Hoàng thấy tên bạn của mình đúng là một tên vô dụng, anh
ngán ngẩm bảo.
- Tao đã bày cách cho mày rồi, còn nhờ ai mày phải tự đi mà
tìm chứ, không lẽ ngay cả việc này tao cũng phải giúp mày, thế trên đời này mày
còn làm được cái gì nữa hả, đúng là đồ ngốc....!!
Vũ tức quá, nó giúp anh được tí việc, mà dám xài xể anh là
thế nào, anh nghĩ đúng là anh ngốc thật, mặc dù anh đẹp trai, giàu có, và có một
công việc mà nhiều người mơ ước, nhưng anh chưa bao giờ yêu ai, anh sợ đàn bà,
họ chưa đến gần anh thì anh đã chạy xa rồi, mặc dù đến cái tuổi này nhưng anh vẫn
không muốn kết hôn mà anh lại là con một nữa mới chết chứ, bố mẹ xấp này ép anh
ghê quá, anh đành phải làm theo cách của cái tên này vậy, tránh được ngày nào
hay ngày ấy, nếu anh mà phải lấy người mà anh không thích chỉ để làm hài lòng bố
mẹ anh thì anh thà làm người con bất hiếu còn hơn.
Vân đã gần như hồi phục hoàn toàn, tuy cái chân vẫn còn hơi
đau, nhưng nó đã có thể tự đi lại được, nó hạnh phúc quá vì nó không bị què, nó
có thể tự đi tìm việc làm để nuôi thân được rồi.
Nó liền cất hết quần áo vào va ly, nó bảo Dì Thoa.
- Cháu xin lỗi nhưng cháu không thể nào sống ở đây được nữa,
cháu phải đi thôi, vì cái chân của cháu đã khỏi rồi, cháu giao lại chìa khóa
cho Dì, nhờ Dì đưa lại cho anh Hoàng hay là cái ông luật sư gì đó, chào Dì cháu
đi...!!
Dì Thoa sụt xịt vì tuy chỉ sống vỏn vẹn với nó có hơn một
tháng thôi nhưng Dì thích nó và yêu quý nó như người thân của mình, nay phải tạm
biệt nó khiến cho Dì hơi buồn và không biết bao giờ Dì mới có thể gặp lại nó.
Dì buồn buồn bảo nó.
- Sao cháu không ở lại đây, dù sao cậu ấy cũng đâu có đuổi
cháu đâu...??
Vân nắm lấy tay của Dì nó nói.
- Mặc dù vậy cháu không muốn mang tiếng là ăn bám vào kẻ
khác, và hơn nữa cháu khỏe mạnh như thế này lẽ nào lại không tìm được việc làm
cho mình hay sao...!!
Bà Thoa khâm phục tính tự lập của nó nhưng nó còn trẻ quá,
mà cuộc sống này lại phức tạp, một người không trải đời như nó có thể làm được
gì đây, kiếm tiền của thiên hạ đâu có dễ, và nhỡ nó bị người ta lừa vào con đường
tội lỗi thì sao.
Bà Thoa hiền từ khuyên nó.
- Cháu ơi... nghe lời của Dì nên về với gia đình đi, Dì
không biết vì lý do gì mà cháu bỏ đi, nhưng cuộc sống này có quá nhiều cạm bẫy
mà cháu vẫn còn trẻ người non dạ, cháu không lường hết được hiểm họa của xã hội
ngoài kia đâu, cháu nên mua vé tàu mà về quê ngay hôm nay đi....!!
Vân ôm lấy Dì Thoa, nó khóc nhưng giọng của nó kiên quyết,
nó bảo Dì.
- Cháu không về nhà đâu và cháu cũng không muốn về vào lúc
này, cháu tin rằng cháu sẽ sống được, Dì cứ yên tâm đi cháu sẽ không gây ra
chuyện gì đâu, Dì ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe, nếu có gì thì liên lạc theo số điện
thoại mà cháu đã cho Dì, Dì nhớ cất cẩn thận và đừng làm mất nhé....!!
Dì Thoa tựa cửa nhìn Vân lôi cái va ly màu đỏ theo sau, nó
biết là Dì đang nhìn nó, nhưng nó không dám quay đầu lại, vì nó biết nếu nó
quay đầu lại, nó sẽ không bao giờ rời xa Dì được, nó cũng yêu Dì và coi Dì như
là mẹ của nó vậy.
Trong những ngày nó sống ở đây, hai Dì cháu đã rất vui vẻ với
nhau, nó và Dì cùng nhau ăn cơm, cùng xem phim và đọc sách báo cho nhau nghe,
Dì kể chuyện về cuộc đời của Dì cho nó nghe, nó chăm chú lắng nghe và rơi lệ vì
đời của Dì bất hạnh quá, còn nó, nó cũng kể cho Dì nghe về bạn bè của nó, gia
đình của nó, nhưng nó không dám kể cho Dì nghe lý do tại sao nó lại bỏ nhà ra
đi, nó sợ Dì sẽ cười nó và khuyên nó nên về nhà.
Dì chăm sóc cho nó từng miếng ăn giấc ngủ, nó đáp lại tấm
lòng của Dì bằng nụ cười và ánh mắt biết ơn, nay nó đành gạt lệ mà ra đi, vì nó
không muốn Hoàng khinh nó là kẻ ăn bám, và nó cũng không cho phép mình làm như
thế, nó chỉ cầu mong là Dì sống khỏe mạnh và có thể tìm cho mình được một người
chủ tốt, thế là nó yên lòng rồi, nó cũng hứa là thường xuyên liên lạc với Dì,
nó nhắm mắt lại cho hai dòng lệ chảy xuống, nó mở cổng và bước ra ngoài.
Vân cầm tờ báo trên tay, nó nhìn cái điện chỉ trước mặt, nó
kinh hãi vì cái công ty này to quá, nó run run nhìn cho thật kỹ cái điện chỉ được
in trên báo, không sai, đúng là nó rồi, chúa ơi, mình cứ tưởng nó nhỏ thôi,
không ngờ cái công ty này lại vượt ra ngoài sức tưởng tượng của nó.
Nó ngập ngừng đứng ở trước cổng, nó không biết là nó có nên
vào hay không, vì trông mặt mũi của nó non choẹt thế này, ai người ta dám nhận,
nó nghĩ thôi thì đi kiếm việc khác.
Từ lúc nó dọn ra khỏi nhà trọ mà Hoàng tìm cho nó, nhờ đọc
báo nó cũng tìm được cho mình một căn gác nhỏ để thuê, nó sống qua ngày bằng
cách xin vào làm một chân dịch thuật ở một cửa hàng gần chỗ nó trọ, ngoài ra nó
còn xin đi dạy đàn piano thuê, nhờ vậy cuộc sống của nó cũng bớt khó khăn, nó
cũng kiếm đủ chi tiêu cho nó hàng ngày, chỉ cần nó không tiêu hoang phí, nó có
thể dư ra được một ít để phòng lúc ốm đau.
Chị cùng làm với nó thấy nó giỏi nhiều thứ tiếng quá, chị liền
đưa cho nó một tờ báo và bảo.
- Em thử đến chỗ này xin việc xem sao, họ đang tìm một người
có thể biết nhiều thứ tiếng như em đấy...??
Vân cầm lên đọc, nó chán nản bảo chị Hà.
- Biết họ có nhận em không, vì em còn trẻ quá, họ sẽ không
tin tưởng mà giao cho em đâu...!!
Chị Hà an ủi nó.
- Em chưa đến thì làm sao mà biết, cứ đến đi và nhớ làm một
bộ hồ sơ nhé, viết cho oai vào vì đó là cửa ngõ để xin việc mà....!!
Vân thấy chị khuyến khích mình thế, nó cũng hăng lên và hôm
nay nó tới đây, vừa nhìn thấy cái công ty này là ý chí của nó tan thành mây
khói rồ i thì còn xin việc gì nữa, trong khi nó đang định quay gót, nó nghe có
tiếng hỏi.
- Cháu tới đây làm gì mà cứ đứng tần ngần mãi thế...??
Vân giật mình nhìn lên, nó thấy bác bảo vệ đang hỏi nó, nó
cười bảo.
- Dạ, cháu tới đây để xin việc làm...!!
Bác bảo vệ kinh ngạc, vì con bé này trẻ quá, thậm chí nó còn
chưa đủ tuổi để làm chứng minh thư thì xin việc làm thế nào.
Bác bác vệ buồn cười hỏi.
- Cháu đang đùa đúng không, tuổi của cháu nên về nhà mà đi học
thì hơn, đây là một công ty họ tuyển người phải có đầy đủ hồ sơ, trông cháu trẻ
thế này thì ai người ta thuê...!!
Vân tươi cười nói, lúc nãy nó sợ là thế, nay có người dám
khinh thường nó và bảo nó do còn trẻ nên không được nhận, nó cần phải cho bác bảo
vệ này biết, nó có thể làm được gì.
- Bác ơi, cháu đã đủ tuổi lao động rồi, chẳng qua là do
khuôn mặt của cháu trẻ con thế thôi, nếu bác không tin có thể xem hồ sơ của
cháu....!!
Nó liền giở ra cho bác bảo vệ xem, bác vì tò mò cũng cầm lấy,
đến là khổ cho bác mặc dù bác là bảo vệ của cái công ty này nhưng tiếng anh bác
đâu có giành.
Vân là một chuyên gia nên nó viết đơn xin việc, rồi lý lịch
của nó toàn bằng tiếng anh , bác đành chịu và trả lại cho nó.
Bác ngán ngẩm bảo.
- Thôi cháu vào đi, nếu họ mà không nhận thì đừng trách là
bác không nói trước...!!
Vân mừng quá, thế là nó có thể vào được rồi, nó chỉ đến đây
để thử cho vui thôi, còn họ có nhận nó hay không, nó cũng chẳng quan tâm.
- Cháu cám ơn bác nhiều, cháu vào trước đây...!!
Nó bỏ đi vào trong sau khi nói xong câu đó, nhìn cái dáng đi
tung tăng của nó, bác bảo vệ lắc đầu, trẻ con thế mà cũng đòi đến đây để xin việc,
thế nào họ cũng đuổi con bé này ra sớm.
Vân bước vào trong, nó thấy có nhiều người giống như nó đang
ngồi chờ ở đây, và trông ai cũng lớn tuổi hơn nó, nó ngán ngẩm nghĩ kiểu này
mình nên đi về cho rồi, họ lớn tuổi hơn mình, kinh nghiệm cũng nhiều hơn, rồi vốn
sống nữa chứ, về đi thôi, nó tự bảo mình như thế.
Nó đứng lên và định quay gót đi thì có tiếng nói của một anh
chàng nào đó.
- Giám đốc nói chúng ta có thể bắt đầu phỏng vấn được rồi, vậy
mới lần lượt từng người theo số thứ tự vào trong...!!!
Người thứ nhất là một cô nàng khá bắt mắt, cô ta trước khi
đi còn lấy hộp phấn ra trang điểm lại làm cho Vân muốn ói, nó nghĩ không biết
là cô ta tới đây để xin việc hay là đi xem mắt mà cô ta phải làm quá lên như thế,
đúng là vô duyên.
Vân ngồi ngắm từng người đi vào, rồi từng người đi ra và
trên khuôn mặt tiu nghỉu của họ biểu hiện sự thất vọng vì không được nhận.
Vân lấy tay che miệng vì ngáp ngủ, nó ngán quá rồi, nó không
muốn đợi chờ nữa, nó liền hỏi chị ngồi bên cạnh.
- Chị à, chị có biết giám đốc của cái công ty này là ai
không, mà sao anh ta lại sa thải nhiều người thế....??
Chị kia nhìn Vân thương hại, chị bảo.
- Em đi xin việc mà không tìm hiểu về công ty hay giám đốc của
công ty à...??
Vân cười hối lỗi, nó nói.
- Em xin lỗi nhưng đúng là em không biết gì về cái công ty
này thật...!!
Chi kia nhìn nó như người lạ hay ở nước khác tới, sao trên đời
này lại có một con bé đi xin việc mà ngay cả giám đốc của mình là ai và công ty
đang kinh doanh hay làm gì mà nó cũng không biết là thế nào nhỉ, ít ra nó cũng
phải tìm hiểu trên báo chí và trên mạng chứ.
- Đây là lần đầu tiên chị mới gặp một người đi xin việc như
em đấy, sao em không tìm hiểu trước khi tới đây...??
Vân nghĩ mình làm quái gì có thời gian, mà nếu có thì mình
cũng đâu có hứng.
Nó không quan tâm nó được nhận hay không vì ở tuổi của nó,
nó chỉ muốn những công việc bán thời gian thôi, còn công việc yêu cầu khả năng
làm việc cả ngày này nó chào thua, lúc nãy nó định bỏ về rồi, chẳng qua là do
bác bảo vệ nói khích nó nên nó mới vào đây.
Cuối cùng cũng tới lượt của Vân, nó chán nản đứng dậy để bước
vào trong, nó không muốn phỏng vấn một chút nào, nhưng mà có hề gì, nếu nó
không thử thì trò chơi đâu còn thú vị nữa, nó bĩnh tình đi vào, nó mở cửa, và
nó nhìn thấy chỉ có mỗi mình nó và một người nữa đang viết cái gì đấy, thấy có
cái ghế nó ngồi xuống.
Nó chờ vì nó không vội, nó mặc cho anh cắm cúi viết cái đó,
nó nhìn thấy ở bên cạnh có nước uống, nó liền đứng dậy, nó tự rót cho mình một
ly, nó bưng đến chỗ cũ nó ngồi xuống, nó đâu hay những hành động vừa rồi của nó
bị tên kia quan sát từ nãy giờ.
Anh ta buông bút xuống, hai tay bắt chéo ở trước mặt, anh ta
nhìn nó hỏi.
- Cô bé có bị đi lạc không, đây là công ty chứ có phải là
nhà trường đâu mà cô tự nhiên quá vậy....??
Vân uống xong một ngụm nước, nó nghếch mặt lên hỏi.
- Vậy anh nghĩ tôi đang làm gì ở đây, tôi tới đây là để xin
việc mà lẽ nào tôi lại không được tự nhiên ở đây...??
Anh ta tròn mắt ra mà nhìn nó, anh ta lắc đầu vì trông nó
còn trẻ quá, kiểu này chắc cô bé chỉ mới học cấp ba là cùng, anh bảo nó.
- Thôi em nên về đi học đi là hơn, anh không muốn tốn thời
gian với em...!!
Vân chán nản bảo.
- Anh nói đúng, tôi cũng nên về với công việc của mình, ở
đây tôi thấy ai cũng khinh người, vừa trông thấy mặt người khác là đã vội đánh
giá khả năng của người khác rồi thì còn làm ăn thế nào nữa, chào anh tôi về...!!
Anh chàng giám đốc nghe nó nói mà phát bực, anh ta tức khí hỏi.
- Sao cô dám chê bai người khác là thế nào, cô không biết ăn
nói à, ít ra cô cũng phải lịch sự một chút chứ...??
Vân cười mát bảo.
- Vậy còn anh thì sao, vừa mới gặp người ta là anh đã xỏ
xiên người ta rồi, nói thật cho anh biết tôi cũng không cần công việc này đâu,
tôi tới đây vì tò mò và cũng vì để cho vui thôi...!!
Khoa bị xốc anh chưa thấy có con nhóc nào như con nhóc này,
sao nó dám đem thời gian của người khác ra làm trò đùa là thế nào, anh phải gọi
bảo vệ đuổi nó ra đường, thật là chịu hết biết với con nhỏ này.
Vân tức khí nó xổ ra một tràng tiếng Đức, nó chửu luôn anh
chàng, chưa hết nó còn chửu luôn anh bằng cả tiếng hoa nữa, mặc dù nó nói nhỏ
nhưng anh ta lại nghe được.
Anh ta kinh ngạc nghe nó nói, anh ta hỏi nó.
- Cô biết bao nhiêu thứ tiếng...??
Vân thờ ơ bảo.
- Tôi biết bốn thứ tiếng, bây giờ tôi đang học thêm hai thứ
tiếng khác nữa, mà anh hỏi chuyện này làm gì vì nó có liên quan tới anh
đâu...???
Khoa cầm lấy hồ sơ của nó, anh mở ra xem, anh kinh ngạc vì
nó viết hay quá, xem ra con nhóc này giỏi thật, đúng là không nên trông cái mặt
non choẹt của nó mà vội đánh giá là nó không biết gì.
Anh bảo nó.
- Cô có thể nói được những ngôn ngữ nào, ngoài ra cô còn có
thể làm gì khác nữa không....??
Vân không hiểu anh ta hỏi nó như vậy làm gì, vì anh ta đâu
có ý định thuê nó làm việc ở đây đâu, nhưng nó vẫn trả lời.
- Tôi có thể thông thạo các thứ tiếng như Anh, Pháp, Đức,
Hoa, còn các thứ tiếng khác tôi chỉ biết sơ sơ, tôi cũng có thể đánh máy, lái
xe, chơi piano, và nhảy nếu cần....!!
Anh ta quan sát nó xem nó nói có đúng sự thật không, còn nó
đứng lên, nó bảo Khoa.
- Phiền anh trả lại hồ sơ cho tôi để tôi còn đi về...!!
Khoa nói.
- Nếu cô giúp tôi trong việc này, và nếu nó thành công thì
tôi sẽ thuê cô, thế nào cô có đồng ý không...??
Vân ngán ngẩm bảo.
- Kể cả anh nói như vậy tôi cũng không có hứng làm việc cho
một ông chủ như anh...!!
Nó liền lấy lại hồ sơ, và định bước ra cửa.
Khoa cười nói.
- Nếu cô không dám thử thì tôi cũng không ép, tôi cứ tưởng
cô là một con người táo bạo lắm, không ngờ cô lại nhát như thế, thôi chào
cô...!!!
Vân khựng lại, anh ta bảo sao, mình mà nhát ư, được làm thì
làm, nó liền quay lại bảo.
- Được, tôi đồng ý giúp anh, nhưng tôi nói trước nếu thất bại
thì anh cũng đừng có mà trách tôi...!!
Khoa nhếch mép lên anh bảo Vân.
- Đây coi như là thử việc cho cô, chúng ta đi ngay bây giờ...!!
Vân kinh ngạc, nó hỏi Khoa.
- Anh nói sao, đi ngay bây giờ à, ít ra anh cũng phải cho
tôi thời gian để chuẩn bị chứ, sao phải gấp gáp thế, không phải anh cần phỏng vấn
thêm hay sao...???
Khoa cầm cái áo vét của mình, anh lôi Vân đi, vừa đi anh vừa
bảo.
- Việc đó tôi sẽ giao cho người khác, còn cô thì mau theo
tôi....!!
Vân bị lôi lên một chiếc xe ô tô, anh ta đưa cho nó một cái
máy tính xách tay, anh ta bảo nó khi xe đang đi trên đường.
- Cô hãy đánh máy lại chính xác lại những gì mà tôi
nói....!!
Anh ta bắt đầu nói những gì mà anh muốn chuẩn bị cho cuộc ký
kết với đối tác sắp tới, Vân không hề nhìn anh ta, nó thấy anh ta dừng lại
không nói nữa, nó bảo.
- Anh cứ nói tiếp đi vì tôi đang ghi lại những gì mà anh nói
đây...!!!
Anh ta thấy nó đánh máy đã lâu như vậy rồi mà không cảm thấy
mỏi tay hay sao, anh ta liền hỏi.
- Cô không cần nghỉ ngơi à, vì từ nãy giờ cô đã đánh máy
liên tục rồi...??
Vân cười bảo.
- Có là gì nếu so với bài