Vân khác Duy, con nhỏ luôn có những ước mơ tươi sáng và luôn
cố gắng phấn đấu cho ước mơ đó. Hai người có hai ý nghĩ và mục tiêu khác nhau
nhưng nói chung họ đều vì người khác để gắng gượng bản thân của mình lên. Vân
muốn trở thành một người có thể dùng tài năng để giúp cho những người nghèo khổ.
Duy tuy cố gắng học tập để quản lý công việc kinh doanh của gia đình nhưng nhờ
cậu ta mà nhiều người có công ăn việc làm và nhờ những đồng tiền đóng góp cho
quỹ từ thiện, Gia đình của Duy đã góp phần không nhỏ cho những con người bất hạnh
đó.
Duy trầm tư trả lời.
- Tôi không thích một mình lang thang ngoài phố khi đêm về.
Nếu có phải đi đâu tôi thường hay lái xe ô tô đi lòng vòng hai ba con đường đến
khi nào chán tôi lái xe về nhà...!!
Vân nghe Duy nói, con nhỏ cảm thấy nhạt nhẽo làm sao. Ai đời
đi dạo lại mang xe ô tô phóng vù vù ở ngoài đường. Nếu thế còn gì là hứng thú
và ý nghĩa của việc đi tản bộ nữa.
- Không lẽ từ nhỏ tới lớn anh không có niềm vui nào khác
ngoài đọc sách, đi học và đi làm hay sao...??
Duy lắc đầu nói.
- Tôi xin lỗi vì làm cô thất vọng nhưng đúng là ngoài những
điều đó ra tôi không còn làm việc gì khác nữa....!!
Vân tròn xoe mắt ra nhìn Duy. Con nhỏ thấy Duy đúng là gỗ
đá. Tại sao một người hơn Vân có hai tuổi lại có thể sống một cuộc sống như một
thầy tu như thế. Anh chàng này không có cảm xúc và không muốn được làm một đứa
trẻ hay sao mà suốt ngày vùi đầu vào những thứ đòi hỏi nhiều thời gian Vân biết
tuổi trẻ không học hành thì không có tương lai nhưng nếu không vui chơi thì
cũng có khác gì lãng phí tuổi trẻ của mình đâu. Vui chơi và học hành phải kết hợp
với nhau mới tạo nên sự hài hòa của cuộc sống.
Vân thấy mình cần phải thay đổi suy nghĩ cứng nhắc và khô
khan của Duy. Vân nghĩ.
- Có lẽ anh chàng này không có ai làm bạn và chơi cùng trong
suốt mười tám năm qua nên anh ta luôn cô đơn và cảm thấy mình thật lẻ loi. Anh
ta muốn hành mình vì anh ta tưởng là ai cũng nhìn vào những thứ mà anh ta đang
có, anh ta không hiểu phải đối xử với người khác như thế nào cho đúng....!!
Vân siết chặt hai tay vào nhau con nhỏ vừa có một quyết định
trọng đại. Vân mỉm cười bảo Duy.
- Trong những ngày anh ở đây. Tôi muốn đưa anh đi đâu đó
chơi. Anh nghĩ ý kiến của tôi thế nào...??
Duy kinh ngạc nhìn Vân không chớp. Anh chàng tò mò hỏi.
- Cô đồng ý làm một người bạn của tôi hay sao...??
Vân gật đầu, con nhỏ quan tâm nói.
- Mặc dù tôi không thích cái tính cách hay ra lệnh và bắt nạt
người khác của anh nhưng tôi muốn chỉ cho anh thấy một mặt khác của cuộc đời.
Anh cần mở rộng lòng của mình ra để đón nhận những niềm vui và những khát khao
của cuộc sống. Anh đừng nhốt cảm xúc của bản thân trong một cái lồng nữa. Tôi
không muốn mai sau khi anh già, anh lại hối tiếc là tại sao khi mình còn trẻ
mình không vui chơi và tận hưởng cuộc sống đi mà lại tự giam mình trong bốn bức
tường lạnh lẽo....!!
Duy chưa bao giờ thấy Vân gần gũi với anh chàng như lúc này.
Vân là người đầu tiên nói những lời quan tâm và thật lòng với Duy. Vì Duy có
cho ai được một cơ hội gần gũi như Vân đâu. Anh chàng nhẹ nhàng nắm lấy tay của
Vân rồi nói.
- Cô đồng ý làm bạn của tôi thật chứ. Cô nên nhớ là làm bạn
của tôi không dễ đâu vì tôi là một người khó tính và vì tôi vẫn chưa quen có một
người khác ở bên cạnh mình ....!!
Vân tự tin bảo Duy.
- Anh lo điều đó làm gì. Nếu anh khó tính quá thì lúc đó tôi
bỏ cuộc là xong....!!
Duy hấp tấp hỏi Vân.
- Cô nói từ bỏ nhanh quá. Tôi chỉ mới dọa cô có một chút mà
cô đã có tư tưởng muốn buông xuôi rồi, cô đúng là một người không có lập trường
gì cả....!!
- Tại anh dọa nạt tôi chứ. Nhưng mà anh yên tâm đi vì tôi sẽ
làm phiền anh và làm cho anh cảm thấy bực bội khi anh ở bên tôi thì thôi nên
anh chuẩn bị tinh thần mà đón nhận nó đi...!!
Duy nghe giọng dọa nạt của Vân với một sự tò mò và háo hức.
Tuy có đôi khi cãi nhau với Vân nhưng anh chàng không hề cảm thấy khó chịu mà
trong lòng của anh chàng chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như thế.
- Tôi đang mong chờ những trò nghịch ngợm của cô. Tôi hy vọng
cô không làm cho tôi phải thất vọng....!!
Vân mỉm cười không đáp con nhỏ đưa mắt nhìn ra hai bên đường.
Chiếc xe sau khi rẽ vào một con đường lớn. Anh chàng tài xế nhắc hai người.
- Nhà hàng của Pháp kia rồi....!!
Vân và Duy đọc tên của nhà hàng đang nhấp nháy trên môt tấm
bản hiệu to.Vân bảo Duy.
- Nhà hàng này xem ra đúng là to và đẹp thật. Tôi nghĩ chúng
ta chẳng có gì để ngắm cảnh ở đây đâu vì xung quanh toàn nhà và nhà thế này thì
ngắm cái gì...!!
Duy quan sát xung quanh một lượt. Duy mỉm cười đáp.
- Tại sao cô nói là không có gì. Chúng ta hãy chọn một cái
bàn gần cửa sổ rồi nhìn mọi người đi đường như thế không phải là ngắm cảnh hay
sao...??
Vân không ngờ anh chàng Duy cũng có những đề nghị mang tính
nhàn rỗi và thưởng thức như thế. Vân đã khám phá ra nhiều mặt trẻ con và đáng
yêu của anh chàng. Vân nghĩ.
- Xem ra Duy cũng chỉ là một đứa trẻ đang được che dấu trong
cái vẻ bề ngoài lạnh lùng và đạo mạo kia mà thôi.....!!
Vân và Duy tay nắm tay bước lên lầu. Vân lần đầu tiên đến ở
ăn một nhà hàng kiểu Pháp sang trọng như thế này nên con nhỏ tò mò đưa mắt nhìn
xung quanh. Duy mỉm cười dễ dãi hỏi Vân.
- Cô chưa bao giờ đi ăn nhà hàng nào kiểu này hay sao mà
trông cô có vẻ lạ lùng và kinh ngạc như thế...??
Vân đáp.
- Tôi không có đủ tiền để đến đây ăn. Anh cũng biết cuộc sống
tự lập của một con bé bỏ nhà ra đi là gì rồi đấy. Tôi phải tiếc kiệm từng đồng
xu tôi kiếm ra nếu không tôi chỉ còn nước trở về gia đình hay phải đi ăn xin
ngoài đường may ra mới duy trì được cuộc sống hàng ngày....!!
Duy thở dài. Duy chưa bao giờ lo thiếu tiền, anh chàng có thể
chi trả và ký vào những tờ hóa đơn với một số tiền khổng lồ. Duy tò mò muốn biết
một cuộc sống tự lập và không có tiền như Vân là gì. Duy khâm phục Vân vì một
con nhóc mới có 16, 17 tuổi lại có thể tự lo cho mình trong những ngày sống xa
ra đình. Con nhỏ này không những có thể tự kiếm ra tiền mà kiến thức về xã hội
của nó cũng không đến nỗi tệ lắm. Duy nghĩ.
- Cô vợ của mình cũng là một con người có bản lĩnh và có
tính cách. Mình biết với những cô gái như thế này nếu phải sống chung cả đời
thì sẽ có nhiều chuyện xảy ra nhưng cuộc sống phải có cá tính và bản lĩnh mới
vượt qua được....!!
Lầu hai của nhà hàng được trình bày sang trọng và ấm cúng.
Tuy là lần đầu đến đây nhưng Vân đã thích nó mất rồi. Con nhỏ khẽ mỉm cười nói
thì thầm với Duy.
- Anh nhìn nơi này có giống nơi nào mà anh đã từng đến hay
không. Còn tôi chỉ được trông thấy nó ở trên báo trí và phim ảnh thôi....!!
Duy phì cười vì con nhỏ này không biết dấu diếm sự ngu ngơ của
mình mà nói thẳng ra như thế. Anh chàng thông cảm vì không phải cô gái nào cũng
có may mắn được sinh ra trong một gia đình giàu có và không phải cô gái nào
cũng thích đua đòi hưởng lạc.
Khoa hăng say làm việc nên quên cả thời gian. Bà Liên đã lên
phòng ngủ từ khi nào rồi. Hôm nay trời mưa nên không khí mát mẻ giúp bà dễ chìm
sâu vào trong giấc mộng.
Khoa mệt mỏi vươn vai. Anh chàng thở phào vì công việc cuối
cùng cũng đã hoàn thành xong. Tuy chưa thật sự hài lòng lắm với những thông tin
mà Khoa thu thập được nhưng anh chàng cũng đã nắm được sơ qua tình hình của
công ty bên đối tác.
Khoa tắt máy tính. Chiếc điện thoại reo vang làm cho Khoa giật
mình. Khoa không biết ai lại gọi cho mình vào lúc này. Bạn bè của Khoa không có
nhiều lắm vì anh chàng suốt ngày lao đầu vào công việc nên không rảnh lúc nào để
đi ăn hay đơn giản uống cà phê với ai đó.
Dung - cô nàng thư kí của Khoa đang ngồi tại một nhà hàng.
Cô ta muốn mời Khoa đi ăn cùng nên gọi điện hỏi thăm Khoa. Khoa vừa nhìn thấy số
máy di động hiện trên màn hình, anh chàng đã thấy ngán ngẩm hết cả mình. Khoa mặc
dù không muốn nghe nhưng như thế thì bất lịch sự quá nên Khoa đành nén lòng cầm
máy lên.
Khoa thờ ơ hỏi Dung.
- Cô gọi cho tôi có gì không...??
Dung mừng ra mặt, cô ta hôm nay ăn mặc thật đẹp. Nhìn cách
trang điểm và diện đồ của cô ta lúc này giống như cô ta đang định đi dự tiệc
hay ăn mừng lễ cưới của ai đó. Cô ta muốn lúc nữa Khoa đến phải nhìn thấy được
một vẻ đẹp kiêu sa và sắc nước hương trời của cô ta. Dung phải mất gần mấy tiếng
đồng hồ chỉ để trang điểm và làm tóc. Cô ta phải chọn đi chọn lại mấy bộ quần
áo của mình mới có được kết quả như thế này.
Dung thu hút nhiều ánh mắt của các chàng trai bên cạnh. Mấy
anh chàng cứ liếc mắt ngưỡng mộ nhìn Dung mãi. Cô ta cười thầm vì hôm nay người
mà cô ta muốn nhìn cô ta như thế chỉ có Khoa mà thôi. Cô ta hy vọng Khoa sẽ
không từ chối lời mời đi ăn cơm của cô ta.
- Anh có thể đi ăn cùng với tôi được không...??
Khoa nhìn đồng hồ đã hơn tám giờ, nghĩa là vẫn còn sớm.
Nhưng mặc kệ là sớm hay muộn Khoa cũng không muốn liên quan gì tới Dung vì cô
ta không phải là mẫu người phụ nữ mà Khoa thích. Trong trái tim của anh chàng
hình bóng của Vân đang dần len lỏi vào. Khoa thở dài nói.
- Tôi xin lỗi nhưng lúc nãy tôi đã ăn cơm với gia đình rồi
nên cô hãy đi ăn một mình đi nhé....!!
Dung thất vọng thấy rõ. Đôi môi đang nở một nụ cười thật
tươi đã tắt ngấm. Khuôn mặt rầu rầu. Cô ta thấy mình thật uổng công trang điểm
và làm đẹp để đến đây. Dạ dày của cô ta đang sôi lên, cô ta không dám ăn uống
gì mà ngồi đợi Khoa ở đây, lẽ nào anh không thể vì nể tình Dung phải vất vả và
đặt bao nhiêu thành ý để đến đây hay sao.
Dung van nài.
- Anh không thể đi ăn cùng với tôi được hay sao. Tôi đã phải
đợi anh gần cả buổi tối rồi. Anh đi ăn với tôi như quan hệ đồng nghiệp và bạn
bè bình thường thôi mà sao cũng khó quá thế hả anh...??
Khoa nhắm mắt lại. Anh chàng nghe giọng nói não nề và buồn
bã của Dung. Khoa thở dài bảo.
- Thôi được rồi, nhưng tôi nói trước là tôi đã ăn rồi nên chỉ
ngồi chơi với cô được thôi....!!
Dung mừng quá, đôi môi lại nở một nụ cười thật tươi. Giọng
nói của cô nàng reo vui.
- Anh mau đến đây nhé. Anh có biết nhà hàng của Pháp mà ngày
trước chúng ta đã hẹn ăn cùng với đối tác hay không...??
Khoa từ tốn trả lời.
- Tôi biết nhà hàng đó rồi. Cô sẽ tới đó trong vòng mấy phút
thôi....!!
Dung lễ phép nói.
- Dạ, anh mau đến nhé. Em đợi anh....!!
Khoa cúp máy. Anh chàng thay cái áo phông mặc ở nhà bằng một
cái áo cánh và mang thêm một cái áo khoác ở ngoài màu xanh nhạt.
Khoa mở cửa tủ, anh chàng thở dài vì không biết ăn mặc như
thế nào cho phù hợp. Vì nếu sang trọng quá thì anh chàng không muốn. Anh chàng
sợ Dung hiểu lầm hành động của mình. Còn nếu anh mặc như một thằng hề, anh
chàng lại sợ mọi người xung quanh chê cười. Khoa bực cả mình, anh chàng lẩm bẩm.
- Thôi thì chọn đại một bộ bình thường coi như là đang đi dạo
phố thôi vậy...!!!
Sau khi tươm tất trong một bộ quần áo mà Khoa cho là hợp lý
nhất cho buổi hẹn ăn cơm này. Khoa lấy chìa khóa ô tô, khép cửa phòng của mình
lại. Khoa đi xuống lầu. Khoa định chào bà nội rồi mới đi nhưng ngó xung quanh
phòng khách và căn bếp, Khoa không nhìn thấy bà đâu cả. Khoa đoán bà nội có lẽ
đã yên giấc rồi.
Khoa gặp Hồng ngoài sân. Anh chàng dặn.
- Nếu bà tôi có hỏi tôi đang đi đâu thì cô bảo là tôi ra
ngoài một chút nhé...!!
Hồng gật đầu nói.
- Cậu chủ cứ đi đi. Khi nào bà dậy tôi sẽ chuyển lại lời của
cậu cho bà...!!
Khoa không nói gì nữa. Anh chàng tự mở cổng, tiếng khóa kêu
lạch cạch làm cho Khoa cảm thấy tim của mình cũng đang kêu lên như thế. Khoa
không hiểu tại sao một cảm giác hồi hộp và lo lắng đang tràn ngập lên ở trong
lòng.
................
Do con đường bị ách tắc nên Khoa đến hơi muộn so với thời
gian ước hẹn. Khoa bực cả mình, anh chàng không ngờ buổi đi hẹn ăn cơm đầu tiên
với Dung lại gặp nhiều trở ngại như thế này. Chiếc xe ô tô của Khoa bị chen vào
giữa, từng đoàn người nối đuôi nhau tạo nên một bầy cừu trong một trang trại
chăn nuôi.
Khoa lẩm bẩm.
- Bây giờ nếu ai bị mất ngủ. Thay vì đếm xem có bao nhiêu cừu,
họ nên đếm xem có bao nhiêu chiếc xe đang lưu thông ở trên đường vào lúc này
còn hơn. Mình nghĩ ngay cả những người bị mất ngủ nặng cũng dễ dàng yên giấc vì
xe cộ không biết đếm bao nhiêu cho xuể....!!
Chiếc xe hơi của Khoa nhích lên từng centimet một. Khoa đau
cả đầu vì tiếng ồn của xe cộ và vì không gian chật chội toàn người là người như
thế này. Khoa tự hỏi là không biết bao giờ người ta mới mở rộng thêm con đường
lưu thông cho xe cộ đi. Nhìn số lượng xe càng ngày càng nhiều mà con đường
không giãn nở được ra bao nhiêu, ngay cả vỉa hè giành cho người đi bộ, xe máy
và xe đạp cũng chen vô khiến cho Khoa thêm mệt mỏi và không hy vọng có thể đến
nhà hàng Pháp mà Dung đang đợi sớm.
Khoa nghĩ.
- Có lẽ mình nên gọi điện cho cô ta và bảo cô ta chờ mình
thêm ít phút nữa. Vì con đường bị kẹt cứng xe như thế này thì mình làm sao mà đến
đó nhanh được. Mình định bảo cô ta về nhà đi cho xong nhưng cô ta đã phải ngồi
chờ mình gần cả buổi tối mình là đàn ông thì phải hành động làm sao cho xứng,
không thể giống một kẻ thất hứa như đàn bà được....!!
Khoa bấm số máy di động của Dung. Anh chàng nói luôn khi biết
Dung bắt máy.
- Tôi xin lỗi cô nhưng hiện giờ tôi đang bị kẹt xe nên không
thể nào đến đó sớm được đâu. Nếu cô không phiền thì ngồi đợi tôi, còn nếu đói
quá thì ăn trước đi....!!
Dung hơi thất vọng vì Khoa nói như thế. Cô ta hy vọng Khoa
phải nói những lời khác kia. Nhưng mà không sao chỉ cần Khoa đến là được rồi.
Dù có phải chờ Khoa cả đêm, cô ta cũng vui lòng làm điều đó. Nếu có ai rơi vào
tình trạng mời Khoa đi ăn và đi chơi không biết bao nhiêu lần mà không được, chắc
là sẽ hiểu tại sao Dung lại vui lòng chờ đợi.
- Anh cứ từ từ mà đi vì em cũng không đói và không vội lắm
đâu....!!
Khoa nhìn xung quanh, anh chàng vội lái xe vì anh công an đã
cho phép tuyến đường của Khoa được phép đi. Khoa từ tốn bảo Dung.
- Chào cô vì tôi phải lái xe nên không nói chuyện được với
cô nữa đâu...!!
Dung ngọt ngào nói.
- Vâng, chào anh....!!
Hạnh phúc ngập tràn trong lòng và trên khuôn mặt của Dung.
Chỉ mới được Khoa đồng ý đi ăn cùng cô nàng đã vui như bắt được vàng rồi, nếu
mai sau Khoa nói lời yêu có lẽ cô nàng sẽ bị ngất vì sung sướng mất.