Mười tám năm qua mới có người nói cho Duy biết điều này và
có thể khuyên bảo Duy nên làm những gì một cách trân tình như Vân đang làm. Duy
tò mò hỏi Vân.
- Cô có thể trở thành một người bạn của tôi được không vì
nói thật từ bé tới giờ tôi chưa hề có bạn thân, những người bạn học cùng trường
với tôi, tôi chưa bao giờ thật sự nói chuyện với họ và coi họ là bạn bè của
mình....!!
Vân ngơ ngác không hiểu. Vì cuộc sống của Duy khác với cuộc
sống của Vân quá. Con nhỏ có một người bạn thân từ hồi còn bé đó là Thu và
không biết bao nhiêu bạn học. Vân và bạn bè của mình có thể nói và buôn đủ thứ
chuyện trên đời.
Vân chưa bao giờ thấy cuộc sống của ai lại buồn tẻ và chán nản
như cuộc sống của Duy. Vân tự hỏi là hắn đã sống và làm việc như thế nào trong
suốt mười tám năm qua khi không có bạn bè và không có ai san sẻ những khúc mắc
trong cuộc sống, không lẽ hắn có thể tự giải quyết những khó khăn của bản thân
bằng sức mạnh của mình.
- Chẳng lẽ anh lại không có ai là bạn hay sao, nếu thế cuộc
sống của anh chắc phải nhạt nhẽo và buồn chán lắm. Tôi chỉ xa bạn của mình có
hơn hai tháng thôi mà đã buồn não cả lòng rồi mặc dù ngày nào chúng tôi cũng
nói chuyện điện thoại với nhau thế mà anh có thể chịu đựng trong suốt mười tám
năm qua thì anh thật tài giỏi....!!
Nghe giọng nói của Vân không có chút nào là giễu cợt cả mà
chứa đựng sự thông cảm và chia sẻ. Duy tin tưởng bảo Vân.
- Không phải là tôi không muốn kết bạn nhưng cô cũng biết rồi
đấy, tôi sinh và lớn lên trong một gia đình thế phiệt. Gia đình tôi nắm gần như
toàn bộ khách sạn của một thành phố và những nơi khác nên mọi người đều biết
tôi là ai. Tôi đi đâu và làm gì họ cũng đều chú ý đến tôi. Đầu tiên tôi cũng có
được cho mình những người bạn thật tốt nhưng cuộc sống của họ khác xa với tôi
quá, tôi không muốn dùng tiền và quyền lực của gia đình làm bàn đạp cho sự tiến
thân của cá nhân mà tôi muốn đi lên bằng chính sức lao động của mình....!!
Duy ngừng lại mấy giây rồi nói tiếp.
- Tôi không muốn lãng phí thời gian vào những thứ vô bổ và
vô ích đó như là ăn chơi hay tổ chức tiệc tùng. Tôi chán ngán tất cả, nhìn những
ánh đèn xanh đỏ đang chạy lên chạy xuống trên sàn nhảy. Tôi đau cả đầu, và cảm
thấy mình sẽ trở thành một kẻ sa đọa khi chỉ biết hưởng thụ những gì mà ông bà
và bố mẹ vất vả kiếm ra. Từ đó tôi xa rời họ và xa rời luôn những giờ đi chơi
vô ích đó. Tôi lao vào học như điên, tất cả thời gian và tâm huyết của bản thân
tôi đều ở trường, thư viện và nhà sách....!!
- Cô có thấy một kẻ học như điên mà không bao giờ cảm thấy
vui vẻ và hạnh phúc như tôi không. Tôi có tất cả tiền bạc, sức khỏe, học giỏi.
Nói chung trong ánh mắt của người khác tôi không thiếu gì cả nhưng từ sâu thẳm
trong trái tim của mình tôi biết là tôi vẫn còn thiếu rất nhiều mảnh ghép. Ước
mơ từ bé của tôi là trở thành một người làm nghệ thuật nhưng bây giờ tôi lại trở
thành một người có bằng về kinh tế....!!
Vân thấy Duy không hề hài lòng hay tự hào khi nói về những
thứ mà mình có hay đang thành công. Anh chàng thất vọng và chán nản thấy rõ.
Vân vỗ một cái thật đau vào vai của Duy làm cho anh chàng giật mình. Cô nàng
hăng hái bảo Duy.
- Anh là một thằng ngốc hay sao mà không biết phân chia thời
gian của mình...??
Duy ngạc nhiên hỏi Vân.
- Cô nói gì tôi không hiểu, làm việc gì thì phải tập trung
vào việc đó thì mới thành công được chứ...??
Vân mỉm cười, con nhỏ từ tốn nói.
- Ai bắt anh phải giành toàn bộ thời gian cho nó đâu. Mỗi
ngày anh chỉ cần giành mấy tiếng cho nó thôi, coi như là thỏa nguyện ước mơ của
mình cho đỡ nghiền, nếu anh có thể tin tưởng để giao phó công việc hiện tại của
mình cho ai đó thì anh có thể rảnh giang làm những gì mà mình thích rồi....!!
Duy bật cười thật to trước lời đề nghị ngô ngê của Vân.
- Cô có ngốc lắm không hả, cô có biết để giao sản nghiệp và
mọi thứ của mình cho người khác đâu có dễ dàng gì. Có khi vì việc này cô sẽ mất
luôn đi một người bạn tốt hay là gia đình của cô sẽ không còn một xu dính túi
vì bị lừa hay công ty phá sản không...??
Vân cười tươi nói ngay.
- Tôi biết anh là một người có trách nhiệm với gia đình nên
không thể nào vì hạnh phúc và những ước mơ của bản thân mà làm hại đi hạnh phúc
và ước mơ của mọi người vào anh đâu nên anh hãy cố mà phát huy tinh thần vì mọi
người của anh đi nhé...!!
Duy vỡ lẽ hóa ra con nhỏ chỉ thử lòng của Duy thôi. Duy mỉm
cười hỏi Vân.
- Cô có muốn làm một người đặc biệt của tôi không...??
Vân ngơ ngác không hiểu hai từ "đặc biệt" là gì.
Con nhỏ thắc mắc hỏi gì.
- Anh nói như thế là nghĩa làm sao. Tôi không hiểu ý của
anh...??
- Rất đơn giản cô có muốn làm một người tri kỷ suốt đời của
tôi không...??
Vân trả lời Duy ngay lập tức.
- Tôi không muốn làm một người tri kỷ cả đời của anh mà tôi
chỉ muốn làm một người bạn bình thường của anh thôi...!!
Duy nhướng mắt lên hỏi Vân.
- Tại sao cô lại không đồng ý làm một bạn tri kỷ của tôi.
Không lẽ cô chê tôi không xứng với cô...??
Vân kêu khổ, con nhỏ bảo Duy.
- Anh không hiểu gì cả. Trở thành một người bạn tri kỉ cả đời
đâu có dễ, tôi sợ mình không thể nào hoàn thành tốt vai trò và trách nhiệm đó
nên tôi mới từ chối anh. Vấn đề không phải là xứng và không xứng mà là có phù hợp
hay không, anh đã hiểu ý của tôi chưa...??
Duy lắc đầu nói.
- Đấy là suy nghĩ của riêng cá nhân của cô. Còn đối với tôi,
tôi rất mong cô sẽ là một người có thể san sẻ và chia bớt những suy nghĩ những
thắc mắc trong cuộc sống của tôi. Vì cô cho tôi một cái nhìn khác và một đánh
giá mới mẻ về mọi vấn đề mà tôi luôn đóng khuôn nó lại trong một mớ những suy
luận của mình. Cô như mở mang thêm cho tôi một tầm nhìn mới nên tôi mới cần cô ở
bên tôi...!!
Vân giật mình vì nếu Duy bảo Vân làm như thế không khác gì bảo
Vân phải kết hôn với Duy.
Thằng bé giãy giụa trong lòng của Vân và trong miệng của nó
đang nói lảm nhảm cái gì đấy. Vân nhè nhẹ vỗ vào lưng của nó. Thằng bé nằm im
không còn cục cựa gì nữa. Duy nhìn cử chỉ dịu đàng và biết cách chăm sóc trẻ của
Vân, anh chàng ngạc nhiên hỏi con nhỏ.
- Cô đã chăm sóc trẻ con bao giờ chưa mà nhìn cô làm một
cách thành thạo quá...??
Vân từ tốn đáp.
- Tôi thường hay bế hộ con hàng xóm nên đương nhiên là tôi
quen thuộc với công việc này rồi...!!
Duy tò mò hỏi tiếp Vân.
- Chắc là cô hay quậy phá và hay tham gia công tác xã hội lắm
vì một người ưa giúp đỡ người khác như cô thì làm sao có th ể ngồi yên một chỗ
được...??
Vân kéo lại cái áo khoác của Duy lên ngang người của thằng
bé. Vân thích thú ngắm nhìn khuôn mặt dễ thương và ngủ ngon như thiên thần của
thằng nhóc. Con nhỏ từ tốn đáp.
- Tôi không thể nào chịu đựng được không khí bức bối ở trong
phòng một mình nên tôi luôn đi đâu đó ở bên ngoài. Tôi thường xuyên sinh hoạt
nhóm, đoàn ở trường và ở phường nơi mà tôi sinh sống. Tôi yêu cuộc sống tự do
và có thể làm những gì mà mình thích....!!
Duy nghe Vân nói về những ước mơ và khát vọng của bản thân một
cách say sưa và đầy nhiệt huyết. Niềm vui sướng và hạnh phúc của Vân như lan
truyền cả sang bên Duy. Anh chàng đề nghị Vân.
- Tôi với cô có một thỏa thuận ngầm với nhau về chuyện kết
hôn của chúng ta được không...??
Vân kinh ngạc hỏi Duy.
- Anh muốn tôi phải làm gì...??
- Cô và tôi cứ đóng giả là đồng ý kết hôn với nhau, chúng ta
sẽ có một cuộc sống thử nghiệm trong ba tháng. Trong thời gian đó nếu cô tìm được
một người mà cô thích và tôi tìm được một người mà tôi thích thì chúng ta chia
tay nhau....!!
Vân lắng nghe chăm chú lời đề nghị của Duy. Con nhỏ vặn hỏi.
- Nếu như anh không tìm được ai thì tôi phải ở với anh trong
tình trạng lấp lửng như vậy cả đời hay sao...??
Duy đáp luôn lời của Vân.
- Đúng thế...!!
Vân phản đối.
- Xin lỗi anh nhưng tôi không chấp nhận lời đề nghị này của
anh đâu vì như thế thì chúng ta đang chơi một trò chơi mạo hiểm. Tôi nghĩ hai
chúng ta nên nói thẳng cho bố mẹ của hai bên biết đi thì hơn cần gì phải đóng kịch
làm gì...!!
Duy ngắt lời của Vân.
- Cô có ngốc hay là cô giả vờ không biết, chuyện kết hôn của
chúng ta dù cô có muốn hay không thì chuyện này vẫn phải diễn ra. Bà nội của
tôi và ông nội của cô là những con người cứng rắn, khi họ đã quyết định điều gì
rồi thì sẽ mãi không thay đổi. Nếu mai sau chúng ta tìm được một người yêu mới
rồi thì may ra họ còn thông cảm mà buông tha cho chúng ta...!!
Vân thấy Duy nói đúng, trong tình hình hiện tại cả Vân và
Duy đều không có người yêu nên bố mẹ hai bên sẽ viện vào cái lý do này để ép
Vân lấy Duy.
Vân yêu cầu.
- Tôi muốn từ bây giờ cho đến lúc đó anh không được phép xen
vào chuyện đời tư của tôi mà để cho tôi tự do làm những gì mà tôi thích. Tôi
cũng sẽ làm những điều tương tự đối với anh. Anh có đồng ý với những điều mà tôi
nói hay không...??
- Tôi đồng ý nhưng cô phải đảm bảo với tôi một điều là cô
không được làm cho tôi mất mặt và làm tổn hại đến thanh danh của gia đình
tôi....!!
Vân bực mình nghĩ.
- Anh lúc nào cũng thanh danh và tổn hại này nọ. Anh coi tôi
là gì một kẻ không biết điều hay sao....!!
- Anh khỏi cần phải nhắc, tôi tự biết mình cần phải làm gì
cho đúng....!!
Vân sốt cả ruột vì đã gần mười giờ đêm rồi mà không thấy
bóng dáng mẹ của thằng bé đâu không lẽ bà ta định bỏ đứa con trai bé bỏng của
mình hay sao. Nếu thế bà ta là một bà mẹ tàn nhẫn nhất trên đời.
Vân thở dài hỏi Duy.
- Tôi phải làm gì với nó đây. Nếu mẹ của nó không quay lại,
chúng ta không thể nào đem nó về khách sạn được, mà nếu bỏ nó lại ở đây cũng
không xong....!!
Duy còn chưa kịp đáp lời của Vân. Cả hai nghe tiếng gọi con
của một bà mẹ trẻ. Vân giật mình nhìn xuống. Con nhỏ thấy đó là một người phụ nữ
khoảng hai lăm, hai sáu tuổi. Trông cái dáng vội vã và hốt hoảng tìm con của cô
ta làm cho Vân cũng bớt bực mình được một chút.
Vân nhẹ nhàng đứng lên. Con nhỏ không muốn đánh thức thằng
nhóc dậy. Vân muốn nó được ngủ ngon. Duy hỏi Vân.
- Cô có cần tôi bế nó thay cô không...??
- Không cần đâu anh, tôi có thể tự làm được...!!
Vân và Duy đi xuống lầu cầu thang. Vân cố bước thật nhanh lại
chỗ bà mẹ trẻ đang đứng. Cô ta lo quá nên nước mắt nước mũi chảy ra tùm lum hết
cả rồi. Cô ta run run đi hỏi từng người nhưng họ đều lắc đầu và bảo là không.
Cô ta ngồi thụp xuống đất rồi gào lên thật to.
- Con ơi là con. Con đang ở đâu ...??
Vân nhẹ nhàng hỏi cô ta.
- Chị có phải là mẹ của thằng bé này không...??
Bà mẹ trẻ ngước mắt nhìn lên. Cô ta mừng quá liền ngồi ngay
dậy và gấp gáp nói.
- Đúng rồi, tôi là mẹ của nó....!!
Cô ta thấy thằng con trai của mình ngủ ngon lành trong vòng
tay của một cô gái lạ. Cô ta nói với giọng biết ơn.
- Cảm ơn cô nhiều lắm. Tôi xin lỗi vì đã làm phiền hai người
trông dùm nó trong suốt mấy tiếng vừa qua....!!
Vân muốn xạc cho bà mẹ liều lĩnh này một trận lắm nhưng nghĩ
thế nào Vân lại thôi. Vân nhẹ nhàng chuyển thằng nhóc đang ngủ say cho mẹ của
nó. Vân dặn dò.
- Chị nên để cho nó ngủ vì em thấy nó buồn ngủ lắm rồi. Nếu
đánh thức nó vào lúc này thì e rằng hơi tội...!!
Chị kia gật đầu rồi ríu rít nói.
- Hai em đã ăn gì chưa vì chị có hai vé ăn cơm ở một nhà
hàng sang trọng lắm, hai em làm ơn nhận cho chị vui lòng...!!
Chị liền đưa cho vân hai cái vé ăn cơm ở một nhà hàng của
Pháp. Vân đưa trả cho chị, con nhỏ từ tốn nói.
- Chị cất đi vì em thấy thằng nhóc tội nghiệp nên chơi cùng
với nó thôi, còn nhận ơn thì em không muốn. Chị hãy dùng nó khi hai mẹ con đi
ăn ở đó...!!
Chị kia nhất định không cầm lại hai tấm vé. Chị năn nỉ Vân.
- Em làm ơn nhận dùm cho chị đi nếu em không nhận chị không
thể yên tâm đi về nhà của mình được...!!
Vân và chị cứ nói đi nói lại mãi mà vẫn chưa giải quyết được
vấn đề, thằng bé đang ngủ say nghe tiếng nói xung quanh nên nó hơi giật mình một
chút. Chị sợ nó thức giấc nên khẽ vỗ nhẹ vào mông của nó. Chị nhẹ nhàng bảo
Vân.
- Em hãy nhận và đi ăn cùng bạn trai của em đi nhé. Chào hai
em và cám ơn hai em thật nhiều....!!
Chị bước đi luôn mà không hề quay đầu lại. Vân đứng im một
chỗ, trên tay của con nhỏ đang cầm hai tấm vé ăn cơm. Vân cười khổ hỏi Duy.
- Chúng ta làm gì với nó bây giờ...??
.........................
Duy cầm hai cái vé trên tay của Vân. Duy sau khi quan sát và
xem xét một hồi. Anh chàng mỉm cười bảo con nhỏ.
- Chúng ta đến nhà hàng đó ăn thôi. Nếu mà vứt bỏ thì cũng
phí và phụ lòng của bà mẹ trẻ kia...!!
Vân không muốn đi ăn một chút nào vì con nhỏ đã ngang dạ rồi
thì làm sao mà chứa cho nổi nữa. Vân nhăn mặt nói.
- Chúng ta có thể cho người khác kìa mà, tại sao nhất định cứ
phải đi ăn ở nhà hàng đó khi chúng ta đã ăn cơm rồi....!!
Duy cốc cho Vân một cái vào đầu. Anh chàng nhẹ nhàng nói.
- Dù chúng ta đã ăn rồi, nhưng đến đó đâu nhất thiết là để
ăn. Chúng ta có thể thưởng thức không khí ấm cúng và yên bình xung quanh ở đó
kia mà...!!
Vân lắc đầu cho cái lỹ lẽ ngớ ngẩn của Duy. Ai đời lại đi đến
một nhà hàng ăn uống để thưởng thức cảnh bao giờ. Tên này bị điên hay bị khùng
nên mới có