay như thế này.
Vân đã ngủ bốn tiếng rồi mà nó vẫn chưa chịu dậy. Khoa vì mải
làm nên cũng quên không đánh thức con nhỏ.
Vân khẽ cựa mình, nó vươn vai và ngáp một cái thật to. Trên
nét mặt của nó biểu hiện sự thỏa mãn vì được ngủ đã giấc. Vân giật mình vì nó
đang nghĩ xem mình đang ở đâu.
Vân thấy mình đang nằm trên giường, cái chăn được đắp ngang
người. Vân vội nhảy xuống đất, khẽ vuốt tóc cho thẳng, nó mở cửa bước ra. Vừa mới
nhìn thấy Khoa, Vân đỏ hết cả mặt vì xấu hổ.
Khoa vừa bực mình vừa buồn cười hỏi nó
- Thế nào hả cô nhân viên của tôi, ngủ đủ chưa...??
Vân bẽn lẽn nói.
- Dạ, đủ rồi ạ...!!
Khoa nghe Vân trả lời anh như một con mèo, anh càng bực mình
hơn.
- Bây giờ thì cô làm việc cho tôi....!!
Anh ném cho nó một đống hồ sơ, chưa hết anh quát.
- Cô phải hoàn thành hết cho tôi trong ngày hôm nay, làm
luôn bản báo cáo tình hình của công ty....!!
Anh trừng mắt lên bảo nó.
- Và làm luôn bản kiểm điểm về thái độ của mình đối với sếp......!!
Vân chán chẳng buồn cãi nhau với Khoa, con nhỏ ngoan ngoãn
mang chồng hồ sơ mà Khoa vừa ném cho mình và tước luôn cái Laptop của Khoa. Nó
không nói gì nữa mà cắm cúi vào làm việc.
Vân cố gắng hoàn thành công việc và nhiệm vụ của mình sớm.
Nhưng Khoa không tha cho con nhỏ. Anh chàng bắt Vân dịch hết tài liệu này tới
tài liệu khác. Khoa muốn hành và đầy Vân cho bõ ghét.
Vân lau mồ hôi trán, cô nàng vừa bưng một chồng hồ sơ vừa thở
hổn hển vì mệt. Vân lẩm bẩm.
- Cái tên chết tiệt kia, hắn đúng là đồ độc ác mà, hắn định
hại mình chết đói và chết dần vì mệt đây. Được anh muốn chơi thì tôi chơi với
anh....!!
Vân thôi không còn làu nhàu hay lẩm bẩm chửu rủa Khoa nữa mà
cô nàng chăm chú và cắm cúi làm việc. Trên môi của cô nàng nở một nụ cười thật
gian. Khoa nhìn thấy nụ cười đó, anh chàng cảm thấy nghi ngờ và có ý đề phòng ở
trong dạ, vì từ khi làm chung với Vân đến giờ anh chàng hiểu Vân là một con bé
nghịch ngợm và hay bày trò để trêu ghẹo người khác.
Vân khẽ quay lại nhìn Khoa một cái rồi nở một nụ cười, Khoa
giật mình và đỏ mặt vội cúi xuống giả vờ ghi ghi chép chép. Anh chàng cảm tưởng
mình là học sinh bị cô giáo bắt gặp đang quay bài.
Vân lấy tay che miệng của mình lại, cô nàng thì thầm.
- He he he, hôm nay tôi và anh cùng nhịn đói để làm việc.
Tôi xem anh kêu mệt trước hay là tôi....!!
Vân liền giở mấy que kẹo mút rồi cho lên miệng ngậm, cô nàng
vừa làm việc vừa ngậm kẹo nên trông rất hoạt kê.
Khoa bực mình hỏi Vân.
- Cô có còn con nít không hả, đúng là đồ bất lịch sự. Đây là
văn phòng làm việc chứ không phải là canteen, vì vậy cô làm ơn bỏ cái que kẹo
ra khỏi mồm cho tôi nhờ....!!
Vân cười cười, rồi vớ lấy túi xách của mình. Cô nàng chìa ra
một que kẹo trước mặt của Khoa. Cô nàng mời.
- Anh có muốn ăn không vì tôi còn nhiều lắm....!!
Khoa vừa bực mình vừa buồn cười. Con nhỏ này coi mình là cái
gì nhỉ, không lẽ nó coi mình là con nít hay sao. Mình là một thằng con trai và
đã trưởng thành rồi ai lại đi ăn kẹo mút. Con bé này đúng là trẻ con.
- Không cám ơn cô. Cô cứ giữ lấy mà ăn....!!
Vân cười khì bảo Khoa.
- Tôi chỉ sợ nếu ăn một mình mà không mời anh. Anh lại bảo
tôi là đứa không biết phép tắc......!!
Khoa ngán ngẩm lắc đầu rồi quát Vân thật to.
- Này cô kia, Cô đã hoàn thành xong công việc chưa, sao còn
không làm việc đi. Cô có tin tôi lại trừ thêm tiền lương của cô không....!!
Vân tỉnh bơ bảo Khoa.
- Vâng, sếp cứ tự nhiên. Vì em biết kể từ khi làm cho xếp,
em đã xác định là mình sẽ bị xếp bắt nạt và chết đói rồi nên sếp cứ thong thả
mà làm.....!!