Cô Dâu Bỏ Trốn

Chương 53: Chương 53




Đào chạy biến lên lầu. Con nhỏ không kịp chào bà Liên nữa. Lấy chiếc va ly để ở gậm giường. Đào xếp tất cả quần áo và mọi thứ ở trong phòng tắm mà đêm hôm qua Đào lôi ra vào va ly. Xong đâu đấy con nhỏ nặng nề lôi nó xuống lầu.

Bà Liên từ trong bếp đi ra. Bà kinh ngạc hỏi.

- Cháu định đi đâu mà mang cả hành lý theo thế...??

Đào ngập ngừng nói.

- Cháu xin lỗi như cháu nói vào đêm hôm qua. Cháu sang đây trước là thăm bác và thăm anh, sau cùng cháu cần giải quyết chuyện riêng tư của cháu...!!

Bà Liên tò mò hỏi.

- Cháu cần phải làm gì mà dọn luôn cả hành lý theo. Cháu ở đây cũng được cơ mà...!!

- Cháu biết là thế nhưng nếu không đem hành lý theo không được...!!

- Tại sao. Cháu nói làm cho bác không hiểu gì cả...!!

- Cháu sẽ giải thích cho bác chuyện này sau. Bây giờ cháu phải đi đây. Chào bác...!!

- Ơ. Cái con bé này. Ít ra cháu phải nói gì rồi đi chứ...!!

Đào đang vội nên con nhỏ không kịp đáp lời của Bà Liên mà bỏ đi thẳng ra cổng. Có một chiếc tắc xi đã chờ sẵn. Đào để cho anh chàng tài xế chuyển hành lý vào cốp xe. Con nhỏ giục.

- Anh mau lái xe về khách sạn lúc nãy cho em...!!

- Được rồi. Anh đi ngay đây...!!

Trên đường đi. Đào không nói một lời nào với anh chàng tài xế. Đào chỉ trả lời qua loa những câu hỏi của anh ta cho xong. Trong đầu của con nhỏ đang tính toán cách trả lời và đối mặt làm sao cho hợp lý với bà Jenny - mẹ của Duy. Con nhỏ sợ bị bà đuổi ra khỏi khách sạn vì với một gia đình giàu có như gia đình Duy thì cần gì một người khách như Đào.

Duy đi đi lại lại trong phòng. Hai tay đút vào túi quần. Cuốn sách bị gập một trang. Duy đọc suốt một buổi sáng mà chỉ hoàn thành được gần hai chục trang. Đầu óc của anh chàng lúc này tràn ngập hình ảnh của Vân cùng với Khoa.

Duy cảm thấy ghen tức và khó chịu. Duy chán nản nghĩ.

- Mình bị làm sao thế này. Lúc con nhỏ Vân ở nhà mình và nó chỉ có cãi nhau rồi đánh nhau, có gì là đặc biệt đâu mà khi nó đi vắng mình lại thấy nhớ nó và không muốn xa nó...!!

Duy thấy ở một mình cô đơn trong phòng không ổn chút nào. Duy quyết định tìm một việc gì đó để làm. Anh chàng bước ra phòng khách, nhìn thấy chỉ có một mình ông Chương ngồi ở đấy. Duy hỏi.

- Mọi người đi đâu hết cả rồi thế ạ..??

Ông Chương đang đọc một tờ báo. Ông mỉm cười đáp lại.

- Mẹ cháu và con dâu bác đi mua sắm rồi. Còn thằng Chung đi thăm quan loanh quanh ở đây...!!

Duy ngồi xuống cái ghế xa lông bên cạnh. Anh chàng lễ phép nói.

- Bác có biết chơi cờ không ạ...??

Ông Chương hứng thú hỏi Duy

- Cháu cũng biết chơi sao. Nếu thế thì may mắn quá vì bác cũng đang buồn bực tay chân đây...!!

Duy nhờ một chị nhân viên của khách sạn mang cho một bộ bàn cờ. Hai ông cháu say sưa đánh. Cả hai quên mất thời gian và không gian. Khi đầu óc tập trung vào từng nước đi. Duy tạm quên đi nỗi khó chịu khi phải nhớ đến Vân.

Khoa và Vân đang lang thang tại một cửa hàng bán quần áo. Con nhỏ định mua tặng bà Liên nhưng không đủ tiền nên Vân quyết định mua cho bà Liên một cái lược bằng ngà.

Khoa cười nói.

- Em cứ mua cái áo lúc nãy đi nếu không đủ anh sẽ phụ thêm cho...!!

Vân giải thích.

- Em muốn quà này là của riêng em cơ. Còn nếu anh muốn thì mua riêng cho bà đi...!!

Khoa gãi đầu bảo Vân.

- Từ bé đến giờ những thứ như thế này anh đâu có rành. Em có thể chỉ cho anh được không...??

Vân kinh ngạc hỏi.

- Thế những lần sinh nhật bà và muốn tặng quà cho ai đó anh làm cách nào...!!

- Anh nhờ cô thứ ký mua và gói sẵn. Anh chỉ việc mang đi tặng thôi...!!

- Ồ. Vậy sao anh không gọi điện hỏi chị ấy đi. Vì nói thật em cũng không rành lắm đâu...!!

- Em đừng có khiêm tốn nữa. Mau nói cho anh xem nào...!!

- Thôi được rồi. Bà nội thích hoa gì anh có biế không...!!

Khoa ấp úng không biết trả lời Vân như thế nào cho phải. Con nhỏ phì cười nói.

- Anh đúng là đồ vô tâm. Anh không thấy là bà hay trưng hoa gì trong phòng à...??

Khoa à lên một tiếng. Đúng là anh chàng đãng trí thật. Bà nội thích nhât là hoa lay ơn. Lúc nào bà cũng cắm một lọ ở trong phòng khách và trong phòng của bà gần cửa sổ. Sống với bà đã lâu mà Khoa không để ý đến điều này.

Vân mua cho bà Liên một chiếc lược như dự định ban đầu còn Khoa mua cho bà một bó hoa lay ơn thật đẹp.

Khoa mỉm cười anh chàng bảo Vân.

- Bà chắc sẽ vui lắm khi nhận biết mình được tặng quà như thế này...!!

- Tất nhiên rồi. Ai được tặng quà mà chẳng thích. Không lẽ anh thì không..??

- Từ nhỏ tới giờ, anh chưa được ai tặng quà cả...!!

Vân tròn xoe mắt nhìn Khoa. Con nhỏ nhìn thật sâu vào ánh mắt của Khoa. Vân đang đánh giá xem những lời nói của Khoa kia có bao nhiêu phần trăm là sự thật. Con nhỏ lắc đầu chịu thua vì không tài nào đoán ra.

- Anh đang nói rối em đúng không. Điều này là không thể trừ phi anh không có bạn bè hay người thân không thích anh...??

- Bạn bè thì anh có nhiều và người thân rất yêu quý anh. Ý của anh ở đây là anh chưa bao giờ nhận được một món quà ý nghĩa từ người anh yêu...!!

Vân lại được một phen kinh ngạc nữa. con nhỏ không tin là một người đẹp trai, tài giỏi và có sự nghiệp như Khoa mà lại chưa có người yêu.

- Anh đừng có đùa nữa được không. Em đang sợ cái tính đùa rai của anh đấy...!!

- Anh lừa em làm gì. Thật sự trước đây anh có yêu một người thời còn đi học nhưng mối tình đó mau tan chỉ sau có một năm bây giờ anh vẫn chưa yêu ai cả...!!

- Còn chị Dung thì sao. Tối hôm qua em còn thấy hai người tình tứ lắm kia mà...??

- Chỉ là một cơm xã giao thôi...!!

Vân bước ra cửa hàng. Con nhỏ nói.

- Anh không cần phải giải thích với em làm gì. Em thấy anh và chị Dung rất đẹp đôi. Em hy vọng hai người hạnh phúc...!!

Khoa buột miệng nói.

- Nhưng người mà anh thích là em...!!

Vân đứng sững lại con nhỏ lắp bắp nói.

- Điều anh nói là thật chứ...??

Khoa thấy mình lỡ lời. Anh chàng bối rối cười trừ bảo.

- Anh đùa em thôi. Em tin điều đó là thật à...??

Vân thở phào nhẹ nhõm. Con nhỏ vuốt ngực một cái.

- Anh làm cho em chết khiếp. Em tưởng anh đang nói thật chứ...??

- Nếu điều đó là thật thì sao. Liệu lúc đó em có chấp nhận tình cảm của anh không...??

Vân nhìn vào ánh mắt mong đợi, tha thiết và âu yếm của Khoa. Vân xấu hổ nói.

- Anh đừng có trêu em nữa được không. Nếu chị Dung mà nghe được là không hay đâu....??

- Tại sao lại không hay. Anh và chị ấy có quan hệ gì đâu...!!

Vân giả vờ to tiếng giục.

- Anh em mình còn phải về công ty hoàn thành nốt công việc rồi đi về nhà anh nữa đúng không...??

- Ừ...!!

- Nếu thế chúng ta phải đi nhanh lên thì may ra mới kịp...!!

Vân không để cho Khoa nói thêm câu nào nữa. Con nhỏ đi thật nhanh đến chiếc xe ô tô đậu ở ngoài vỉa hè. Khoa chán nản nhìn theo. Con nhỏ lại lẩn trốn câu hỏi của Khoa nữa rồi nhưng mà không sao, sớm muộn gì Khoa cũng phải làm cho Vân đối diện thẳng vào tình cảm của bản thân

...................

Tuấn Anh được ông quản gia sếp hết tất cả quần áo và những thứ cần thiết vào va ly vì dù sao tối nay hắn, bố mẹ và bà nội phải bay sang Việt nam rồi.

Tuấn Anh ngồi một mình ở trong phòng. Hắn nhìn tấm hình của Vân thật kỹ. Là một kẻ đào hoa và ăn chơi. Hắn không chê Vân ở điểm nào cả. Hắn nghĩ.

- Một con bé như thế này thì quá hợp để lấy làm vợ rồi nhưng còn tình yêu. Liệu mình có thích nó hay không, điều này mình cần phải gặp nó rồi mới xem sét lại...!!

Tuấn Anh phóng vù một mũi tên làm bằng sắt vào tấm hính của Duy được treo ở cánh cửa phòng của hắn. Hắn chuyên luyện phi tiêu ở trong phòng. Hắn lấy hình của Duy ra làm bia. Lần nào hắn ném cũng trúng đích, có lẽ vì lòng căm thù và đố kị nên hắn mới bắn trăm phát trăm trúng như thế.

Hắn hy vọng kế hoặc lần này của hắn cũng suôn sẻ như việc ném phi tiêu. Nhìn tấm hình của Vân thêm một lần nữa, hắn lẩm bẩm.

- Tuy tôi chưa gặp cô nhưng cô có lẽ cũng giống như con bé Đào kia. Đàn bà các cô đều thích những thằng đàn ông biết nâng niu chiều chuộng, còn thằng Duy nó là một người khô khan lạnh lùng làm sao cô thích nó nổi đúng không...??

Hắn đút tấm hình của Vân vào ngăn khóa bên ngoài của một chiếc túi ba lô đựng những đồ cá nhân của hắn. Lần bay sang Việt nam này, hắn đã trang bị cho mình những kỹ năng và kiến thức mà hắn được ông Lương Thành và ba mẹ của hắn nhồi nhét vào đầu.

Sự hồi hộp, lo lắng và pha chút phiêu lưu làm cho hắn hết đứng lên rồi lại ngồi xuống. Điều này đã ngăn cản hắn đi chơi và đàn đúm với bạn bè đêm hôm nay mặc dù còn mười mấy tiếng nữa hắn mới phải ra sân bay. Mọi hôm không khi nào hắn lãng phí thời gian như thế này cả.

Phải chăng vì lần này đặc biệt và khác với mọi lần khác. Hắn thấy đúng là như thế. Nếu hắn thành công, hắn vừa lấy được vợ, vừa có được công ty và vừa có thêm cổ phần cho gia đình hắn. Hắn không quan tâm đến tình yêu vì kể cả nếu hắn lấy Vân vì tiền hắn vẫn có thể đi tìm người đàn bà khác và tìm cách ly hôn với Vân sau.

Tờ di chúc là một nỗi ám ảnh với hắn. Nó xuất hiện ở khắp mọi nơi, trong bữa ăn, trong giấc ngủ và ngay cả khi hắn vui chơi bên bạn bè của hắn. Có lẽ hắn đã điên lên vì tiền và vì quyền lực mất rồi.

Hắn phi thêm mấy phi tiêu nữa vào tấm hình của Duy. Những mũi tên rung lên bần bật, hắn khoái trí nói.

- Chờ đấy thằng oắt con. Lần này tao sẽ cho mày chết hẳn, sẽ không còn có chuyện mày may mắn thoát chết được như lần trước đâu. Tao sẽ chiếm lấy vợ, công ty và mọi thứ của mày....!!

- Ha ha ha...!!

Hắn cười như một thằng điên và một thằng khùng ở trong phòng. Ông quản gia đi ngang qua, ông chột dạ nghĩ.

- Cậu cả bị làm sao thế nhỉ. Không biết cậu ta lại định giở trò gì nữa đây. Mình phải gọi điện cảnh báo ngay cho bà Jenny mới được...!!

Ông quản gia từ xưa đến nay rất thương yêu Duy vì Duy vừa lễ phép và đối xử tử tế với ông. Ông cũng là người chăm sóc cho Duy từ lúc lọt lòng cho đến bây giờ. Tuy chỉ là một người làm công trong gia đình nhưng có chuyện gì bố mẹ của Duy cũng tin tưởng giao cho ông và nói cho ông biết.

Đào vừa đi khỏi được một lúc thì Vân và Khoa về. Bà Liên mừng rỡ nắm lấy tay của Vân bà trách yêu.

- Cháu đi đâu mà không chịu đến thăm bà thế...??

Vân bối rối nói.

- Cháu xin lỗi tại cháu bận quá nên không có thời gian đến thăm bà. Mong bà thông cảm cho cháu...!!

- Thôi được rồi. Nhưng cháu nhớ thỉnh thoảng phải đến thăm bà đấy nhé...!!

- Dạ, cháu nhớ rồi ạ...!!

Vân mở túi sách ra. Con nhỏ đưa một cái hộp được gói cẩn thận cho bà Liên. Vân lễ phép nói.

- Bà làm ơn nhận món quà này của cháu...!!

Bà Liên cảm động nói.

- Cháu không cần phải làm như thế đâu...!!

- Có gì đâu bà. Chỉ là một chút lòng thành của cháu thôi...!!

Bà Liên cầm lấy. Bà mỉm cười nói.

- Cảm ơn cháu...!!

- Dạ...!!

Bà hỏi Vân.

- Bà có thể mở nó ra ở đây chứ...??

- Dạ. Bà cứ làm đi ạ. Cháu hy vọng là bà thích...!!

Khoa vì phải cất xe nên vào sau. Bà Liên nhìn chiếc lược màu trắng đục được khắc tinh sảo với những hoa văn đẹp mắt. Đôi mắt của bà long lanh. Bà vui mừng nói.

- Bà rất thích món quà này. Cảm ơn cháu nhiều lắm...!!

Vân thấy bà thích. Con nhỏ sung sướng nói.

- Cháu mừng là bà thích. Khi chọn nó cháu phải đắn đo mãi vì cháu sợ không hợp với bà...!!

- Cháu gái ngốc dù cháu mua gì bà cũng thích vì nó chứa đựng tình cảm của cháu ở trong đó đúng không nào...!!

Vân ôm lấy bà Liên. Con nhỏ cảm nhận được tình thương của bà giành cho mình. Vân thì thầm hỏi.

- Cháu có nhận bà là bà nội nuôi của cháu được không ạ..??

- Sao lại không. Bà rất thích điều đó...!!

Vân sung sướng gọi.

- Bà nội...!!

Bà Liên xoa đầu của Vân. Bà hiền từ đáp lại.

- Cháu ngoan...!!

Khoa nhìn cảnh ôm ấp của bà nội với Vân. Anh chàng ngạc nhiên hỏi.

- Có chuyện gì xảy ra mà hai bà cháu âu yếm thế...??

Vân khoe.

- Em vừa mới nhận bà nội của anh là bà nội nuôi của em. Anh có đồng ý với điều đó không...??

Khoa nhìn bà Liên, thấy bà gật đầu đồng ý. Anh chàng mỉm cười nói.

- Làm sao anh ngăn cản được. Em biết là nếu bà nội của anh đã quyết định việc gì thì khó thay đổi rồi còn gì...!!

- Em đang hỏi ý kiến cá nhân của anh cơ mà...!!

- Nếu thế anh chỉ có thể trả lời em, anh không đồng ý...??

Vân sửng xốt hỏi lại.

- Tại sao anh không đồng ý. Anh chê em không xứng đáng ư..??

- Không phải thế. Anh không muốn chúng ta làm anh em vì anh không thể coi em là em gái của anh được....!!

Vân càng ngày càng mù mờ không hiểu. Con nhỏ thấy Khoa hôm nay khác hẳn Khoa mọi ngày. Anh ấy hay nói nửa đùa nửa thật với con nhỏ.

- Vậy anh muốn em là gì của anh...??

- Điều này em phải biết rõ hơn anh chứ...??

- Anh hỏi thế có bằng đánh đố em. Em có phải là Gia Cát Lượng đâu mà đoán được...!!

Bà Liên thấy Khoa nhìn Vân bằng ánh mắt tha thiết và nồng ấm. Bà khẽ che miệng cười, vậy là ước muốn của bà đã thành sự thật. Ngay từ lần đầu gặp Vân bà đã có linh cảm là sẽ có ngày Khoa thích Vân nên bà đã cố tình sắp sếp hai đứa ở gần nhau. Tuy Vân tuổi còn nhỏ nhưng chỉ gần một năm nữa thôi Vân sẽ 18 tuổi. chuyện chúng nó kết hôn sớm hay muộn không quan trọng. Điều quan trọng là trái tim băng giá của Khoa có thể rung động và yêu ai đó thật lòng.

- Nếu thế khi nào em có thể nhận ra thì nói cho anh biết. Còn bây giờ cứ tạm như thế đã...!!

Vân quay sang cầu cứu bà Liên.

- Nội làm ơn cho con biết anh ấy muốn gì đi...??

Bà Liên khẽ e hèm một tiếng. Bà nháy mắt trêu Khoa rồi âu yếm bảo Vân.

- Cái đó cháu phải hỏi anh Khoa của cháu chứ. Nội làm sao mà trả lời thay được...!!

Vân hết nhìn Khoa rồi nhìn bà Liên. Con nhỏ cảm tưởng như đang gặp phải một mê cung. Vân lẩm bẩm.

- Hôm nay là ngày gì mà ai cũng lạ lùng hết thế nhỉ. Không lẽ thần kinh của mình có vấn đề nên đánh giá sai hết cả....??

Sau khi trả tiền cho anh chàng tài xế. Đào lững thững đi vào trong khách sạn. Con nhỏ hỏi một chị nhân viên.

- Chị làm ơn cho em hỏi. Em có thể đăng ký phòng ở đâu được không ạ...??

Chị đưa tay chỉ về hướng trước mặt. Chị bảo.

- Em cứ đi thẳng rồi rẽ phải...!

- Cảm ơn chị...!!

- Không có gì...!!

Đào theo hướng mà chị chỉ. Con nhỏ tìm được nơi mà mình cần đến. Đào đăng ký phòng đơn, giá trung bình. Hành lý được anh chàng bồi bàn mang lên giúp.

Đào boa cho anh ta một ít tiền lẻ. Con nhỏ mỉm cười nói.

- Cảm ơn anh nhiều...!!

- Em không cần phải cám ơn đâu vì đó là trách nhiệm của bọn anh mà...!!

- Dạ. Chào anh...!!

- Chào em. Chúc em một ngày tốt lành...!!

Đào khép cửa phòng lại. Con nhỏ quan sát xung quanh một lượt. Xếp tất cả hành lý vào tủ áo. Đào muốn tắm rửa cho tỉnh táo trước khi đi khám phá xung quanh ở đây. Đào muốn biết thật chi tiết phòng và tấng mà Duy đang ở.

Duy và ông Chương vẫn đang say sưa trên bàn cờ. Cả hai đánh quên cả ăn. Ông Chương khoái trí nói.

- Ông không ngờ cháu còn trẻ mà lại có thể đánh cờ giỏi như thế. Thật khâm phục...!!

Duy khiêm tốn nói.

- Bác cứ quá lời. Cháu chỉ là một người mới tập chơi thôi. Cháu thắng bác chẳng qua là do ăn mau, làm sao cháu có thể so sánh với bác được...!!

- Cháu đừng hạ thấp tài năng của mình quá. Bác hay chơi cờ cùng với mấy ông trong câu lạc bộ cờ của tỉnh nhà nhưng hầu như chưa có ai là đối thủ của bác. Thế mà nay cháu có thể đánh thắng bác mấy không là coi như siêu rồi...!!

Duy cười xòa không nói gì. Duy tò mò hỏi ông Chương.

- Bác biết ông nội của cháu lâu chưa...??

- Cũng lâu rồi cháu. Bác biết ông cháu khi còn nhỏ. Tính cho đến nay đã hơn 60 năm rồi...!!

- Vậy là hai người là những người bạn chí cốt...??

- Đúng thế. Cháu có thể nói như vậy....!!

- Ông cháu thật may mắn khi có được một người bạn như bác. Khi ông cháu còn sống không ngày nào ông không kể cho cháu nghe về ông...!!

- Thật sao. Thật đáng tiếc là ông ấy lại ra đi sớm quá nếu không có lẽ ông ấy cũng sang đây gặp bác...!!

- Vâng, điều đó là tất nhiên rồi. Do bệnh tình nên ông cháu hiếm khi đi đâu đó, ông chỉ quanh quẩn ở nhà với cây vườn và thỉnh thoảng tham gia họp hành ở công ty thôi....!!!

- Người già ai chả có bệnh hả cháu. Như bác đây cũng bệnh đầy người, bác nghĩ có lẽ bác cũng sẽ đi theo ông nội của cháu sớm...!!

- Sao ông lại nói thế.....??

Ông Chương thở dài bảo.

- Đó chỉ là suy đoán của bác thôi. Bác sống đến từng này tuổi rồi thì còn lưu luyến gì nữa đâu. Bác chỉ mong được nhìn thấy con bé Vân và cháu lấy nhau rồi sống hạnh phúc là bác yên tâm rồi....!!

Ông Chương tò mò hỏi Duy

- Cháu nghĩ sao về con bé Vân...??


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.