Vân khẽ e hem một tiếng, con nhỏ xua tan không khí ngượng ngập
bằng cách lái sang một câu chuyện khác.
- Hôm nay anh có đi ăn ở ngoài hay không...??
Khoa hơi tiếc phút giây riêng tư bên cạnh con nhỏ. Anh chàng
mệt mỏi nói.
- Có. Em đi ăn cơm cùng với anh chứ...??
- Dạ, thôi anh ạ. Hôm nay em muốn đi ăn cơm một mình....!!
- Sao thế. Em không thích đi cùng với anh à....?
- Không phải em có ý đó đâu. Em chỉ cảm thấy anh em mình đi
riêng ra thì tiện hơn. Thứ bảy tuần trước em và anh đã đi cùng nhau rồi còn
gì...??
- Em nghĩ sao nếu như ngày nào hai anh em mình cũng đi ăn
cơm cùng với nhau....??
Vân vội xua tay nói.
- Không được đâu như thế kỳ chết. Em nên đi một mình thì
hơn...!!
Vân vớ lấy cái túi sách. Con nhỏ chào Khoa rồi bước luôn ra
cửa. Khoa nhìn theo bóng dáng của Vân khuất dần sau cánh cửa kính. Khoa ôm đầu,
người ngả dần ra sau chiếc ghế xoay. Bây giờ tâm trạng của Khoa rối bời, Khoa
không biết phải bày tỏ tình cảm của mình như thế nào cho Vân hiểu. lúc nãy Khoa
thấy thái độ bẽn lẽn và ngượng ngùng của Vân khi nghe Khoa hỏi. Khoa hơi thất vọng
vì con nhỏ cứ tìm cách lảng tránh câu hỏi của Khoa mãi, không lẽ Vân đã thích
Duy rồi nên con nhỏ không thể tiếp nhận tình cảm của Khoa được nữa.
Không khí buổi trưa tấp nập người ra người vào. Vân đều bước
ra khỏi hành lang. Công ty của Khoa được xây dựng trên một diện tích khá rộng, ở
đây chỉ đặt văn phòng đại diện làm việc của công ty mà thôi, còn nơi sản xuất
rượu và bia thì lại ở một nơi khác. Vân chưa bao giờ đến nơi đó, con nhỏ dự định
khi nào rảnh dỗi sẽ xuống thăm quan.
Sân gạch ẩm thấp, từng vũng nước nhỏ đang soi bóng mây ở
trên trời. xung quanh nó có mấy chậu cây cảnh. Vân hay gọi nó là cây tre trúc,
Vân không biết có đúng hay không nhưng khi nhìn vào những chiếc lá thon dài và
nhỏ, Vân thấy rất giống mấy khóm tre được trồng ở vườn sau nhà. Hơi nước bốc
lên làm cho Vân cảm thấy bức bối, ánh nắng mặt trời chiếu thẳng lên người Vân.
Con nhỏ nheo mắt lại, bàn tay đặt lên trán, Vân ngước nhìn lên cao.
Sau cơn mưa mọi cảnh vật và cây cối xung quanh được gột rửa
sạch đi lớp bụi bám xung quanh, không khí thoáng mát và trong lành. Vân hít một
hơi thật dài, trên đôi môi của con nhỏ một niềm phấn kích và thỏa mãn hiện rõ.
Vân bước nhanh ra cổng.
Sự ồn ào náo nhiệt, tiếng nói, tiếng cười đùa của mấy cô gái
nhân công quét dọn vệ sinh trong công ty làm cho Vân chú ý. Ánh mắt của Vân
nhìn ra đường, con nhỏ thấy có một chiếc xe ô tô màu đen xám đang đậu ở cạnh
sát vỉa hè.Tầm nhìn của Vân thu nhỏ dần, Vân kinh ngạc và bất ngờ không hiểu
hôm nay Tuấn Anh đến đây làm gì. Nhìn hắn được mấy cô gái vây quanh như một
nàng tiên được mấy con chim chào mừng hót ca xuống nhân gian.
Tuấn Anh môi nở một nụ cười thật ngọt, miệng lưỡi của hắn
không ngớt tuôn ra những lời mượt mà có cánh, ánh mắt đa tình thỉnh thoảng nheo
lại và nháy mắt với mấy cô gái. Trông hắn rất giống mấy chàng thi sĩ đa tình.
Vân quan sát và nhìn bộ quần áo của hắn từ đầu xuống chân. Vân sửng xốt, chiếc
áo thun màu đen và chiếc thắt lưng bằng da cũng màu đen trông hắn rất giống một
thiên sứ khoác bên ngoài vẻ thánh thiện nhưng bên trong là một màu đen tối và lạnh
giá. Ở hắn toát ra những ý nghĩ hắc ám và là một con người khó đoán, nhìn hắn
lúc này cảm tưởng ở gần trước mặt nhưng mà xa vời vợi tới tận trân trời.
Vân không hiểu hai anh em của Duy sao lại khác nhau đến thế,
một người luôn nghiêm túc, ăn nói chững chạc còn một người luôn đùa cợt và ăn
nói nhả nhớt. Vân đoán hắn là một tên lãng tử quả là không sai, hắn đi đến đâu
là con gái theo đến đấy, nếu nói hắn cô đơn thì không đúng vì hắn có bao giờ
thiếu tình cảm, nhưng người ta nói yêu nhiều quá và trái tim có quá nhiều ngăn
sẽ chẳng bao giờ giữ được một cái gì đó cho mình.
Làn gió thổi tung bay mái tóc của Vân, cái bụng kêu ọt ẹt.
Vân bắt đầu cảm thấy đói rồi. Con nhỏ thôi không còn nhìn Tuấn Anh nữa. Vân thầm
thì ở trong miệng.
- cứ để cho hắn vui đùa với sở thích của hắn đi, mình quan
tâm đến hắn làm gì. Bây giờ cái mà mình cần phải làm là đi giải quyết cơn đói của
mình.
Khoa nối gót theo Vân, anh chàng bắt kịp con nhỏ ở trước cổng
của công ty. Vân nghe có tiếng nói của Khoa vang lên từ phía sau.
- Em vẫn còn chưa đi ăn à...??
Vân giật mình quay lại. Con nhỏ gượng gạo nói.
- Vâng. Em vừa mới ra đây thôi....!!
Tuấn Anh đùa vui chán, hắn không quên mục đích của mình. Vừa
nhìn thấy bóng dáng của Vân. Hắn vội bước lại gần con nhỏ. Trên môi của hắn nở
một nụ cười thật đáng ghét, khuôn mặt bao phủ một ánh sáng mờ ảo, có lẽ nếu hắn
đeo thêm một chiếc vòng màu đen nữa ở trên đầu thì trông hắn sẽ giống với một
thiên sứ từ dưới địa ngục lên. Bàn tay phải của hắn chìa bó hoa hồng nhung được
bó một cách khéo léo và đẹp mắt ra trước mặt của Vân. Hắn nói thánh thót.
- Tặng cho em....!!
Vân không biết diễn tả cảm giác của bản thân như thế nào.
Đây là lần đầu tiên Vân nhận hoa từ một tên đàn ông. Ngày trước mỗi lần tổ chức
sinh nhật hay ngày 8/3 Vân đều nhận được hoa và quà từ bạn bè trong lớp, có quà
của cả con gái lẫn con trai, nhưng chúng nó là bạn của Vân khác, còn tên này Vân
chưa vẫn chưa xác định được là bạn hay là thù.
Khoa ngạc nhiên và kinh ngạc mở to mắt nhìn chàng trai trẻ
trước mắt, hắn ta có nét gì đó giống Duy nhưng đẹp trai và cuốn hút hơn, hắn rất
giống một bông hoa có nhiều mật, mật của hắn không có vị ngọt mà nó có vị đắng
chát như thuốc độc.
Khoa lại thêm tò mò và ghen tức, thằng cha này lại là ai nữa
đây. Khi nghe tin Vân có chồng chưa cưới là Khoa đã đau khổ và mệt mỏi vì phải
suy nghĩ và hành hạ bản thân lắm rồi nay lại có thêm một thằng con trai đeo đuổi
Vân nữa chắc là anh chàng lại phải điều chỉnh lại nhịp độ đập loạn xạ một cách
bất bình thường của tim.
Vân đứng sững và chôn chân một chỗ. Con nhỏ nhìn Tuấn Anh
trân trân. Vân không hiểu hắn ta làm như vậy là có ý gì. L ẽ nào hắn không biết
Vân là vợ chưa cưới của em trai hắn. Khoa khẽ e hèm hỏi.
- Cậu đây là...??
Tuấn Anh bây giờ mới để ý đến sự có mặt của Khoa. Hắn ta vô
tư nói.
- Tôi là bạn của Vân mà có thể mai sau mối quan hệ của chúng
tôi sẽ tiến thêm một bước nữa cũng không biết chừng phải không Vân....??
Hắn quay sang nhìn con nhỏ khi nói nốt câu cuối. Vân gạt bó
hoa của hắn sang một bên mặc kệ ánh mắt ghen tị và tò mò của các cô gái xung
quanh. Vân cảm tưởng bây giờ con nhỏ là một nàng công chúa lạc vào một bữa tiệc,
hoàng tử đang nhìn và bước lại chìa tay mời Vân nhảy. Vân chán nản hỏi Tuấn
Anh.
- Anh tới đây làm gì...??
Tuấn Anh chìa bò hoa trước mặt của Vân thêm một lần nữa, miệng
của hắn dẻo kẹo.
- Anh đến đây để đi ăn cơm cùng với em....!!
Vân cảm thấy khó hiểu, khuôn mặt của con nhỏ đăm chiêu, ánh
mắt nhìn Tuấn Anh đầy dò xét. Con nhỏ hỏi rành mạch từng tiếng một.
- Anh muốn gì...??
- Anh đã nói với em rồi. Anh muốn mời em đi ăn cơm trưa...!!
- Nhưng tôi đâu có bảo anh phải làm như thế đâu...!!
- Em không muốn nhưng anh muốn....!!
Vân không thích đôi co thêm với Tuấn Anh nữa. Con nhỏ thấy mọi
người xung quanh đều đang tập trung nhìn hai người. Vân gắt.
- Anh đi về khách sạn hay đi đâu đó chơi đi. Đừng có đem tôi
ra làm trò hề ở đây....!!
- Ai bảo em là anh đem em ra làm trò hề. Anh thật lòng muốn
kết bạn với em...!!
Bằng cái giọng truyền cảm và dễ thương nhất, hắn thành khẩn
đưa bó hoa lên ngang mặt của Vân.
- Em làm ơn nhận cho anh vui. Nếu em không nhận anh sẽ đứng ở
đây và bám theo em cả ngày hôm nay cho đến khi nào em nhận nó thì thôi....!!
Vân nghe lời đe dọa trẻ con của hắn, con nhỏ phì cười hỏi.
- Nếu thế thì anh hãy đứng nguyên ở đây cấm nhúc nhích đi
đâu đấy. Tôi bây giờ đói rồi nên phải đi ăn đây....!!
Vân quay người định bỏ đi nhưng bị Tuấn Anh kéo tay giữ lại.
Con nhỏ vùng vằng hỏi.
- Anh muốn gì nữa. Tôi đã bảo là anh đi về khách sạn rồi kia
mà....??
- Anh đói quá rồi, anh có thể mời em ăn một bữa được
không...??
Vân nhìn khuôn mặt nhăn nhó, ánh mắt cố tỏ ra dễ thương như
con thỏ của Tuấn Anh. Vân càng thêm bực mình vì bị làm phiền và bị quấy rối.
- Anh không tự mình đi ăn được hay sao mà phải phiền đến
tôi. Nhìn bộ dạng của anh lúc này rất giống một người đã ba ngày không có gì
vào bụng...!!
Tuấn Anh năn nỉ.
- Em làm ơn đi mà. Cho ăn đi cùng với nhé...!!
Vân rơi vào tình trạng khó xử. Nếu bỏ mặc Tuấn Anh ở đây
không lo và lờ hắn đi con nhỏ không yên tâm vì dù sao hắn cũng là anh trai của
Duy, còn nếu lo lắng và quan tâm đến hắn vì bị bắt ép con nhỏ càng thêm điên tiết
và ghét hắn hơn mà thôi. Cảm giác đói và muốn ăn cơm của Vân lúc nãy đã tiêu
tan đi đâu hết cả. Vân do tức giận nên không khí đã lấp đầy khoảng trống trong
bao tử rồi. Vân thở dài não nề, thế là toi mất một bữa ăn ngon. Vân cứ đứng tần
ngần mãi, con nhỏ không biết trả lời Tuấn Anh như thế nào cho phải. Khoa lên tiếng.
- Tôi có thể mời hai người một bữa cơm được không, tiện thể
chúng ta làm quen với nhau luôn...??
Tuấn Anh nhìn xững Khoa. Hắn ta đang đánh giá xem Khoa là ai
và có quan hệ gì với Vân. Hắn hỏi con nhỏ.
- Em có đồng ý hay không...??
Vân buồn chán hết nhìn Tuấn Anh rồi lại nhìn Khoa. Con nhỏ
đang gặp phải tình huống không mong đợi. Vân có bao giờ nghĩ là Tuấn Anh sẽ đến
tìm và đòi gặp mặt Vân ở trước cổng công ty đâu. Con nhỏ chỉ thấy là hắn gây sự
với con nhỏ khi con nhỏ sống ở khách sạn mà thôi. Hắn bám theo Vân đến tận chỗ
làm việc là có mục đích gì, không lẽ hắn thấy hắn nhàn dỗi quán nên tìm Vân quậy
phá cho bớt cô đơn.
Không khí giữa hai người đàn ông ngập tràn căng thẳng và
ganh tị, họ đang nhìn chăm chú và đang đánh giá nhau. Họ đều vì một cô gái, mỗi
người tìm cách tiếp cận và làm quen với Vân với những mục đích và mưu đồ khác
nhau. Với Khoa đó là tình yêu và sự trân trọng, còn đối với Tuấn Anh hắn ban đầu
đến với Vân vì tiền tại và danh vọng mà Vân sẽ đem lại cho hắn nếu hắn có thể kết
hôn được với Vân. Nhưng ai có thể đảm bảo được rằng mai sau hắn không yêu Vân
thật lòng, người ta thường nói là có hai cái không nên thử đó là thử chết và thử
yêu. Hắn đang đem chính tình cảm và con tim của hắn ra cá cược với tình yêu của
Vân. Hắn là một con lừa con ngu ngốc.
..................
Ngày tháng đã trôi qua Mộng còn đó dù cuộc đời cứ xoay dần,
có lẽ mọi thứ rồi sẽ đi vào quên lãng. Con người có già đi, nhưng chuyện hai
năm về trước vẫn còn rõ như in trong đầu. Gói quà kỷ niệm Đào còn giữ gìn cẩn
thận vì nó là biểu hiện của một thời kỳ ngập bóng yêu thương.
Giờ đây, dù cho sợi dây băng tím đã phai màu, gói giấy đã sờn,
có chỗ đã rách. Đào vẫn trân trọng nâng niu tôn thờ, vì trên tờ giấy kia vẫn
còn nguyên vẹn bút tích của người xưa. Gói quà ấy cũng chẳng có gì đáng giá lắm,
chỉ là hai quyển sổ lưu bút trong đó có kẹp một vài bản nhạc và chiếc đĩa CD chứa
đựng những bản tình ca, giữa những trang sách có một phong thư màu đỏ thắm. Và
người con trai đó còn tỉ mỉ hơn, đã lấy dây vàng bện lại thành một chiếc vòng
dính vào trang sách với hàng chữ nắn nót "Kỷ niệm của đôi ta".
Mỗi lần giở sách ra là Đào lại hôn lên nhưng dòng chữ ấy và
nước mắt tuôn trào. Giấy đã bao nhiêu lệ, bao nhiêu nụ hôn nhưng vẫn không làm
giảm bớt nỗi cảm hoài. Tình cảm vượt không gian và thời gian. Vượt cả bầu trời
xanh mây trắng và tình cảm vẫn đầy như giấc mộng xưa. Quá khứ với bao điều tốt
đẹp đã qua đi, hiện tại là cuộc sống đơn điệu với vết thương lòng luôn đau nhức
trong Đào mỗi khi con nhỏ nhớ về những ngày xa cũ...
Còn đâu nữa hình bóng đôi tình nhân tay trong tay dạo bước
và đi mòn lối khắp con đường, nơi nào họ cũng đặt chân qua. Tiếng cười trong trẻo,
tươi vui và hạnh phúc ngập tràn khắp muôn nơi. Sao ngày xưa Đào vui vẻ và hạnh
phúc đến như thế, nay nụ cười và hình bóng của người xưa đâu rồi. Bàn tay vắt
lên trán, đôi mắt nhìn lên trần nhà. Trên đôi má hai dòng lệ vẫn còn chưa khô.
Từ khi Duy bị tai nạn mất trí nhớ Đào hay ngồi khóc một mình và trở thành một
người đa sầu đa cảm.
Đào thở dài ngồi dậy, con nhỏ lôi cuốn vở lưu bút ra. Đào viết
đôi dòng trên trang giấy đã bị ố vàng do lớp bụi thời gian.
"Ngày tháng năm
Hôm nay em lại đứng nhìn anh từ xa. Anh vẫn vậy không có gì
thay đổi nhiều, điều khác biệt duy nhất là anh không còn nhìn em như ngày xưa nữa.
Ngày xưa dù em đứng ở góc khuất nào anh cũng tìm được em nhưng nay ánh mắt và
tâm hồn của anh đã dành cho một người con gái khác mất rồi....""
Nước mắt của Đào lăn dài trên mi, con nhỏ bịp miệng lại để
cho tiếng nấc không thoát ra khỏi cổ họng. Cơn đau như xé lồng ngực, từng hình ảnh
của Duy trong quá khứ kéo ùn ùn về. Đào ôm chặt lấy đầu, đôi chân co ro trên ghế,
hai bàn tay ôm lấy gối. Đào ngục đầu xuống bàn, trang giấy nhòe lệ. Nỗi đau âm ỉ
của Đào ngày càng tăng, con nhỏ kêu gào và khóc thật to lên. Có bao nhiêu đau
khổ và uất ức Đào đều tuôn ra ngoài theo hai dòng lệ thi nhau chảy xuống má rơi
trên bàn.
Đào chán nản gập trang lưu bút lại. Đào tự hỏi người xưa có
còn nhớ đã từng cùng nhau chụm đầu nằm dài trên cỏ trong sân trường trao đổi
nhau từng dòng lưu bút, những lá thư được nhét trong hộc bàn học. Và những câu
thơ tình vụng về ngây thơ được ghi ở cuối trang sách, có hôm bị cô giáo bắt gặp
và phải đứng trên xó lớp.
Người xưa còn nhớ những hôm trời mưa hai đứa cùng đội chung
một chiếc áo mưa đi về. Có còn nhớ những quán hàng cà phê quen cùng nhau ngồi
nhấp nháp ly cà phê đắng chát. Đôi ta cùng nhau nghe nhạc trong một cửa hàng
bán băng đĩa, cậu còn nhớ bài hát "Love me" mà chúng ta vẫn thường
ngêu ngao hát mỗi khi đạp xe về vùng ngoại ô chơi. Và có còn nhớ hình bóng một
cô gái mặc áo trắng đứng chờ ở trước cổng trường mỗi khi tan học về. Có lẽ người
xưa đã quên hết cả rồi, bây giờ trong đầu óc của cậu ấy chỉ là một khoảng trống
mênh mông mà thôi, cậu ấy đâu còn nhớ đến mình nữa.