- Xin lỗi nhưng những điều mà cô nói càng làm cho tôi muốn
đưa cô đi làm hơn. Nếu cô biết mình có một ông chồng giàu có như tôi, tại sao
cô không nghỉ làm ở chỗ đó đi. Giả sử cô muốn thực tập cho có thêm kinh nghiệm
và không muốn dựa dậm vào tôi. Tôi có thể sắp xếp cho cô một chỗ ở trong khách
sạn hay một chỗ trong công ty của gia đình kia mà. Thứ hai tôi muốn đưa cô đi vì
tôi muốn cho họ biết cô đã có chồng rồi để bọn đàn ông tránh xa cô ra....!!
Duy vừa dứt lời. Anh chàng thấy mình nói hớ. Nói như thế chẳng
khác nào anh chàng đang nghen. Con nhỏ Vân không nghe được câu cuối vì đúng lúc
đó có một chiếc xe buýt vừa tới và hai chiếc xe cứu thương vừa chạy qua. Âm
thanh của chúng to quá nên con nhỏ bị phân tán tâm trí thành ra anh chàng Duy
có nói gì Vân cũng không nghe được.
Duy nhìn vào khuôn mặt của Vân xem con nhỏ có phản ứng gì
không. Anh chàng nhẹ nhõm vì con nhỏ ngơ ngác hỏi Duy.
- Anh vừa nói gì cơ...??
Duy lôi Vân lên xe. Duy giục.
- Cô mà còn đứng đó nói lảm nhảm thêm nữa thì thế nào cũng bị
muộn làm cho mà coi.....!!
Vân với tay chỉ. Con nhỏ gấp gáp nói.
- Kia là chuyến xe buýt của tôi rồi. Anh không cần phải làm
như thế này đâu...!!
Duy mở cửa xe rồi đẩy Vân vào trong. Duy bảo anh chàng tài xế.
- Anh lái xe đi....!!
Trúc tên thật là Thu Đào. Trúc chỉ là cái tên mà mấy người
thân trong gia đình gọi con nhỏ khi con nhỏ ở nhà, con khi ra đường người ta gọi
con nhò là Đào. Trúc năm nay 18 tuổi, cô ta sinh trước Duy vài tháng. Cả hai học
cùng nhau từ năm sáu tuổi. Cô ta bám diết lấy Duy từ nhỏ cho tới lớn. Cô ta coi
Duy là mối tình đầu của mình.
Đào là em gái của Hoa - người yêu đã mất của Vũ. Hai chị em
hơn kém nhau tám tuổi. Nghĩa là năm Hoa mất lúc đó Đào mới có hơn chín tuổi một
chút. Bố mẹ của Hoa và Đào ly dị khi con nhỏ mới lên năm. Con nhỏ theo mẹ sang
bên k ia sinh sống còn chị Hoa ở lại với bố. Người bố dượng sau này của Đào là
ông chú của Khoa nên hai người tuy là họ hàng nhưng không hề có quan hệ máu mủ
ruột rà.
Đào bay sang đây vì con nhỏ muốn thăm bố và thăm mộ chị gái.
Đã hơn tám năm nay, Đào trốn tránh sự thật là chị gái của mình đã chết. Con nhỏ
nhất định không chịu cùng mẹ bay về Việt Nam thăm gia đình. Con nhỏ sợ không
kìm được mắt và không chịu đựng được khi nhìn thấy di ảnh của chị Hoa trên bàn
thờ. Ngày chị Hoa mất do bị ung thư giai đoạn cuối. Do sợ Đào còn quá nhỏ nên mọi
người dấu không cho Đào biết. Đào chỉ biết được sự thật đau lòng này cách đây có
mấy năm. Con nhỏ đã oán hận mẹ và bố vì đã không nói cho con nhỏ biết ngay lúc
chị ấy mất. Nếu họ nói sớm có lẽ con nhỏ có thể nhìn thấy mặt của chị gái lần
cuối.
Đào có dũng khí bay sang đây còn một nguyên nhân sâu xa khác
đó là Duy. Con nhỏ không an tâm và không can tâm để Duy đi lấy một người con
gái khác. Tai nạn đó là do lỗi của Đào. Bố mẹ của Duy đã yêu cầu Đào buông tha
cho Duy ngay khi họ biết tin Duy bị tai nạn xe ô tô. Họ ngăn cấm không cho Đào
được tiếp tục ở bên Duy nữa. Con nhỏ đã khóc và lo lắng cho Duy rất nhiều. Giá
mà Đào giữ vững lập trường của bản thân ngay từ đầu. Con nhỏ đã không phải đau
khổ và hối tiếc như bây giờ.
Con nhỏ phải làm gì để giữ lấy Duy khi anh chàng đã hoàn
toàn quên sạch hết ký ức về con nhỏ. Mối tình đầu khó phai và con nhỏ càng đau
khổ hơn khi tình yêu không thành. Bố mẹ của Duy đã nhờ một bác sĩ hàng đầu về
thuật thôi miên. Họ tạo ra một trí nhớ và những ký ức mới cho Duy. Duy bây giờ
hoàn toàn khác với Duy của ngày xưa.
Anh chàng bây giờ chững trạc, lạnh lùng và bất cần đời. Duy
không còn ốm yếu và đau buồn như lúc trước nữa. Đó là điều mà bố mẹ và bà nội của
Duy mong muốn. Họ đã làm những chuyện mà bản thân của họ không hề muốn. Duy vẫn
mang hình dáng của Duy ngày xưa nhưng tính cách của anh chàng đã hoàn toàn thay
đổi.
Nếu Duy có thể khôi phục lại được trí nhớ. Duy sẽ nhớ mình từng
yêu và thích một con nhỏ và cũng sẽ nhớ từng bị làm cho đau đớn khi chính bàn
tay của Đào đã hủy hoại đi tất cả mối tình trong sáng và tốt đẹp ấy.
Đào, Duy và Tuấn Anh - anh trai họ của Duy là ba người bạn
thân lớn lên bên nhau. Đào chỉ mới chuyển đến trường của Duy khi con nhóc lên
năm tuổi. Lúc bé Duy là một cậu bé nhút nhát, cậu ta suốt ngày lầm lì. Cậu ta
không dám làm quen hay là nói chuyện với kỳ ai. Cậu sẽ sống cô đơn như thế mãi
nếu như không có Đào. Cô bé Đào đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời của Duy.
Một hôm Duy đi học anh chàng quên mang theo bút. Cô bé Đào tốt
bụng đã cho Duy mượn cây viết của mình. Nhìn nụ cười trong sáng nở trên môi của
Đào. Trái tim non nớt của Duy rung động. Sáng hôm sau anh chàng đỏ bừng mặt và ấp
úng nói.
- Mình trả cậu cây bút....!!
Đào đáp lại lời của Duy với một nụ cười thật đáng yêu. Từ đó
hai người trở thành bạn thân. Đào đã làm cho Duy mở rộng lòng mình ra với mọi
người. Cậu nhóc có thể tự nhiên nói chuyện với các bạn trong lớp và có thể vui
đùa cùng chúng nó. Hai người bám lấy nhau không rời. Cuốc sống cứ như thế tiếp
diễn cho đến khi Tuấn Anh xuất hiện. Cậu ta chen vào cuộc sống của Duy và Đào
đã làm cho mọi thứ đảo lộn lên hết cả.
Ba người là bộ ba nổi tiếng nhất trường. Họ đi đâu và làm gì
cũng được các bạn học quan tâm và quan sát. Đào vô tư cười nói với cả hai anh
em. Đào không hề biết rằng bắt đầu từ khi nhìn thấy nụ cười đầu tiên trong sáng
và ấm áp của Đào. Duy đã thích và yêu Đào mất rồi. Mối tính đơn phương đó cứ lớn
dần lên cho đến khi Duy 17 tuổi rưỡi. Duy muốn nói cho Đào biết tình cảm của
Duy với Đào nhưng anh chàng còn ngại nên cứ ngập ngừng mãi mà không dám nói ra.
Đào ngược lại chỉ coi Duy là một người bạn mà thôi. Trong
trái tim của con nhỏ đã có một hình bóng khác, đó là Tuấn Anh. Đứng trước Duy,
con nhỏ có thể ăn nói gì tùy thích nhưng khi đứng trước Tuấn Anh. Con nhỏ bẽn lẽn,
dịu dàng và hay đỏ mặt. Duy lại vô tình không biết điều này vì dù gì Duy cũng
quen biết Đào trước Tuấn Anh.
Đào tỏ tình với Tuấn Anh nhưng bị anh ta từ chối. Tuấn Anh
là một chàng trai hào hoa, anh ta có thể quen biết và yêu nhiều người nhưng
không hề chung tình với bất cứ ai cả. Đào đau khổ, con nhỏ nghĩ ra được một
cách ngu ngốc là dùng Duy làm tấm bình phong cho con nhỏ tiến gần đến vớiTuấn
Anh.
Đúng vào lúc đó Duy tỏ tình với Đào. Con nhỏ kinh ngạc và sững
sờ. Mặc dù trong lòng không yêu và không thích Duy nhưng con nhỏ đã có một kế
hoạch ở trong đầu. Con nhỏ không ngần ngại nói đồng ý. Duy mừng như phát điên
vì ước nguyện từ bé của Duy nay được như ý nguyện.
Duy toàn tâm toàn ý yêu Đào. Anh chàng chăm sóc, đưa đón và
mua quà tặng cho con nhỏ. Nụ cười luôn nở trên môi của Duy. Duy không hề nghi
ngờ tình cảm của Đào giành cho mình. Những hôm đưa Đào về nhà chơi. Đào chỉ
rình hôm nào Tuấn Anh có nhà, con nhỏ mới đồng ý đến chơi. Kế hoạch của Đào đã
có tác dụng. Tuấn Anh không chịu đựng được, anh chàng có những biểu hiện ghen
tuông thấy rõ. Tuấn Anh lôi Dung ra một gốc cây to sau trường, anh chàng yêu cầu.
- Em phải kết thúc ngay tình cảm với Duy đi. Anh không thể
nào chịu đựng được cảnh em hàng ngày ôm ấp và cười nói với cậu ta nữa đâu....!!
Đào mững rỡ nói.
- Điều đó có nghĩa là anh yêu em có đúng không...??
Không may cho hai người vì Duy cũng vừa mới tới nơi. Anh
chàng mững rỡ khi trông thấy Đào. Duy ngạc nhiên khi thấy có cả Tuấn Anh đứng ở
đó nữa. Duy thấy họ đang nói chuyện gì đó với nhau. Duy tò mò bước nhẹ nhàng đến.
Tuấn Anh thở dài bảo Đào.
- Điều này anh vẫn không thể nào trả lời cho em được. Nhưng
có thật là em yêu Duy không..??
Duy hồi hộp ngồi nghe. Đào vô tình không biết là Duy đứng ở
đằng sau gốc cây nên con nhỏ vô tình trả lời.
- Em chỉ dùng Duy để làm cho anh chú ý tới em thôi. Em không
hề yêu cậu ấy. Em biết làm như thế là sai nhưng mà em hết cách rồi...!!
Duy chết lặng. Anh chàng không ngờ tình cảm của hai đứa bao
ngày qua chỉ là giả dối mà thôi. Con nhỏ không hề yêu hay là thích Duy. Duy chỉ
là một con tốt cho cô ta dùng làm đường dẫn vào trái tim của Tuấn Anh.
Tuấn Anh kinh ngạc nhưng cũng thích thú nói.
- Anh không ngờ em có thể nghĩ ra được cách này. Nhưng anh
không thấy em có gì là sai khi làm như thế với nó...!!
Đào ngước đôi mắt tò mò lên hỏi Tuấn Anh.
- Tại sao anh lại nói như thế. Điều này em thấy là em đã sai
rõ ràng rồi cơ mà...??
Tuấn Anh nhếch mép lên bảo Đào.
- Tại vì anh ghét nó. Em có biết vì gia đình của nó mà gia
đình của anh lúc nào cũng ăn không ngon và ngủ không yên không hả. Ông bà nội của
anh lúc nào cũng bênh nó và yêu thương nó. Trong con mắt của họ anh chẳng là
cái gì cả. Anh mong cho nó gặp thật nhiều đau khổ và bất hạnh. Nếu em có yêu
anh thì em hãy tiếp tục ở bên nó và hãy nói cho nó biết chuyện này khi nào anh
bảo em phải làm như thế...!!
Duy như bị sụp đổ xuống. Anh chàng không ngờ hai người mà
anh chàng yêu thương và tin tưởng suốt bao nhiêu năm nay lại hóa ra là những kẻ
phản bội và đâm lén sau lưng. Duy còn đau đớn hơn khi nghe Đào nói.
- Em sẽ làm như lời của anh nói. Lúc đó anh sẽ chấp nhận
tình cảm của em chứ...??
Con nhỏ đã si mê vẻ bề ngoài hào hoa và những lời ăn nói ngọt
ngào của anh chàng này đến nỗi phát rồ rồi. Con nhỏ không còn phân biệt đâu mới
là người có thể cho con nhỏ yêu và đâu mới là người yêu con nhỏ thật lòng nữa.
Bây giờ trong tâm trí và trái tim của con nhỏ chỉ có hình bóng và tên của Tuấn
Anh mà thôi. Anh ta nói gì hay yêu cầu Đào làm gì. Con nhỏ cũng nghe lời của
anh ta răm rắp.
.................
Tai nạn xe là điều không thể tránh khỏi khi anh chàng lái xe
trong trạng thái kích động và khi thắng xe không còn. Duy bị hai người bạn tin
yêu làm cho tan nát hết cả cõi lòng và cũng nhờ họ Duy không còn nhớ được gì nữa
cả. Duy tỉnh dậy trong bệnh viện. Cả cơ thể được băng bó trắng toát khắp người.
Duy không nhớ tên của mình và cũng không biết mình là ai. Bà Jenny đã ngất lên
ngất xuống không biết bao nhiêu lần.
Sau khi biết thằng con trai bị mất trí nhớ. Bác sĩ nói khả
năng khôi phục lại của Duy là rất mong manh. Có khi cả cuộc đời Duy sẽ phải sống
trong một trạng thái vô định. Theo lời khuyên của ông ta bố mẹ và bà nội của
Duy đã mời một chuyên ra về thôi miên. Họ đưa Duy đến văn phòng của ông ta hàng
ngày, sau gần năm tháng điều trị. Duy đã có một kí ức và những kỷ niệm mới do
ông bác sĩ và gia đình của Duy tạo ra.
Trong năm tháng đó trái tim của Đào thay đổi dữ dội. Khi nhận
được tin Duy bị tai nạn xe. Con nhỏ cảm tưởng như trái tim của mình đã chết rồi
vậy. Đó cũng là phút giây con nhỏ hiểu con nhỏ đã yêu ai và muốn có ai ở bên cạnh.
Con nhỏ rằn vặt bản thân.
- Tại sao mình không nhận ra điều này sớm hơn. Mình đúng là
một người ngu ngốc. Bây giờ cậu ấy bị như thế tất cả cũng là lỗi tại mình...!!
Con nhỏ nhớ đến khuôn mặt tái nhợt và đầy chua cay của Duy
sau khi nghe Đào và Tuấn Anh nói chuyện. Con nhỏ không thể quên được những câu
nói đầy đau khổ và uất hận của Duy. Con nhỏ khóc trong tuyệt vọng và đau đớn.
Con nhỏ cố lê tấm thân mệt mỏi đến bệnh viện thăm Duy. Bà Jenny căm thù bảo
Đào.
- Cô còn vác mặt đến đây thăm nó nữa hay sao. Cô làm ơn về
nhà của cô đi thì hơn. Ở đây không ai hoan nghênh cô đâu...!!!
Đào cố cầu xin bà Jenny cho phép được vào thăm Duy nhưng bà
cương quyết từ chối. Bà làm sao có thể tha thứ cho một đứa con gái làm tổn
thương con trai của bà được. Trái tim của nó đã bị rỉ máu rồi. Nay nó sống chết
ra sao bà cũng không biết. Bà chỉ muốn tát cho Đào vài cái tát nhưng bà cố kìm
nén lại. Bà gằn từng tiếng.
- Tôi yêu cầu cô từ nay hãy tránh xa con trai của chúng tôi
ra. Nếu tôi mà thấy cô bén mảng hay tìm cách gặp mặt nó là không xong với tôi
đâu. Cô làm người thì phải có lòng tự trọng, người ta đã không thích và không
muốn cô có cầu xin cũng vô ích. Ngay từ đầu khi biết nó yêu cô tôi đã thấy
không ổn rồi. Tôi thấy cô đi với nó, nói chuyện với nó nhưng ánh mắt và trái
tim của cô luôn nhìn về một hướng khác. Tại sao cô lại dám đem thằng con trai của
tôi ra làm trò đùa của cô là thế nào. Cô không yêu nó thì cô reo hy vọng vào
lòng của nó làm gì. Cô đúng là một con người độc ác....!!
Bà Jenny đã khóc hết nước mắt vì lo cho Duy. Sau khi đuổi
Dung về. Bà hỏi ông John.
- Anh nghĩ em có quá đáng lắm không khi không cho phép con
bé Đào vào thăm Duy...??
Ông ôm vợ vào lòng. Ông động viên và an ủi bà.
- Mọi chuyện cái gì cũng có lý của nó. Anh hiểu em vì lo và
thương con nên em mới hành động nóng nảy như thế. Anh không trách gì em cả....!!
Bà Jenny dựa vào người của ông John. Thời gian chờ đợi Duy
hoàn toàn hồi phục và trở thành một con người mới là quãng thời gian dài nhất
trong cuộc đời của hai ông bà. Họ lo lắng và hồi hộp theo dõi kết quả và tiến bộ
của Duy từng ngày.
Sự phát triển của khoa học đã cứu cuộc đời của Duy. Gần hai
năm qua. Duy là một con rô bốt được lập trình sẵn. Anh chàng học và làm việc
như điên. Ký ức mới làm cho Duy lầm tưởng anh chàng đã sống 18 năm trong buồn
chán và lạnh lùng. Đây là một điều khó hiểu, tại sao bố mẹ và bà nội của Duy
không tạo cho anh chàng một ký ức vui tươi để anh chàng bớt cô độc và lạnh lùng
đi mà lại muốn anh chàng trở thành một con người như thế.
Bà Jenny không muốn Duy nhớ lại chuyện Duy từng bị đau khổ
vì tình và bị chính người anh họ hại. Cậu ta chính là người đã cắt đứt thắng xe
ô tô của Duy. Bố mẹ của Duy muốn kiện Tuấn Anh ra tòa khi sự thật được phanh
phui nhưng vì bà nội nên họ cố dấu và cố nín nhịn sống qua ngày. Đó là lí do vì
sao quan hệ giữa hai gia đình càng ngày càng xấu đi. Bây giờ trong con mắt của
hai gia đình họ là kẻ thù, họ đã quên quan hệ huyết thống và ruột rà máu mủ mất
rồi.
Duy không hiểu tại sao gia đình của mình lại thù hằn nhau
như thế. Anh chàng đã nhiều lần hỏi bà Jenny nhưng bà nhất định không chịu nói.
Mỗi lần Duy chạm mặt Tuấn Anh, anh ta luôn nhìn Duy như kẻ thù. Duy ngơ ngác
không hiểu và không tài nào lí giải được tại sao. Để tạo một cuộc sống giả như
thật của Duy. Mọi tấm hình và kỷ niệm của Duy đều bị dấu kín ở một nơi bí mật.
Mọi người làm trong nhà được bà Jenny dặn dò cẩn thận cách ăn nói và đối xử với
Duy ra sao. Ngay cả chuyện Duy từng bị tai nạn cũng phải dấu kín.
Duy được sống trong một cái bọc lớn. Cậu ta không tài nào
tìm hiểu được ra sự thật kia vì có ai nói cho cậu ta biết đâu. Gia đình của Tuấn
Anh lại càng không. Họ còn mong Duy mãi mãi không bao giờ hồi phục lại được vì nếu Duy nhớ, anh chàng sẽ hiểu được lý do vì sao mình bị tai nạn và lý do vì sao gia đình hai bên lại thù hằn nhau đến thế.