Bác quản phó trừng mắt lên nhìn Vân. Bác đe dọa.
- Cháu dám ăn nói với cái giọng không biết lỗi đó hả. Đây là
công cộng nên có nhiều người qua lại, cháu vừa đi vừa đá như thế thì không
trúng vào người này cũng trúng vào người kia nhỡ đâu cháu gây ra tai nạn cho họ
thì sao. Bác cấm cháu từ nay không được vô ý như thế nữa, nếu không bác sẽ lôi
cháu lên phường rồi lập biên bản lưu tên của cháu lại. Cháu mà vi phạm thêm một
lần nữa bác sẽ tạm giam cháu trong một đêm hay đi quét rác công cộng một tuần....!!
Bác chống hai tay vào sườn rồi vắn mắt lên nhìn Vân. Bác gằn
từng tiếng.
- Cháu đã nghe rõ chưa hả....??
.......................................
Vân mặc dù không phục nhưng vẫn phải cúi đầu xuống nghe bác
quản phó dạy bảo. Bác dạy bảo cho Vân một hồi rồi phóng xe đi tiếp. Mọi người
xung quanh nheo mắt trêu con nhỏ Vân.
- Thế nào hả cháu, đã nhận ra được lỗi lầm của mình chưa, từ
nay về sau đừng có làm như thế này nữa nếu không bác ấy không tha cho cháu
đâu....!!
Vân phồng cả mồm lên vì tức nhưng con nhỏ phải xìu ngay xuống
để nói.
- Dạ, cháu biết rồi lần sau cháu sẽ sửa....!!
Trên đường đi về nhà Vân không thèm nói với mẹ Nhung một câu
nào. Con nhỏ đang giận mẹ về chuyện dám bỏ mặc con gái không cứu lại động viên
cho thiên hạ xử con của mình.
Bà Nhung thấy Vân trầm tư không nói gì, bà biết Vân giận nên
khẽ huých nhẹ vào cánh tay của Vân. Bà giả vở thở dài bảo Vân.
- Con không sao đấy chứ, vì trông con lúc này giống như là một
trái bóng làm bằng cao su chỉ cần mẹ trích nhẹ một cái là con bị nổ tung ra. Thế
nào con có cần mẹ làm như thế hay không...??
Vân tức giận, con nhỏ quay phắt sang bảo bà mẹ trẻ con của
mình.
- Mẹ có phải là mẹ của con không hả, mẹ đã không bảo vệ con
thì thôi. Mẹ làm ơn tránh xa và không nói chuyện lại dùm con, vì chỉ cần nghe mẹ
nói thêm một lời nào nữa là con lại phát điên. Lúc đó con không đảm bảo là có
thể nói được những câu tử tế đâu...??
Bà Nhung thấy Vân đang nổi giận tam bành như một bà cụ non
bà buồn cười đến chảy cả nước mắt, bà phì cười bảo Vân.
- Con có biết bây giờ trông con giống một bà mẹ ghẻ không và
tại sao con dám ăn nõi hỗn láo với mẹ như thế hả. Con có tin là mẹ cho con ăn
thêm mấy cái cốc nữa hay không...??
Vân muốn cho người mẹ thân yêu của mình vài cái bẹo vào người
lắm. Vân đau cả đầu vì bà mẹ trẻ con của mình, ai đời đã gần ba lăm, ba sáu rồi
mà bà mẹ này lúc nào cũng cười đùa và ăn nói như trẻ con. Thậm chí mẹ còn giận
dỗi với bố hơn cả con gái trong gia đình.
Mẹ của Vân là một nấu ăn dở tệ và không biết quản lý gia
đình, bà tuy có yêu Vân nhưng cử chỉ chăm sóc thì vụng về như một cô dâu trẻ mới
về làm dâu và lần đầu làm mẹ.
Vân lớn lên trong sự chăm sóc dịu dàng và ân cần của cha nhiều
hơn là của mẹ. Mẹ của Vân có yêu con gái đến đâu bà cũng làm cho Vân bực mình
thêm vì bà luôn ăn mặc như là còn thanh niên thuở thiếu thời nên con nhỏ rất ngại
ngùng khi mời bạn bè về nhà.
Bạn bè của Vân rất yêu quý bà Nhung vì với cái tính cách trẻ
con và vẫn còn giữ mãi cái đức tính thuở mười tám nên bà dễ dàng hòa đồng và
nói chuyện rất hợp gu.
Kỷ niệm về mẹ ùa về trong tâm trí của Vân. Con nhỏ phì cười
khi nghĩ đến những hành động điên rồ của bà mẹ mình. Vân tự hỏi là sau khi mình
bỏ nhà ra đi như thế này bà mẹ của mình có lo lắng cho mình hay không.
Đây là lần đầu tiên bà Nhung đánh Vân và cũng là lần đầu
tiên bà làm tròn và đúng bổn phận của một người làm mẹ. Vân kinh ngạc hỏi bà
Nhung.
- Hôm nay con thấy mẹ khác lạ lắm không lẽ nhờ hành động bỏ
nhà ra đi của con mà mẹ thay đổi được tính cách trẻ con của mình...??
Bà Nhung thôi không còn sờ mó những cái tách và cái chén nữa
mà bà ngồi xuống giường gần bên Vân. Bà tức giận bảo con nhỏ.
- Con im miệng đi, con mà còn dám ăn nói trả treo với mẹ nữa
là mẹ sẽ xử con tiếp bây giờ....!!
Vân ôm chầm lấy bà Nhung, con nhỏ cười khì bảo.
- Con biết là mẹ yêu con mà, mẹ làm sao mà đánh con gái của
mẹ nữa đúng không...??
Bà Nhung ôm chặt lấy Vân. Bà yêu nó quá, ngày xưa bà đã
không nghiêm khắc dạy bảo nó cho tử tế mà hay nuông chiều nó thành ra nó mới hư
hỏng như thế này. Bà lẩm bẩm bảo Vân.
- Bắt đầu từ hôm nay mẹ sẽ dùng kỷ luật sắt đối với con nên
con hãy chuẩn bị tâm lý dần đi là vừa...!!
Vân giả vờ sợ sệt bảo mẹ.
- Mẹ làm con hốt hoảng quá, không biết mẹ yêu quý của con định
xử phạt con như thế nào đây, mẹ có thể nói để con tham khảo được không...??
Bà Nhung thấy Vân chẳng coi những lời đe dọa của mình vào
đâu cả bà bực mình quát.
- Con bé này, con dám khinh thường những lời nói của mẹ như
thế hả, mẹ nói cho con biết mẹ đã đồng ý gả con đi rồi đấy. Bây giờ mẹ sẽ cho
con nếm mùi đau khổ khi đi lấy chồng sớm là như thế nào và con cũng sẽ nhận được
bài học vì cái tính cách nghịch ngợm và không biết điều của con....!
Bà trầm giọng nói tiếp.
- Mẹ thấy chỉ có mỗi mình Duy là trị được con thôi vì con có
biết nghe lời của ai đâu, bố con thì hơi một tý là bênh con. Ông nội của con
thì lúc nào cũng cười nên làm sao mà dạy bảo con được. Mẹ mừng vì ít ra trên đời
này còn có một người khắc chế được một đứa bất trị như con....!!
Vân kinh ngạc và uất ức hỏi mẹ.
- Mẹ định bán con gái cho quỷ sa tăng đấy à, nếu mẹ mà làm
thế thì mẹ cho phép con đi tu còn hơn. Con đã nói nói với mẹ bao nhiêu lần rồi
là con không thích bị cưỡng ép làm những chuyện con không thích cơ mà....!!
Bà Nhung khẽ phát một cái thật đau vào mông của Vân, bà gắt.
- Con tưởng con là ai hả, con nên nhớ con là con của mẹ nên
mẹ có quyền sai bảo con làm những việc mà mẹ cho là đúng đắn, không lẽ ngay cả
cái quyền đó mẹ cũng không có....!!
Vân phân trần.
- Không phải là con không cho phép mẹ làm điều đó, con biết
là bố mẹ và ông chỉ muốn tốt cho con thôi khi gán ghép con với hắn. Nhưng mà
con không yêu hắn thì con lấy hắn thế nào được. Không lẽ chỉ vì nhà hắn giàu và
vì lời hứa ngày xưa mà mọi người nỡ hại cả đời của hai đứa trẻ bất hạnh hay
sao....!!
Vân nói với một giọng thật chán nản và buỗn bà, con nhỏ đang
cố khơi dậy tấm lòng thương con của một người mẹ. Nhưng bà Nhung lại vô tình bảo
Vân.
- Con đừng cố thuyết phục mẹ làm gì, nếu con không phục hay
còn điều gì thắc mắc thì nên đi hỏi và nói chuyện trực tiếp với ông của con là
hơn....!!
Vân kêu khổ, vì bắt ông nội thay đổi những gì mà ông đã ban
ra còn khó hơn là lên trời. Ông luôn coi trọng danh dự và lời hứa của mình còn
hơn là những thứ như là quyền quý và của cải trong nhà. Vân phải làm gì để thuyết
phục ông nội hủy bỏ cái đám cưới không có tình yêu này.
Vân ước giá mà mình có được một người yêu thì hay biết mấy
vì lúc đó con nhỏ sẽ nói là vì yêu người khác rồi nên không thể kết hôn với Duy
được nhưng nếu chuyện này mà lộ ra thì không hay lắm. Mình phải làm sao đây hả
trời.
Trong khi Vân đang nói chuyện và than phiền về thân phận như
cá nằm trên thớt của mình. Vũ lại đang lang thang ngoài đường, cú điện thoại của
Lan làm cho Vũ càng thêm chán nản và thêm u sầu.
Tiết trời vào mùa mưa nên lúc nào cũng xám xịt, những đám
mây không còn trong xanh nữa mà nó đang ngoằn ngòe những sợi dây đen xì nằm vắt
ngang qua bầu trời.
Vũ cảm thấy mệt mỏi, cơ thể như muốn rã cả ra và trong tâm
trí của Vũ đang hiện dần lên hình bóng của Hoa - người yêu thời học sinh của
anh chàng.
..............................
Thế đã hơn tám năm trôi qua kể từ ngày Hoa mất, Vũ vẫn thui
thủi một mình. Vũ không muốn yêu ai thích ai nữa nhưng tình cảm là chuyện không
thể nào nói trước được. Vũ cũng ước mơ tìm được cho mình một người có thể san sẻ
và hiểu được tâm tư của Vũ.
Nhưng đó là mơ ước của mai sau còn hôm nay Vũ cần mua hoa để
ra thăm mộ của Hoa. Vũ mua loại hoa hồng nhung mà Hoa thích nhất. Vũ còn nhớ là
mỗi lần nhìn thấy người ta bày bán loại hoa này ở trên đường thế nào Hoa cũng
xà xuống để mua vài bông về nhà.
Hoa say sưa miêu tả các sắc hoa cho Vũ nghe rồi mỉm cười một
mình. Vũ nhớ nhất là nụ cười có chiếc răng khẩy rất duyên của Hoa, anh chàng cứ
nhìn ngắm người ta mãi đến khi người ta đỏ mặt thẹn thùng quay ra chỗ khác, Vũ
mới giật mình và tự chữa thẹn bản thân bằng cách hỏi một câu vu vơ.
- Thời tiết hôm nay đẹp nhỉ...??
Mỗi lần như thế Hoa lại được một trận cười thật to. Vũ đỏ bừng
cả mặt vì xấu xố, kỷ niệm thuở học trò thật đáng yêu và tinh nghịch biết bao.
Điều đó đã lấy đi của Vũ không biết bao nhiêu nước mắt và bao nhiêu máu trong
tim khi cô bạn học cùng lớp trong suốt sáu năm ra đi không bao giờ trở lại nữa.
Ngước mắt lên nhìn bầu trời trên cao. Vũ thì thầm.
- Hoa, bây giờ em đang ở đâu. Có biết là anh vẫn không làm
sao quên được em hay không, anh ước mơ có thể gặp được em dù chỉ một lần trong
giấc mơ của mình mà thôi. Tại sao em lại không cho anh cơ hội để làm được điều
đó. Có phải em ghét anh hay hận anh vì anh ngu ngơ và dại khờ khi không nói rõ
tình cảm của mình cho em biết nên anh và em đành ôm hận đến muôn kiếp sau không
...??
Trên khóe mắt của Vũ một dòng nước mắt rỉ ra. Vũ vội lấy tay
quẹt ngay đi vì anh chàng sợ người ta nghĩ mình bị khùng. Vũ móc điện thoại của
mình ra. Vũ tìm số của Hoàng trong danh bạ điện thoại khi tìm được rồi Vũ ấn
nút và cho lên tai nghe.
Chờ đợi điện thoại của thằng bạn thân là một cực hình đối với
Vũ vì không biết Hoàng làm gì mà mãi vẫn chịu nghe máy. Con nhỏ Trúc- vợ tương
lai của Hoàng quát Hoàng.
- Tên kia sao anh không chịu nghe điện thoại đi. Anh có biết
nhạc chuông của anh thật là kinh khủng không hả...??
Hoàng bực cả mình vì anh chàng đang mải tập trung vào lái xe
nên không muốn nghe máy vào lúc này. Hoàng định tìm một chỗ khuất nào đó để đậu
xe rồi nghe điện thoại sau cũng chưa muộn.
Nhưng con nhỏ Trúc này lại không biết điều, nó cứ luôn cằn nhằn
làm cho Hoàng điên tiết bảo Trúc.
- Cô làm hạ cái giọng của cô xuống. Tôi nghĩ lúc này giọng của
cô còn to hơn cả chuông điện thoại của tôi....!!
Trúc cáu tiết cầm luôn điện thoại của Hoàng lên rồi mở máy
ra. Nhìn thấy tên của Vũ trên màn hình. Trúc nhắc.
- Anh nên nghe máy luôn đi vì anh Vũ đang gọi cho anh kia
kìa, không lẽ anh định để cho anh ấy chờ anh đến tối hay sao...??
Hoàng nghe Trúc nói là Vũ gọi điện cho mình, anh chàng liền
cầm luôn lấy. Một tay lái xe, một tay cầm điện thoại. Hoàng lịch sự hỏi Vũ.
- Cậu gọi cho mình có việc gì không mà chúng ta vừa mới chia
tay được ít phút không lẽ đã có việc gì xảy ra cho cậu mà cậu gọi cho mình gấp
gáp như thế....??
Vũ nghe Hoàng hỏi một lô một lốc những câu hỏi không đầu
không đuôi của Hoàng. Vũ bực mình ngắt lời của Hoàng.
- Cậu im miệng và làm ơn phanh lại cho mình nhờ. Cậu làm gì
mà tớ chưa hỏi cậu được câu nào thì cậu lại hỏi mình một đống như phủ đầu người
khác là thế nào...??
Trúc đưa đôi mắt hiếu kỳ ra nhìn mọi người và phố xa xung
quanh. Trúc thấy cái gì cũng lạ và cũng hiếu kỳ. Con nhỏ muốn biết người ta làm
gì và sinh sống như thế nào, có khác biệt lắm với bên kia hay không.
Có một điều Trúc không được hài lòng khi ở đây lắm là thành
phố này bụi bặm và nhiều xe cộ quá, con đường thì nhỏ như là cái hạt mít nên suốt
ngày ách tắc.
Nhìn mọi người đi xe trong những chiếc áo mưa xanh đỏ tím
vàng. Trúc phì cười vì trông họ như những hình nộm di động. Trúc nhăn cả mặt lại
vì lo lắng, con nhỏ không ngờ họ lại phóng xe và vượt ẩu như thế kia, không lẽ
họ không sợ chết và gây tai nạn cho người khác hay sao.
Trúc bực mình lẩm bẩm.
- Họ đúng là những kẻ vô ý thức, đi thì phải đúng tuyến và
phải tuân thủ luật lệ giao thông chứ, sao họ đi cứ như là chỉ có mình họ lưu
thông ở trên đường là thế nào...??
Hoàng đáp lại lời của Vũ trong một tiếng phanh xe gấp, chiếc
xe đang lăn bánh ngon lành bỗng giật khục một cái vì một tên điên phóng xe trước
mũi xe ô tô của Hoàng như xin mời anh chàng đâm cho tên kia một phát.
Trúc sợ hãi quá nên hét lên thật to. Con nhỏ đạp luôn lên thắng
xe trên bàn chân phải của Hoàng.
- Chúa ơi...!! Anh có nhìn đường không hả. Muốn chết thì tự
đi mà đâm vào đâu đó đi. Tại sao lại chọn chúng tôi là thế nào...??
Vũ thấy chói hêt cả tai khi nghe tiếng hét thất thanh của
Trúc vọng lại ở trong máy. Vũ kinh hoàng tưởng Trúc và Hoàng bị tai nạn xe ô
tô. Anh chàng gấp gáp hỏi.
- Hai người có bị lám sao không...??
Hoàng hết cả hồn, anh chàng phải nín thở và hít thật sâu
trong hai giây rồi mới trả lời Vũ.
- Bọn mình không bị làm sao. Lúc nãy không biết cái tên điên
nào phóng xe vượt trước bọn mình, may mà phanh kịp nếu không đã tông vào người
ta rồi...!!
Vũ thở phào nhẹ nhõm vì bạn bè của mình không sao. Vũ quan
tâm hỏi.
- Thế còn Trúc, cô ấy không bị làm sao chứ...??
Hoàng thấy con nhỏ đang cau có nhìn theo bóng dáng của tên
điên lúc nãy. Anh chàng lắc đầu bảo Vũ.
- Cô ấy không sao...!!
Vũ vui mừng nói.
- Cậu nên lái xe cẩn thận vì trời mưa nên họ đi xe cẩu thả lắm.
Nếu mà Trúc có xảy ra chuyện gì thì cậu không chịu trách nhiệm nổi đâu. Lúc đó
bố mẹ của con nhỏ sẽ sang đây và thế là số phận của cậu từ nay chấm dứt...!!
Hoàng bực mình bảo Vũ.
- Cậu có thôi ăn nói xui xẻo đi không hả. Nói mau cậu gọi điện
cho mình làm gì...??
Vũ đang đứng dưới một tấm mái tôn của một cửa hàng bán thực
phẩm và văn phòng. Mưa to quá làm cho Vũ không đi đâu được, anh chàng lại không
mang theo ô nên đành đứng trú tạm ở chỗ này.
Vũ chán nản bảo Hoàng.
- Tớ gọi cho cậu chỉ muốn hỏi thăm là cậu và Trúc đã đến
khác sạn mà Trúc đang ở thôi....!!
Hoàng phì cười bảo Vũ.
- Cậu đúng là đồ rỗi hơi. Thế còn cậu đã ăn xong chưa...??
Vũ nhìn những hạt mưa thật to đang rơi xuống đường, từng người
đi qua đi lại thật vội vàng và hấp tấp. Những vũng nước bắn tung tóe khi những
chiếc xe ô tô và xe máy đi qua. Cô bé đi xe đạp bị nước của chiếc xe ô tô bắn hết
cả lên người khi cô bé đi đúng vào lúc chiếc xe phóng thật nhanh qua.
Vũ thấy thương hại cho cô bé rồi lẩm bẩm.
- Tại sao mưa to như thế này không vào trú mưa mà đi bộ
trong thời tiết như thế này làm gì...??
.......................
Duy đứng dựa vào cửa phòng khách, anh chàng đang rơi vào trạng
thái trầm tư mặc tưởng. Duy không biết phải ăn nói và trả lời bố mẹ và ông nội
của Vân như thế nào đây.
Hai từ "Kết hôn" là một cụm từ quá xa lạ và không
thích hợp trong hoàn cảnh này. Duy làm sao mà kết hôn khi trong tâm tư và tình
cảm của mình Duy chưa thể nào chấp nhận nổi Vân và không tài nào yêu nổi một
con nhỏ đanh đá và chanh chua như con nhỏ Vân.
Nếu để chơi đùa thì chơi đùa với Vân là một niềm hứng thú
còn nếu để kết hôn thì đây đâu phải là một trò chơi. Duy không muốn mai sau hai
đứa đưa nhau ra tòa li dị vì một lý do có thể nhìn thấy ngay từ đầu đó là không
hợp nhau.