Từ sau cuộc đụng độ và bị hai tên đầu gấu đe dọa vào chiều
hôm qua. Duy không tài nào gạt bỏ được lo lắng và bồn chồn ở trong lòng. Duy
suy đoán nhất định bọn chúng không dễ dàng gì buông tha cho Vân mà chúng còn có
một âm mưu nào khác nữa đối với con nhỏ. Duy sợ Vân gặp nguy hiểm nên Duy đã cử
hai vệ sĩ bảo vệ Vân một cách bí mật và không được phép để Vân vượt khỏi tầm mắt.
Duy nhìn nét mặt vui tươi và tràn đầy sức sống của con nhỏ.
Anh chàng cố nén tiếng thở dài. Duy không muốn làm cho Vân phải sống trong trạng
thái thấp thỏm lo âu nên không nói cho Vân biết suy nghĩ của mình. Anh chàng gượng
gạo hỏi.
- Hôm nay em lại đi làm à...??
- Vâng....!!
- Anh đã từng nói là nếu em muốn anh có thể sắp xếp cho em một
chỗ ở khách sạn hay công ty của gia đình. Em có suy nghĩ đến lời đề nghị đó của
anh không...??
- Em xin lỗi vì em không thể nghỉ làm ở công ty được. Hợp đồng
của em còn những tận một tháng nữa mới kết thúc nên khi nào hết hạn em sẽ suy
nghĩ lại lời đề nghị của anh....!!
- Nếu thế thì lâu quá đấy. Anh không yên tâm chút nào khi để
em đi làm một mình như thế này...!!
Vân ngơ ngác hỏi.
- Tại sao thế. Em đi làm một mình có bị làm sao đâu...!!
Duy bối rối nói.
- À....không sao. Đấy là anh lo xa thế thôi....!!
Vân và Duy đi ra phòng khách. Mọi người trong gia đình Duy
đã ngồi đông đủ xung quanh một cái bài dài. Bà Hồng Trà đang nói chuyện vui vẻ
với mẹ của Duy. Bố mẹ của Tuấn Anh đang ăn sáng và uống trà, còn hắn đang nằm
dài trên một chiếc ghế xô pha. Trông hắn lúc này rất giống một con mèo lười.
Vừa thấy bóng dáng của Duy và Vân. Tuấn Anh nhếch mép hỏi.
- Hai người tình tứ quá vừa mới sáng sớm mà đã gặp mặt nhau
rồi kia à...??
Vân ghét nhất là những tên con trai hay đi nói cạnh khóe và
mai mỉa người khác trước mặt những người xung quanh như thế này. Con nhỏ trả
treo.
- Việc đó thì liên quan gì đến anh. Không phải là tôi cũng
đang gặp mặt và nói chuyện với anh đây hay sao. Hay là anh lại nghĩ mình là một
người vô hình...??
Tuấn Anh thích thú hỏi.
- Em nghĩ anh như thế sao...??
Vân cúi đầu chào từng người. Bà Hồng Trà tươi cười hỏi Vân.
- Cháu định đi đâu đấy....??
Vân lẽ phép trả lời.
- Dạ, cháu định đi làm...??
Bà Hồng Trà kinh ngạc hỏi.
- Đi làm. Bà không nghe nhầm đấy chứ. Bây giờ đang là mùa hè
mà...??
- Dạ. Mùa hè mới có thời gian rảnh dỗi để đi làm chứ ạ. Cháu
muốn đi làm để có thêm kinh nghiệm...!!
Bà Hồng Trà gật gù nói.
- Cháu biết nghĩ như thế là tốt nhưng mà cháu đừng mải đi
làm quá mà bỏ bê hai thằng cháu của ta thì tội cho chúng lắm...!!
Vân ngơ ngác nhìn từng người, con nhỏ không hiểu gì cả. Việc
Duy và Tuấn Anh xuất hiện ở đây thì có liên quan gì đến con nhỏ. Họ đi đâu và
làm gì Vân làm sao mà con nhỏ can dự và lo lắng nổi. Đối với Tuấn Anh lại càng
không, Vân chỉ chú ý và quan tâm đến Duy vì con nhỏ và Duy là bạn mà thôi.
Bà Marlyn nhìn và quan sát Vân thật kỹ. Bà ta đã tìm hiểu cặn
kẽ gia cảnh và học vấn của Vân thông qua ông luật sư. Tuy bà ta không hài lòng
lắm nhưng vì số tiền kếch xù kia bà ta đành loại bỏ những ý nghĩ đó ra khỏi đầu.
Bà ta hối thúc Tuấn Anh phải quyến rũ và lấy bằng được Vân. Bà ta tin tưởng vào
miệng lưỡi và khả năng tán tỉnh con gái của thằng con trai.
Trên khuôn mặt và ánh mắt của bà ta biểu hiện một cái nhìn tự
mãn và kiêu ngạo. Bà ta dự đoán phần thắng chắc chắn thuộc về gia đình của bà
ta. Tuy việc này phải phụ thuộc vào tài năng của Tuấn Anh nhưng bà ta không thể
ngồi yên chờ đợi kết quả được nên bà ta đã vạch ra một kế hoạch hành động riêng
cho mình.
Bà ta ngọt ngào hỏi.
- Công việc của cháu có vất vả lắm không...??
Vân ngán ngẩm nói.
- Dạ, cũng bình thường thôi ạ...!!
- Nếu mệt thì cháu nên nghỉ đi. Mùa hè cháu phải nghỉ ngơi
và vui chơi đi chứ...??
- Dạ...!!
- Cháu có thể đưa thằng Tuấn Anh nhà bác đi đâu đó chơi được
không vì nó mới sang đây nên không biết đường xá và phải đi những đâu...??
Vân nuốt nước bọt đánh ực một cái. Nếu phải đi chơi riêng với
thằng cha này thì con nhỏ thà ngồi tụng kinh và niệm phật cả ngày còn hơn. Vân
thoái thác.
- Cháu xin phép được đi làm đây ạ. Chuyện này cháu sẽ nói
chuyện với bác sau....!!
- Ừ. Cháu đi đi...!!
Bà Jenny âu sầu. Vậy là cuộc chiến tranh giành Vân bắt đầu.
Bà khẽ liếc nhìn mẹ chồng xem bà ấy có phản ứng gì không bà chỉ thấy trên môi của
bà Hồng Trà khẽ điểm một nụ cười. Bà kinh ngạc, không lẽ đây là điều mà bà ấy
đang muốn.
Duy và Vân cùng bước xuống lầu. Không khí giữa hai người trở
nên nặng nề. Duy mệt mỏi vì bây giờ lại có thêm một người để ý đến Vân. Anh
chàng thở dài nghĩ.
- Bây giờ lo lắng cho sự an toàn của con nhỏ cũng đã mệt mỏi
lắm rồi. Mình không còn đầu óc để nghĩ sang chuyện khác nữa. Thôi thì mọi chuyện
cứ để diễn ra một cách tự nhiên vậy...!!
Buổi sáng sớm là thời điểm dọn dẹp của nhân viên khách sạn.
Họ phải quét dọn, lau chùi và chuẩn bị đồ ăn sáng cho các vị khách. Từ hành
lang, thang máy nô nức người lên kẻ xuống. Vân ngắm nhìn họ với một tâm trạng
háo hức và tươi vui. Con nhỏ hỏi Duy.
- Ở đây lúc nào cũng náo nhiệt hả anh...??
- Ừ. Khách sạn mà em....!!
Ánh nắng đỏ chói chiếu khắp mọi nơi. Từng hàng cây đang rì
rào hát ca, con đường tràn ngập người qua kẻ lại. Sự hối hả náo nhiệt của một
ngày mới lại bắt đầu. Trước cổng khách sạn của Duy có một hồ bơi thật to, bên cạnh
nó có một đài phun nước ở giữa đặt một bức tượng. Vân không biết nó được gọi là
gì con nhỏ mỗi lần đi qua đều đứng lặng ngắm nhìn, đó là hình ảnh một nàng tiên
nữ đang dang rộng đôi cánh bay lên trời nhưng bị mắc kẹt mãi mãi không bao giờ
bay được. Trên khuôn mặt của nàng đang biểu hiện sự đau buồn và tiếc nuối vì mải
chơi nên không thể trở về trời được nữa.
Từng giọt nước được phun lên từ những lỗ nhỏ trên thân người
của bức tượng. Con nhỏ muốn hỏi Duy bức tượng này mang tên gì nhưng vẫn chưa có
cơ hội. Điều đặc biệt nhất của khách sạn là có nhà hàng gần sát cạnh đường, bên
cạnh nó lại có thể nhìn ra sông. Gió thổi về lồng lộng làm tung bay mái tóc của
Vân. Vân hít một hơi thật dài, không khí làm căng buồng phổi của con nhỏ. Khách
sạn là một khu rừng được thu nhỏ. Vân yêu thích màu xanh của cây, màu đỏ của
hoa, màu vàng nhạt của những tấm thảm, rèm cửa và nước sơn của khách sạn. Nó là
một sự hòa lẫn giữa mùa xuân, mùa thu và mùa hạ. Khi sống ở đây người ta có cảm
tưởng bốn mùa quanh năm hoa nở rộ, cây cối tốt tươi.
Yêu cái đẹp và ghét cái xấu vốn là bản chất của con người.
Nhưng không thể có cái gì là toàn vẹn mãi được, nếu quá toàn mĩ con người ta sẽ
trở nên nhàm chán và xã hội không thể tự nó thúc đẩy để phát triển và tiến hóa
lên một nấc thang mới.
Xung quanh sân vườn của khách sạn được trồng nhiều cây và
nhiều hoa. Vân ngước nhìn lên khung cửa sổ phòng khách sạn. Những bông hoa màu
đỏ đang rung rinh và tỏa hương thơm theo gió. Vân chưa bao giờ nhìn thấy loại
hoa nào lạ kỳ như loại hoa này. Nó có màu hồng nhạt, lá mỏng và nhỏ. Hình như
nó không được trồng và gây giống ở Việt nam mà được mang sang đây.
Duy do phải tiếp mấy vị khách người Đức ở bên kia sang nên
anh chàng không thể đưa Vân đi làm được. Duy đành giao phó cô vợ tương lai của
mình cho hai anh chàng vệ sĩ. Vân kinh ngạc hỏi Duy.
- Tại sao họ lại đi cùng với em làm gì. Em đã nói là công ty
của em cách đây không xa lắm nên em có thể bắt xe buýt đến đó với anh rồi cơ
mà...??
Duy đẩy Vân vào xe. Anh chàng dặn dò.
- Em nhớ là khi nào đến công ty thì cứ ở trong đó không được
đi ra ngoài lung tung và nhớ là đứng bao giờ nói chuyện hay là đi theo người lạ....!!
Vân càng ngày càng chẳng hiểu gì cả. Vân thấy thái độ của
Duy vào buổi sáng nay lạ lùng lắm hình như anh chàng đang dấu giếm con nhỏ vấn
đề gì th ì phải. Vân gặn hỏi.
- Anh có thể cho em biết anh đang có chuyện gì đúng
không...??
Duy lấp liếm.
- Không có chuyện gì quan trọng đâu. Anh chỉ sợ em bị lạc
hay bị ai đó bắt nạt thôi...!!
Vân phì cười bảo.
- Làm gì có ai rảnh dỗi đi bắt nạt em làm gì....!!
- Ai mà biết được đấy. Nhỡ đâu chuyện này xảy ra thật thì
sao...!!
Vân được Duy cài dây an toàn cẩn thận. Anh chàng âu yếm nói.
- Chúc em một ngày làm việc tốt lành và đừng quên gọi điện
thoại thường xuyên đấy nhé...!!
Vân đỏ bừng cả mặt. Trái tim của con nhỏ đập thật nhanh, ánh
mắt nhìn ra phía khác. Vân ngượng ngùng nói.
- Vâng. Em sẽ gọi...!!
.....................
Sự kiên trì bám theo của hai tên đầu gấu đã cho một kết quả
khả quan. Bây giờ chúng nó đã biết Vân sống ở đâu, chúng vui mừng thông báo cho
Dũng và đương nhiên Dũng thông báo lại cho Lan. Người vui mừng và ngạc nhiên nhất
đó chính là Lan. Cô ta không ngờ Vân lại giàu có như thế. Nỗi nghen tức và ghen
tị ngày càng tăng. Cô ta gằn giọng bảo Dũng.
- Anh phải sớm ra tay và phải xử nó thật nặng cho em. Anh nhớ
là không được nương tay với nó đấy...!!
Dũng ngọt ngào bảo người đẹp.
- Anh biết rồi. Em thấy từ xưa đến nay những điều mà anh hứa
với em có bao giờ anh làm sai không...??
- Vâng. Em tin tưởng anh mà....!!
- Hôm nay em có thể đi chơi với anh được chứ...??
Lan bối rối nói.
- Dạ. Em bận rồi....!!
Dũng thất vọng nói.
- Em không thể dành một chút thời gian cho anh được hay
sao...??
- Em xin lỗi những mấy ngày này em không đi đâu được....!!
- Anh hiểu. Chào em, hẹn gặp lại em sau....!!
- Vâng. Chào anh....!!
Đó là cuộc nói chuyện vào tối hôm qua. Còn sáng hôm nay, hắn
lại ngồi trong một quán cà phê mà hắn hay đến. Khuôn mặt của hắn rầu rầu vì gần
ba hôm rồi, Lan không cho hắn gặp mặt. Nếu có nhớ cô ta, hắn chỉ có thể gọi điện
cho cô ta mà thôi. Quán cà phê mà hắn đang ngồi không rộng lắm, đây là quán cà
phê kiểu sân vườn. Diện tích khoảng mấy trăm mét vuông, những chiếc bàn bằng
mây tre được đặt xung quanh một cái sân kết hợp với cây cảnh tạo nên không khí
thoáng mát và khách hàng khi đến đây có thể tận hưởng tiếng nhạc dịu êm.
Một người ưa bạo lực và đánh đấm như hắn mà lại thích những
quán cà phê kiểu này thì hơi lạ, lẽ ra hắn phải thích những quá bar ồn ào hay
vũ trường đầy kích động mới đúng nhưng hắn hiếm khi đến những chỗ đó. Người ta
thường nói con người với cái đầu và trái tim lạnh khi làm đầu gấu thì lại càng
đáng sợ hơn, hắn là con người thuộc kiểu đó. Hắn chưa bao giờ buông tha cho đối
thủ của hắn, chỉ cần ai đó hay một băng nhóm và tổ chức nào dám làm phật lòng
hay đe dọa đến tổ chức của hắn là hắn cho bọn đàn em đi thăm dò tình hình và
các nước đi của bọn chúng rồi lên kế hoạch xử bọn chúng sau.
Bức ảnh của Vân lúc nào cũng nằm trong túi quần. Lần này hắn
phải xử một con nhóc theo đề nghị và yêu cầu của người mà hắn yêu. Hắn thấy con
nhóc này chẳng có gì là nguy hiểm và gây cho hắn bất cứ khó khăn nào để đánh dằn
mặt cho Vân một trận. Cái hắn lo ngại là Vân đang sống ở đâu và đang làm gì,
bây giờ những điều đó ngày càng sáng tỏ.
Hắn đang ngồi trên một chiếc bàn gỗ, chiếc ghế làm bằng nhựa.
Hai thằng đàn em đang chìa cho hắn xem mấy bức ảnh của Vân mà hôm qua chúng đã
chụp lén của Vân và của Duy. Dũng xem và quan sát từng tấm ảnh một, tấm ảnh nào
của Vân cũng khiến cho hắn tò mò và đôi mắt của hắn nheo lại vẻ thích thú vì
con nhỏ này dễ thương và có hồn quá. Hắn cảm thấy hơi tiếc nếu như phải để lại
trên khuôn mặt xinh đẹp của Vân vài vết sẹo hay trên cơ thể bị bọn chúng đánh
cho bầm dập đến què quặt.
Buổi sáng ở quán cà phê này không đông khách lắm, chỉ có lẻ
tẻ vài người ngồi rải rác và khuất sau những chậu cây cảnh to tướng. Họ đang
thì thầm, to nhỏ bàn tán và nói chuyện với nhau. Còn những người khác lãng mạng
hơn, họ đang thả hồn theo từng tiếng nhạc du dương, ly cà phê vẫn đặt ở trước mắt,
ánh mắt đang bị bao phủ bởi một làn khói, đầu óc của họ đang tràn ngập những suy
nghĩ mông lung ở trong đầu, hình như họ đang chiêm nghiệm lại cuộc đời và những
sự kiện đã xảy ra với họ.
Dũng nhìn thật kỹ vào mấy tấm hình của Duy. Hắn không biết
Duy là ai cả, hắn quan sát Duy thật kỹ. Hắn thấy ở Duy toát lên vẻ tự tin, chững
trạc và là một chàng trai khó đoán. Dũng hỏi.
- Chúng mày có biết thằng nhóc này là ai không...??
Thằng mặc quần bò chiều hôm qua nói.
- Em không biết thằng này là ai cả. Em chỉ biết nó đi cùng
con nhỏ đó thôi....!!
Tên mặc quần kiểu lính ngụy cũng nói.
- Bọn em bám theo chúng nó suốt cả buổi chiều hôm qua, hình
như hai đứa này có quan hệ rất thân thiết và gần gũi với nhau....!!
- Tao chỉ quan tâm tới con nhỏ Vân thôi nhưng mà tìm hiểu về
những người xung quanh nó cũng là một việc không phải thừa thãi. Tao muốn chúng
mày tìm hiểu và chú ý đến thằng nhóc này hay bất cứ ai có dấu hiệu là người
thân và bạn bè của con nhóc này, rõ chưa hả...??
- Dạ, bọn em rõ rồi. Anh định khi nào thì ra tay...??
- Khi nào có cơ hội thuận tiện lúc đó ra tay cũng chưa muộn.
Bây giờ chúng mày cứ bám theo nó cho tao là được...!!
- Em nghĩ bây giờ hai tên đàn em mà chúng ta mới thu nhận đã
trực sẵn ở cái khách sạn mà con nhóc đó đang ở rồi....!!
- Chúng mày phải đảm bảo là không được có bất cứ sai xót gì,
nếu để cho con nhỏ đó biết chúng ta đang theo dõi và có ý đồ xấu xa với nó là
không xong với tao đâu....!!
- Bọn em biết rồi mà đại ca....!!
Ba tên uống rượu và uống cà phê, chúng cũng không cần phải
ăn sáng. Cái dạ dày ních đầy khói thuốc lá, hương vị đắng chát của rượu, và nồng
nồng của cà phê cũng làm cho chúng thỏa mãn cơn đói rồi.
Tên mũi gãy vẫn mặc bộ quần áo hôm qua, sau một đêm thức trắng
để vui chơi ở vũ trường với mấy đứa con gái giang hồ hắn cần phải về nhà ngủ một
giấc, đó phải gọi là một căn nhà ổ chuột đúng nghĩa mới đúng. Thật lạ lùng là với
khuôn mặt khiếp sợ với chiếc mũi gãy, có mấy vết sẹo ở trên má trái hắn lại được
sinh ra trong một gia đình trí thức và giàu có.
Bố của hắn là một bác sĩ tại một bệnh viện của thành phố, mẹ
của hắn là giáo viên của một trường đại học. Khi nghe tin hắn bỏ học để đi theo
bọn đầu gấu, bà mẹ của hắn đã ốm liệt giường, mặc dù biết mẹ mình bị như vậy, hắn
cũng không thèm về thăm và suy nghĩ lại con đường bụi đời mà hắn đang đi. Hắn vẫn
sống nhởn nhơ và coi như không. Hắn là một con người vô tình và máu lạnh y hệt
đại ca của hắn.
Tên mặc quần áo kiểu ngụy lại có hoàn cảnh kỳ cục hơn, hắn vốn
là một nghệ sĩ nhưng do thất tình và chán đời. Hắn gia nhập vào băng đảng của
Dũng, hắn suốt ngày hát ngêu ngao và sáng tác những câu thơ thù hằn đầy kích động.
Bọn đàn em trông băng nhóm luôn gọi hắn là một nghệ sĩ điên, mà có lẽ hắn đã
điên thật rồi.