Cái thai hành bà suốt ngày đêm, bà luôn kích động, thần kinh
của bà lúc nào cũng căng như dây đàn. Trong một lần đọc báo, bà vô tình biết được
bà còn có một người em gái, bà vội gọi cho bà Nhung. Câu chuyện sau này thế nào
thì Vân và ông Kiên cũng đã biết cả rồi.
Vân vằn mắt lên quát ông Kiên.
- Thì ra chính là bố...bố đã gây ra đau khổ cho mẹ, bây giờ
bố cũng đã có gia đình riêng rồi, hay thật trong khi bố và người đàn bà kia tay
nắm tay cùng nhau chạy trốn bỏ lại một mình mẹ con phải chịu cảnh nghèo khổ đói
rét, bụng mang dạ chửa, bố còn ép con phải tránh xa Duy ra. Bố là một người độc
ác, bố đi đi, con không bao giờ muốn nhìn lại mặt của bố nữa...!!
Vân gào lên như một con điên.
- Đi đi ông đi đi...!!, tôi không muốn nhìn mặt của ông nữa.
Ông và người đàn bà kia là những kẻ bội bạc. Tại sao ông có thể làm như thế với
mẹ của tôi, tại sao, còn người đàn bà kia nữa, cô ta có lương tâm không, cô ta
không nhớ ai đã cưu mang cô ta, ai đã chăm sóc cô ta, ai đã dang rộng đôi vòng
tay đón cô ta khi cô ta không có gì cả...!!
Vân ôm lấy mặt nước mắt của Vân chảy ra. Đôi mắt nhìn ông Kiên
đầy căm thù.
Ông Kiên chết sững với diễn biến vừa rồi, ông luôn tin rằng
vợ của ông chết là do gia đình của Duy không ngờ tất cả là do lỗi của ông.
Ông Kiên run rẩy hỏi.
- Tại...tại sao cô không đăng báo hay nhắn tin tìm tôi...!!
Bà Nhung nhếch mép.
- Trước khi chị ấy chết chị ấy dặn tôi rằng dù có mệnh hệ gì
xảy ra với chị ấy cũng không được đi tìm anh và nói cho Vân biết bố thực sự của
nó là ai. Chị ấy đã cầu xin tôi chăm sóc và yêu thương Vân như con ruột.
Nếu như ông không gặp được nó thì có lẽ cả đời này tôi cũng
không bao giờ cho nó biết nó có một người bố bội bạc như anh đâu...!!
- Chính anh là kẻ đã bốc mộ của chị ấy đi đúng không...??
- Đúng..đúng thế...!!
- Khi chị ấy chết, do không đủ tiền nên tôi đành mang Vân về
trước, tôi định khi nào có đủ tiền tôi sẽ sang bốc mộ của chị ấy về Việt nam
sau nhưng không ngờ khi tôi bay sang bên đó người đàn ông mà tôi nhờ trông coi
mộ của chị ấy nói với tôi là có một người đàn ông tự xưng là chồng đã mang hài
cốt của chị ấy đi rồi...!!
.......................
Duy đã gấp gáp bay sang Việt nam ngay sau khi đọc xong bức
thư của Vân để lại. Duy sợ phải chia xa Vân một lần nữa. Vân đã giải thích cặn
kẽ mọi chuyện cho Duy hiểu. Duy mừng rỡ vì cuối cùng không còn rào cản nào ngăn
cách giữa họ nữa, Duy mong Duy và Vân có thể nhanh chóng kết hôn. Duy không thể
chịu đựng được tình trạng sống trong trạng thái thấp thỏm lo âu.
Đào và Tuấn Anh đã làm lễ cưới tại một nhà hàng ấm cúng, hạnh
phúc của họ phải trải qua nhiều con đường vòng mới đến được với nhau nên họ
càng thêm trân trọng, bé Ly ly càng lớn càng giống bố. Tuấn Anh thường hay trêu
là mai sau nó sẽ trở thành một con bé cua trai giỏi giống như tài cua gái của bố
nó.
Thu được Khoa đưa về nhà giới thiệu với bà nội. Bà rất hài
lòng và vui mừng vì cuối cùng Khoa cũng tìm được một người con gái yêu Khoa thật
lòng, bây giờ Khoa không còn phải đau khổ vì yêu đơn phương nữa.
Vũ và Hoa đã làm đám cưới được gần một tháng, họ đi hưởng tuần
trăng mật tại Pháp. Đào khuyên họ nên chọn khách sạn nhà Duy, dù sao khách sạn
thuộc về gia đình vẫn hơn.
Vết thương trên mặt của Lan do Dũng gây ra vẫn chưa lành, cô
ta suốt ngày giam mình ở trong phòng, cô ta không dám gặp mặt ai, trạng thái
tinh thần của cô ta gần như bị hoảng loạn, nếu không chữa trị sớm cô ta có nguy
cơ bị bệnh tâm thần.
Cô ta suốt ngày lảm nhảm luôn mồm, lúc nào cũng nói độc duy
nhất một từ "giết". Mẹ cô ta khóc hết nước mắt vì lo cho cô ta. Bây
giờ bà ta và ông Trường đã hoàn thành xong thủ tục li dị họ không còn dính líu
gì đến nhau nữa.
Dũng và băng đảng giang hồ của hắn bị công an hốt gọn, bây
giờ bọn chúng đang ngồi bóc lịch ở trong tù. Trong trí óc của hắn thoáng hiện
lên khuôn mặt hiền từ của mẹ hắn ngày nào, trái tim chai sạn của hắn đã thổn thức
rơi ra hai giọt lệ nóng, hắn đang hối hận, hắn muốn làm lại từ đầu khi hắn được
ra tù. Hắn mong một ngày mai tươi sáng sẽ đến với hắn.
Bà Nhung sinh ra được một cô công chúa xinh đẹp bụ bẫm. Mỗi
lần đi học về là Vân xà ngay xuống bế lấy em, Vân hít lấy hít để làn da mịm
màng và thơm mũi sữa của nó. Bà Nhung mỉm cười hạnh phúc, cuối cùng bà cũng
sinh được cho ông Chung một đứa con. Nhà của Vân lúc nào cũng rộn vang tiếng cười.
Vân vẫn không thể nào tha thứ cho ông Kiên và người đàn bà
kia ngay được, mặc dù họ đã nhiều lần bay sang đây gặp mặt và xin lỗi Vân nhưng
Vân bảo họ cho Vân thêm thời gian, hai người lấy nhau đã lâu mà vẫn chưa có
con, họ muốn đón Vân sang sống với họ.
Vân làm sao mà chịu nổi khi ngày nào cũng phải nhìn mặt người
đàn bà đã cướp chồng của người khác mà người đó lại là người đã cưu mang bà ta.
Vân cương quyết nói không. Cái chết tức tưởi của mẹ Vân vẫn còn làm cho Vân đau
xót và oán hận họ.
Đám cưới của Vân và Duy bị hoãn vô thời hạn, Duy dù có muốn
cưới Vân nhưng Vân viện lý do còn học hành nên không muốn kết hôn sớm. Công việc
kinh doanh nhiều nên Duy ít có thời gian bay sang thăm Vân, nỗi nhớ của họ được
gửi qua những dòng tin nhắn, và những cuộc điện thoại thâu đêm.
Duy muốn Vân sang bên kia học, Duy không muốn xa Vân nhưng
Vân lại muốn được dành năm học cuối bên bạn bè. Khi nào học xong Vân mới chịu
sang bên đó du học. Duy đành nhượng bộ vì không thể nào lay chuyển được tính cố
chấp của Vân.
Vừa đáp xuống sân bay, Duy ngơ ngác tìm hình bóng của Vân
trong một đống người. Duy gọi Vân thật to.
- Vân...Vân...!!
Vân mỉm cười đáp lại.
- Chào anh...!!
Duy ôm chầm lấy Vân, Duy dụi mũi vào vai và vào cổ của Vân.
Duy âu yếm hỏi.
- Em có nhớ anh không...??
- Không...!!
Duy cáu tiết hỏi Vân.
- Em nói như thế mà nghe được à...??. Tại sao xa nhau lâu
như thế rồi mà em không nhớ anh là sao....??
Tiếng của Thu cắt đứt đoạn hội thoại của hai người.
- Thôi hai người mau lên xe đi...!!
Duy giật mình buông Vân ra. Duy lúng túng nói.
- Chào..chào Thu...!!
Thu tinh nghịch chào Duy.
- Chào anh...Nếu em mà không lên tiếng chắc là anh lại tưởng
có mỗi một mình con bé Vân đứng ở đây thôi nhỉ...??
Khoa từ trong xe bước ra. Anh chàng hất hàm hỏi.
- Hành lí của cậu đâu...??
Duy nhíu mày đáp.
- Tôi không có, mà tại sao vừa mới gặp mặt nhau anh lại muốn
gây chiến với tôi thế...??
Vân chán nản bảo Thu.
- Thôi chúng ta lên xe trước đi, mặc cho họ đứng ở đấy muốn
cãi nhau như thế nào thì cãi đi....!!
Vân và Thu nắm tay nhau tung tăng bước ra cửa. Vân mở cửa xe
rồi chui vào trong. Khoa và Duy thấy thế, hai người thôi không còn gây nhau nữa,
mà thật ra họ bây giờ cũng chẳng còn gì để cãi nhau. Khoa đã tìm được người con
gái yêu Khoa. Khoa chuyển từ tình cảm nam nữ với Vân sang tình cảm anh em.
Trong lòng của Khoa lúc này chỉ coi Vân là em gái thôi.
Trên đường về nhà của Vân, bốn người cười đùa vui vẻ, tuổi
trẻ tràn đầy sức sống, mọi sóng gió nay đã qua rồi. Giờ chỉ còn hạnh phúc và niềm
vui. Khoa nhướng mắt hỏi Duy.
- Bao giờ cậu và Vân làm đám cưới...!!
Duy thở dài đáp.
- Em muốn làm đám cưới với Vân lắm nhưng cô ấy có chịu đâu,
lúc nào cô ấy cũng bảo là cô ấy còn trẻ, còn phải học và còn những thứ linh
tinh khác...!!
Khoa trêu Vân.
- Sao thế em gái, em trê cậu ta trẻ con à...??
Duy tức quát lại Khoa.
- Tên kia,ai cho phép anh hạ nhục người khác hả. Anh bảo ai
trẻ con, tôi thấy anh là trẻ con thì đúng hơn...??
Hai người cãi qua cãi lại làm cho Thu và Vân bật cười. Vân bảo
Thu.
- Sao cậu không bảo người yêu của cậu nhường nhịn một chút
cho êm chuyện...??
Thu đỏ bừng mặt đáp.
- Thế còn cậu, sao cậu không bảo chồng tương lai nhường nhịn
anh ấy đi, bé phải biết kính trên nhường dưới chứ...??
Vân cốc một cái vào đầu của Thu. Vân trừng mắt gắt.
- Con nhỏ này, cậu học thói trả treo với tớ từ bao thế hả...??
Thu nhăn nhó hét.
- Đồ độc ác. Cậu có biết là tớ đang bị đau đầu không hả...??
Duy lắc đầu bảo Khoa.
- Không hiểu tại sao chúng ta lại đi yêu hai con bé nghịch
ngợm và hay giận dỗi như hai con nhóc này nhỉ, có lẽ chúng ta bị điên thật rồi...??
Khoa gật đầu đáp.
- Cậu nói đúng, có lẽ lúc đó mắt hai chúng ta đã bị ai đó bịt
kín thành ra mới chọn nhầm người...!!
Vân và Thu đồng thanh la lên.
.
- Cái gì...!!
Vân véo vào tai của Duy.
- Anh vừa nói cái gì thế hả, nói lại cho em nghe coi...??
Duy nhăn nhó kêu đau. Khoa cũng không hơn gì Duy. Thu đang nắm
chỏm tóc trên đỉnh đầu của Khoa giật hỏi.
- Tên kia, anh vừa nói gì...??
Tiếng lụp bụp trên xe làm cho chiếc xe như bị nảy lên nảy xuống,
đến khi về đến nhà của Vân. Bốn chiến sĩ hầm hầm bước xuống như vừa trải qua một
trận chiến. Bố mẹ và ông nội của Vân vui mừng đón tiếp Duy, Khoa và Thu đến
chơi. Bữa ăn diễn ra trong khí ấm cúng và vui vẻ.
Ông Chương hỏi thăm bố mẹ, bà nội và mọi người trong gia
đình bác cả của Duy. Ông còn hỏi Duy về tình hình kinh doanh khách sạn của gia
đình. Duy lễ phép và từ tốn trả lời hết tất cả các câu hỏi của ông.
Khoa thường hay đến nhà của Vân chơi, mọi người trong gia
đình Vân từ lâu đã coi Khoa như một người thân trong gia đình, lần trước Khoa
còn đưa cả bà nội xuống đây, họ có một bữa cơm thân mật và ba ngày vui vẻ đầm ấm
bên nhau. Niềm vui, niềm hạnh phúc đong đầy trong ánh mắt của họ.
Đã gần một tháng kể từ ngày ông Kiên sang đây cùng với Vân.
Vân không gọi điện cho ông và cũng không muốn liên lạc với ông, thật lòng cho đến
tận bây giờ Vân vẫn chưa chấp nhận được sự thật về thân thế của mình. Vân muốn
cho Vân thêm thời gian để làm quen dần với nó.
.......................
Bà Nhung gắp cho Vân một khúc cá bà âu yếm nói.
- Ăn đi con...!!
Vân bịt ngay miệng lại. Vân đứng bật dậy, vội chạy vào buồng
tắm, có bao nhiêu cơm Vân đều nôn hết cả ra. Vân sững sờ ngồi thụp xuống. Mặt của
Vân đỏ bừng lên. Vân nhớ hôm Vân và Duy say rượu hai người đã làm những gì Vân
không biết, Vân chỉ biết là Vân cảm thấy có một cảm giác khác lạ mấy tuần nay.
Vân giật mình nghĩ.
- Không phải là mình...mình...??
Tiếng của Duy vọng ngoài cánh cửa phòng tắm.
- Vân...Vân em không bị làm sao đấy chứ....??
Vân cảm thấy khó mở lời với Duy. Vân im lặng không đáp. Duy
lại tưởng Vân bị làm sao.
- Em mau mở cửa ra...!!
Vân sợ hãi vội đứng dậy mở cửa cho Duy. Duy nắm chặt hai vai
của Vân.
- Em có bị làm sao không...??
Mắt của Vân đỏ hoe, Vân không biết ăn nói với Duy như thế
nào cho phải, mặt đỏ bừng Vân cúi gằm mặt xuống không dám nhìn Duy. Cử chỉ e thẹn
và lúng túng của Vân làm cho Duy cũng lúng túng theo. Duy gắt.
- Sao em không nói gì đi...??
Vân ấp úng.
- Em..em nghĩ em...em..!!
Duy bực mình ngắt lời của Vân.
- Cái gì mà em...em mãi thế, có gì thì nói mau lên...!!
Vân giận dỗi hất tay của Duy ra. Vân bước thẳng ra cửa. Bà
Nhung mỉm cười dịu dàng âu yếm hỏi Vân.
- Con không sao chứ...??
- Dạ..con không sao...??
Bà Nhung cầm lấy tay Vân. Bà nhìn thẳng vào mắt của Vân. Bà
nói.
- Con đang dấu mẹ chuyện gì đúng không...??
Vân chối biến.
- Dạ đâu có, con có dấu mẹ chuyện gì đâu...!!
- Đừng có dấu con ngốc, con tưởng mẹ mù à. Có phải con đã có
thai rồi phải không...??
Vân buông thõng tay xuống. Vân run rẩy hỏi bà Nhung.
- Sao..sao mẹ lại nghĩ thế...??
- Cảm giác nghén thế nào hả con...??
- Dạ..con..con...!!
Bà Nhung ôm Vân vào lòng, bà hiền từ nói.
- Con còn nhỏ nên không biết là con đang có mang bầu nhưng
chỉ hai tháng nữa thôi là cái bụng của con sẽ to lên, con nên nói chuyện này cho
Duy biết và hai đứa nên tiến hành làm đám cưới đi...!!
- Nhưng..nhưng mà mẹ ơi, con còn phải đi học làm sao con lấy
chồng và sinh con vào lúc này được...??
- Có gì là khó khăn đâu, con chỉ cần ở nhà một năm khi đứa
trẻ cứng cáp con có thể tiếp tục đi học lại, con có cả đời để đi học mà lo gì,
còn chuyện con cái thì chỉ có giới hạn thôi...!!
- Con..con...!!
Khi được bà Nhung thông báo Vân có thai. Duy mừng rỡ ôm chầm
lấy Vân. Anh chàng sung sướng bảo.
- Vậy là em không thoát được anh rồi nữa nhé. Anh quyết định
tuần sau chúng ta sẽ làm đám cưới...!!
Vân giật thót bảo.
- Trên đời này có ai vô lý như anh không hả, người mang thai
như em đây không vội, anh vội vàng như thế làm gì...??
Duy nồng nàn nói.
- Em ngốc vừa thôi, em không vội nhưng con và anh vội...!!
Vân đỏ bừng cả mặt vội đẩy Duy ra, Vân gắt nhỏ.
- Mọi người đang nhìn chúng ta kìa...!!
Duy ôm diết lấy Vân, Duy thì thầm.
- Kệ họ...!!
Đúng vào thứ bảy tuần sau đám cưới của Duy và Vân được tổ chức,
tuy có hơi vội vàng nhưng do gia đình Duy giàu có, ông Kiên bố đẻ của Vân cũng
không kém gì, họ đã chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo và đầy đủ cho hai người. Vân
ngập tràn hạnh phúc trong tay của Duy.
Được cùng Duy đứng trên thánh đường trong nhà thờ là ước mơ
từ lâu của Vân. Dàn đồng ca hát lên những bài chúc phúc hạnh phúc lứa đôi, Thu
mặc áo phù dâu đứng mỉm cười nhìn cô bạn thân, còn Khoa làm phù giể đứng ở bên
kia. Có lẽ nay mai họ cũng làm đám cưới. Bầu trời trong xanh, ánh nắng chan hòa
khắp nơi, mọi thứ đang đâm chồi nảy nở.
...............Hết...............